Hộ Thiên Thần Giáo

Chương 4: Trên Hộ Thiên Phủ - Phần 1 Đọa Thần Thạch

Bầu trời trong xanh bất chợt phát ra một tiếng nổ lớn. Từ trên không trung cách mặt đất gần ba trăm trượng, những tia sét xé toạc bầu trời mở ra một vòng xoáy sáng rực rỡ như ánh nắng ban trưa. Lam Thiên, Thanh Diệu, Hồng Phong, Như Ý và Kim Bảo, dưới hình dáng Phượng Hoàng uy nghi, tung cánh xuất hiện giữa vầng hào quang lộng lẫy. Ở bên dưới, quần thần đồng loạt cất lên những tiếng tung hô rền vang cả một vùng trời:

- Cung nghinh năm vị Giáo Chủ trở về! Cung nghinh năm vị Giáo Chủ trở về.

Đích thị, nơi này chính là Hoàng Liên Cung, với khu vực trung tâm là phủ Hộ Thiên, tọa lạc trên đỉnh Thiên Trượng. Chiếc vòng đá của Lam Thiên đã tạo một vòng xoáy không gian nối kết từ chân núi lên đây. Cánh cổng thần thánh mở ra từ độ cao gần ba trăm trượng so với thềm đại sảnh cũng chính là lối vào độc nhất để đến được thánh địa của Hộ Thiên Thần Giáo. Từ đó cũng thấy: kẻ muốn đột nhập Hộ Thiên Phủ không chỉ phải vượt qua ba lớp kết giới ở chân núi và cánh cổng thần mà còn phải đối mặt với việc rơi tự do từ trên một độ cao khủng khiếp cùng dàn xạ thủ hơn nửa ngàn người từ các đài quan sát ở bên dưới đang sẵn sàng bắn hạ bất kỳ vật thể lạ nào xuất hiện.

Sau cái tiếp đất nhẹ nhàng giữa đại sảnh, cả năm vị Giáo Chủ trút bỏ hình dáng Phượng Hoàng, biến trở lại dạng người. Họ đi qua một cây cầu đá lớn để vào chính điện, trước sự cúi chào trịnh trọng của hàng ngàn hộ pháp trên mỗi bước họ đi qua. Bên dưới là một hồ nước rộng lớn có hình bán nguyệt, với hàng trăm bông sen vàng kim rực rỡ trong ánh nắng ban mai chan hòa, phảng phất một mùi hương nhẹ nhàng, quyến rũ và ngây ngất lòng người. Chuồn chuồn, ong bướm cùng cá nước trong hồ đều phủ đầy trên mình thứ phấn của loài hoa ánh kim đặc biệt đó làm cho tất cả mọi thứ ở nơi này đều trông như được đúc lát bằng vàng, tạo nên một bầu không khí sang trọng, quyền quý và linh thiêng đến khó tả.

Cánh cổng chính điện từ từ rộng mở. Chờ sẵn bên trong là một dàn quân binh hùng dũng đang đứng thành năm tốp, khí thế nghiêm trang, uy mãnh ngất trời. Tất cả đều mặc giáp phục màu bạc. Tuy nhiên từng tốp lại đeo những dải băng có màu sắc khác nhau trên đầu, tượng trưng cho năm đại bản doanh khác nhau trong Hộ Thiên Thần Giáo. Mỗi doanh đều nắm giữ những vai trò quan trọng riêng biệt. Có ít nhất hai vị Giáo Chủ quản lý cũng như chịu trách nhiệm chính trong việc điều hành hoạt động doanh.

Tốp đeo băng màu vàng được gọi là Doanh Vệ Thần, thuộc quyền của Tứ Giáo Chủ Thế Kỳ và Ngũ Giáo Chủ Hoàng Trầm. Người của Doanh Vệ Thần phần lớn là những lực sĩ sức mạnh vô song. Họ như bức tường thành kiên cố giữ gìn an toàn cho Hộ Thiên Phủ, những tấm khiên vững chãi luôn xung phong đi đầu trong mọi trận chiến. Tuy nhiên, đúng như những gì Ma Giới đã đồn đại, Thế Kỳ và Hoàng Trầm chính là hai trong số bốn vị Giáo Chủ đã mất tích một cách đầy bí ẩn. Đó cũng là nguyên nhân khiến cho những vòng kết giới bảo vệ núi Thiên Trượng ngày càng trở nên suy yếu. Trước mắt, vai trò thống lĩnh Doanh Vệ Thần cũng như trách nhiệm hộ giáo của họ tạm thời do Như Ý thay mặt duy trì và nắm giữ.

Tốp bên cạnh đeo băng màu tía là Doanh Thống Soái - do Tam Giáo Chủ Chiêu Minh cùng Lục Giáo Chủ Như Ý cai quản, vốn được xem như lực lượng tiên phong và chủ lực trong những cuộc đại chiến, với khả năng bày binh bố trận siêu việt, sở hữu những chiến thần thiện võ, dũng mãnh vô song hàng đầu thiên hạ. Tuy nhiên vì Chiêu Minh cũng nằm trong số bốn vị Giáo Chủ mất tích, nên tạm thời Như Ý phải một mình vận hành doanh với sự giúp đỡ của Kim Bảo.

Tốp đeo băng màu đen - Doanh Thám Tử, được quản lý bởi Bát Giáo Chủ Kim Bảo và Thập Giáo Chủ Lam Thiên, mang trọng trách thực hiện những nhiệm vụ tối mật trong khắp tam giới với khả năng điều tra siêu phàm và năng lực ẩn thân vượt trội. Đôi khi, họ còn đóng vai trò như những sát thủ, là đại diện của cơn ác mộng kinh hoàng nhất dành cho bất kỳ kẻ nào đã, đang và sẽ có âm mưu làm loạn thế gian này. Như Bế Nguyệt Sơn Trại và Lãnh Chúa họ Triệu chính là ví dụ điển hình.

Doanh Y Thần - với những chiếc băng màu xanh lục trên đầu, tuy đứng ở vị trí rất khiêm tốn nhưng lại đóng vai trò đặc biệt quan trọng trong việc chữa trị, liệu thương cũng như hóa giải tà thuật, bùa ngải, dựa trên nền tảng linh khí chí âm của Cửu Giáo Chủ Thanh Diệu và năng lực ánh sáng thuần khiết của Thất Giáo Chủ Ngọc Chương. Nhưng thật không may, Ngọc Chương lại chính là vị Giáo Chủ thứ tư trong nhóm bốn vị đã mất tích. Điều này đã khiến Hộ Thiên Thần Giáo thiếu đi một tay y sư bậc thầy, một sự tổn thất và khó khăn vô cùng to lớn.

Tốp cuối cùng mang băng màu trắng - Doanh Chấp Pháp, dưới sự điều hành của Đại Giáo Chủ Hồng Dương và Nhị Giáo Chủ Hồng Phong, mang nhiệm vụ duy trì lề luật của Hộ Thiên Thần Giáo và khắp cõi trời đất, tổng vận hành các Doanh còn lại cũng như đảm đương vai trò đối nội đối ngoại với những thế lực bên ngoài. Đây là nơi nắm toàn quyền phán xét và tuyên phạt những kẻ phạm tội, với tôn chỉ "Thiên Pháp bất vị thân" cùng tinh thần chí công vô tư tuyệt đối.

Mười Giáo Chủ dẫn dắt các doanh, cứ thế phối hợp lẫn nhau, thay mặt Mẫu Thượng Thiên cai quản mọi sự trong thiên hạ trên danh nghĩa của những vị Chúa Trời. Tuy lúc này chỉ còn sáu người, họ nhưng vẫn rất nỗ lực hết sức hoàn thành tốt vai trò của mình, đồng thời cũng không ngừng điều tra, tìm kiếm hòng mang được bốn thành viên đã mất tích quay trở về...

Chính điện sáng hoắc bởi những bức tường và những thân cột gỗ quý sơn son thếp vàng lộng lẫy. Từng họa tiết hoa văn trên mỗi nơi đều được điêu khắc rất tinh xảo và sắc nét. Sàn điện được lát gạch thượng hạng, tạo nên một bức tranh tráng lệ với những bông sen vàng khổng lồ vô cùng lộng lẫy. Phía trên những bậc thềm, mười chiếc ngai vàng được đúc cách điệu theo hình dáng mười con Phượng Hoàng tung cánh, xếp ngay ngắn thành một vòng cung lớn, oai phong vĩ đại như chính những vị Giáo Chủ đang ngồi lên chúng.

Mọi binh lính của các doanh trong điện lúc này đã đứng nghiêm trang ổn định vị trí. Năm vị Giáo Chủ cũng đã an tọa tại ngai vàng của mình. Như Ý cầm trên tay Hoàng Sắc Ngọc Giới, ra lệnh:

- Doanh Vệ Thần, hãy tấu trình về tình hình Hộ Thiên Phủ trong thời gian qua.

Hoàng Sắc Ngọc Giới - chiếc nhẫn ngọc màu vàng, là thánh vật của Doanh Vệ Thần tương ứng với màu băng vàng tượng trưng. Theo luật lệ, binh sĩ Doanh nào thì chỉ phải nghe theo mệnh lệnh của những vị Giáo Chủ cai quản Doanh đó. Các vị Giáo Chủ cũng không được tự ý ra lệnh cho đệ tử những Doanh không thuộc cai quản của mình. Tuy nhiên, trong một số trường hợp đặt biệt, họ vẫn có thể chuyển giao tạm thời quyền điều động binh sĩ cho nhau thông qua Ngọc Giới. Tương tự những dải băng được đeo trên đầu, Ngọc Giới có năm màu sắc là trắng, tía, đen, xanh lục và vàng. Thấy Ngọc Giới cũng như thấy Giáo Chủ, người giữ Ngọc Giới ra mệnh lệnh gì thì tất cả binh sĩ trong Doanh đều phải nhất mực tuân theo...

Nghe Như Ý ra lệnh tấu trình, một binh sĩ cấp bậc cao trong Doanh Vệ Thần liền bước lên phía trước, cúi đầu cung kính:

- Thưa các vị Giáo Chủ, trong một tháng đã có ba đợt tấn công vào lớp kết giới thứ nhất, một đợt thành công xuyên qua lớp kết giới thứ hai và một đợt tiến đến được lớp kết giới thứ ba. Bè lũ yêu quái dưới núi đã biết cách kết hợp với nhau làm suy yếu các vòng kết giới, mở đường cho việc xâm nhập ngày một dễ dàng hơn. Các lỗ hổng trên kết giới vì vậy cũng đã xuất hiện khá nhiều, phải mất ít nhất mười lăm ngày nữa mới có thể sửa lại nguyên vẹn được như cũ.

Như Ý trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Việc sửa chữa kết giới cần phải thực hiện càng nhanh càng tốt, nhưng đó chỉ là đối sách tạm thời. Kết cấu của kết giới cần phải được làm mới, vì chẳng ai dùng lại cùng một loại ổ khóa đã từng bị kẻ trộm nạy phá cả.

Thanh Diệu cũng lên tiếng:

- Chị Như Ý nói phải. Em nghĩ với những ghi chép của anh Thế Kỳ và anh Hoàng Trầm để lại thì việc này không quá khó, nhưng sẽ tốn nhiều thời gian để hoàn thành. Trong lúc đó sự bảo hộ quanh núi Thiên Trượng sẽ trở nên rất mỏng manh, ta cần phải lên kế hoạch phòng bị thật kỹ lưỡng mới được.

- Đúng vậy - Kim Bảo tiếp lời - Bốn anh chị mất tích ngoài kia đã hai mươi năm chưa biết sống chết. Vòng đá Tam Môn của họ chưa chắc vẫn nằm trong tay họ. Chúng ta không được phép chủ quan.

Như Ý gật đầu:

- Tất nhiên rồi. Trong thời gian Doanh Vệ Thần cải tạo kết giới, chị sẽ cho Doanh Thống Soái quan phòng cẩn mật, đồng thời chủ động mở ra các cuộc tấn công để dọn dẹp bớt những kẻ phiền nhiễu từ vòng ngoài. Song song đó, Kim Bảo giúp chị, phái Doanh Thám Tử hỗ trợ nằm vùng để tiên hạ thủ vi cường, dập tắt sớm những âm mưu xâm nhập có tính chất nguy hiểm cao trước khi chúng kịp hành động.

Kim Bảo đáp:

- Được, em với chị cùng nhau làm.

Hồng Phong cũng thở dài cất lời:

- Nếu mà chúng ta còn đủ mười người thì tốt rồi. Từ ngày bốn đứa quỷ kia mất tích, Như Ý và Kim Bảo đã phải gánh vác quá nhiều vất vả. Thử ló mặt về đây xem, ta có thiếu trò để trừng phạt bọn nó hay không.

Lam Thiên đứng nghe từ nãy đến giờ, lúc này mới lê tiếng:

- Chuyện đó để tìm được họ rồi tính. Hiện tại chúng ta có việc quan trọng hơn, anh nhớ chứ.

- Sao mà quên được - Hồng Phong cười đáp.

Rồi y lại hướng về phía Doanh Chấp Pháp, lên tiếng ra lệnh:

- Tả Hữu sứ Doanh Chấp Pháp, lập tức đến núi Khả Phong truyền lời của ta: Giữa ngọ ngày mai, mời Sứ Giả Điện Đồng Cổ đến Phủ Hộ Thiên để thảo luận về việc tìm kiếm Đọa Thần Thạch cùng bổn giáo.

Hai tráng sỹ giáp bạc đeo băng màu trắng bước ra phía trước, tay ôm quyền thưa:"Tuân lệnh", rồi quay người đi ra ngoài sân. Hai con thần thú mình Lân đầu Phụng với bộ lông ngũ sắc cùng đôi cánh vỹ đại, mang yên giáp bằng bạc đã được dắt đến chờ sẵn. Họ cưỡi lên lưng chúng bay vút lên trời và biến mất sau tiếng nổ ầm đóng lại cánh cổng Tam Môn.

Kim Bảo và Như Ý vẫn chưa hiểu chuyện gì, vô cùng ngạc nhiên, hỏi:

- Đọa Thần Thạch là sao? Ba người đã tìm ra manh mối gì à?

- Phải - Hồng Phong đáp - Ừm, tuy cũng có mặt ở đó nhưng thực ra, anh đối với chuyện này vẫn khá là mơ hồ. Lam Thiên, Thanh Diệu, hai đứa kể đi.

Đoạn, Lam Thiên và Thanh Diệu bắt đầu đứng lên tường thuật chi tiết về chuyến đi làm nhiệm vụ và những việc họ đã hoàn thành trong vòng một tháng qua. Câu chuyện về đường dây buôn bán thịt người từ dinh Lãnh Chúa đến Bế Nguyệt Sơn Trại chính thức kết thúc, nhưng đồng thời lại mở ra một manh mối mới vô cùng quan trọng cho việc tìm kiếm bốn vị Giáo Chủ mất tích.

Lam Thiên bắt đầu nói vào vấn đề quan trọng mà mọi người đang đợi chờ:

- Lúc ở Bế Nguyệt Sơn Trại, bọn em đã tình cờ gặp một đôi nam nữ người phàm trần và phát hiện, linh khí của Đọa Thần Thạch tỏa ra từ cơ thể của tên con trai.

- Có khi nào nhầm lẫn không - Như Ý hoài nghi - Đọa Thần Thạch làm sao có thể rơi vào tay một người phàm ngần ấy thời gian mà chúng ta lại không hề hay biết?

- Không đâu chị Như Ý - Lam Thiên nói - Lúc em giao đấu với hắn, linh khí của Đọa Thần Thạch phản ứng rất rõ ràng với sức mạnh của em, không thể nào lầm được.

- Vậy viên đá đang ở đâu? Đã lấy lại được chưa? - Kim Bảo hỏi

- Vẫn chưa - Hồng Phong đáp - Vì sự mất tích của tứ đại giáo chủ bổn giáo có mối liên quan rất lớn đến sự mất tích của bảo vật. Nên anh nghĩ chúng ta phải điều tra rõ ràng hơn trước khi bắt đầu hành động.

- Mọi người yên tâm - Thanh Diệu nói - Lam Thiên đã bí mật để lại dấu ấn Thần Nhãn trên cơ thể người đó. Trước mắt cứ mời Sứ Giả của Điện Đồng Cổ sang đây để bàn tính cái đã. Có được manh mối này rồi, việc thu hồi Đọa Thần Thạch chỉ còn là vấn đề thời gian.

- Cũng phải - Như Ý gật gù - Bọn đệ tử của Thần Đồng Cổ luôn hậm hực Hộ Thiên Thần Giáo ta vì viên đá chết tiệt đó. Nếu chúng ta gấp gáp hành động, không chừng lại mang thêm tai tiếng chả đâu vào đâu nữa.

Hồng Phong nói:

- Thôi! Kết thúc buổi tấu trình được rồi. Sáng mai chúng ra sẽ cùng người của Điện Đồng Cổ, đôi bên bàn tính chi tiết hơn. Bây giờ các Doanh hãy nhanh chóng tiến hành những nhiệm vụ được giao đi! Không có nhiều thời gian đâu.

Sau tiếng "Dạ!" vang dội khắp chính điện, mọi người bắt đầu tản ra ai làm việc của người nấy. Như Ý dùng Hoàng Sắc Ngọc Giới huy động Doanh Vệ Thần bắt tay nghiên cứu sửa chữa các lớp bảo vệ dưới chân núi. Kim Bảo cũng vào Tàng Thư Điện họp với binh sĩ Doanh Thám Tử cùng Doanh Thống Soái để lên kế hoạch, chiến lược hành động. Còn Lam Thiên, Thanh Diệu và Hồng Phong trở về điện của mình để tịnh dưỡng, hồi sức sau chuyến đi dài vừa qua...

Màn đêm cứ thế nhẹ nhàng buông xuống mang theo những ngôi sao trời lấp lánh tuyệt đẹp, cùng ánh trăng sau rằm vẫn còn rất tròn và sáng. Trên mái ngói của Phượng Hoàng Đệ Thập Điện, Lam Thiên vẫn đang ngồi một mình hòa nhịp cùng khung cảnh tĩnh lặng và huyền diệu giữa canh Tí. Tiếng tiêu trong vắt của y cất lên nhẹ nhàng, bay bổng như dẫn dắt cảm xúc lẫn tâm trí người nghe lâng lâng trong cơn say đắm mê hồn đến quên cả thực tại. Dù là những người khô khan, lạnh lùng nhất cũng không khỏi xao xuyến ngây dại với những bản nhạc du dương đầy mị lực kia.

Mỗi khi thổi tiêu, Lam Thiên gần như trở thành một con người hoàn toàn khác, một tâm hồn nhạy cảm hơn, trưởng thành hơn, sâu sắc hơn, một trái tim lãng mạn hơn, nóng bỏng hơn - khác xa với vẻ trẻ con, bốc đồng và hoạt bát lúc bình thường.

- Hôm nay tiếng nhạc của em lại có nét buồn xa xăm khác hẳn mọi ngày. Em đang nghĩ gì đấy? - Người vừa nói chính là Thanh Diệu. Nàng từ dưới thềm nhún chân phóng hai bước đã lên tới nơi Lam Thiên đang ngồi.

- Không rõ sao nữa. Hơn ba trăm năm qua em chưa từng có cái cảm giác này bao giờ. - Lam Thiên cười - Mà thôi, khi nào biết em sẽ nói cho chị nghe.

- Bày đặt úp mở với chị cơ à - Thanh Diệu hiếu kỳ nói - Mà.... miếng vải trắng đó là gì thế?

- À cái này đó hả? - Lam Thiên vội vã cuộn thứ mình đang cầm trên tay rồi nhét vào trong áo, giọng điệu bỗng nhiên lúng túng - Không, không gì, món đồ lặt vặt đó mà.

- Là tấm vải che mặt của người thanh niên bị em đánh rơi xuống tối qua phải không? - Thanh Diệu đã tinh mắt nhận ra, liền tỏ vẻ dò hỏi

- Dạ, ừm... Em đang nhìn qua xem nó có gì đặc biệt không. Biết đâu sẽ giúp ích cho việc điều tra sắp tới.

- Chủ nhân Doanh Thám Tử mà cũng cần đến những thứ manh mối nhỏ nhặt thế này sao? - Thanh Diệu nói.

- Đương nhiên, mấu chốt của một vụ án thường được tìm thấy từ những thứ nhỏ nhặt nhất đấy - Lam Thiên cười đáp - Mà sao chị chưa đi nghỉ ngơi đi?

Thanh Diệu nói:

- Chị vừa giúp chị Như Ý tổng hợp các báo cáo của Doanh Vệ Thần, để xác định những vị trí cần sửa chữa trên kết giới. Với cả ngồi đọc mấy ghi chép của anh Thế Kỳ và anh Hoàng Trầm, tính xem nên thay đổi kết cấu của kết giới ra sao cho hiệu quả.

- Thế thì chị càng phải đi nghỉ sớm đi nào. Sắp phải bận rộn lắm rồi đấy - Lam Thiên nói.

- Sao vậy cái thằng này, em đang đuổi khéo chị đấy hả? - Thanh Diệu nhếch một bên chân mày, ra vẻ dò hỏi.

- Làm gì có - Lam Thiên lắc đầu - em lo cho sức khỏe của chị thôi.

Thanh Diệu phì cười, nói:

- Thằng bé này này lại buồn cười. Chị là chủ nhân Doanh Y Thần lại cần em phải bận lòng về sức khỏe của chị sao. Chị vẫn thấy em cứ có cái gì đó khác khác lạ lạ. Đâu để chị xem nào.

Đôi mắt Thanh Diệu bất chợt sáng hoắc lên như những tia nắng rực rỡ, vừa dứt lời nàng đã nhanh chóng tóm lấy bàn bàn tay Lam Thiên cầm thật chặt. Lam Thiên hiểu chuyện Thanh Diệu đang sắp làm với mình, bất giác giật mình rụt tay lại, không nói không rằng, ánh mắt lảng tránh, cầm tiêu đưa lên miệng và tiếp tục thổi nhạc.

Vốn Thanh Diệu chỉ muốn giả vờ dùng Thấu Tâm thánh thuật đọc suy nghĩ của Lam Thiên, chủ yếu là để xem y sẽ phản ứng ra sao. Thấy thái độ lúng túng và hoảng hốt vừa rồi, nàng ta chắc chắn rằng Lam Thiên thực sự đang có suy tính riêng không muốn cho nàng biết. Thanh Diệu tinh ý đã lờ mờ hiểu ra gì đó, tuy vô cùng tò mò nhưng cũng không muốn ép y, đành thôi mỉm cười cho qua.

Bàn tay nàng khẽ dịu dàng vuốt mái tóc rối của Lam Thiên cho vào nếp lại, nhẹ nhàng gạt đi giọt mồ hôi chảy dài trên trán y, rồi lặng lẽ ngồi sát bên cạnh, tựa đầu vào vai y thưởng thức tiếng nhạc yên bình mà không nói thêm lời nào nữa.

Khúc tiêu Lam Thiên đang thổi lên lúc này còn trong trẻo du dương hơn bản nhạc trước. Giai điệu vòng lặp vừa êm dịu nhẹ nhàng, vừa thiết tha man mác, tạo nên cảm giác thư thái và thanh thản đến vô cùng, cộng thêm khí trời hơi se se dễ chịu tại đỉnh Thiên Trượng, khiến người nghe chỉ muốn đắm chìm ngay vào một giấc ngủ say sưa an lành.

Thanh Diệu vươn vai ngáp dài một cái rồi nói:

- Em khá lắm, chị cảm thấy buồn ngủ thật rồi đây.

- Vậy chị về nghỉ ngơi sớm đi - Lam Thiên cười nói.

Thanh Diệu xoa đầu y như cái cách cô vẫn luôn làm từ nhỏ đến lớn, dịu dàng nói:

- Ừ! Em cũng xuống nghỉ sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đón tiếp Sứ Giả của Điện Đồng Cổ đấy.

- Hầy! - Lam Thiên thở dài - Thật ra chúng ta cứ tự đi điều tra cho xong chuyện, dây dưa với đám tiểu tốt vô dụng đó thật phí thời gian. Từ ngày Đồng Cổ Minh Chủ mất tích bọn chúng càng ngày càng trở nên đáng ghét.

- Cũng phải thông cảm cho họ thôi - Thanh Diệu nói - Thần Đồng Cổ bỗng nhiên biến mất một cách bất thường. Bảo vật quan trọng nhất là Đọa Thần Thạch, cũng vì thế mà thất lạc. Điện Đồng Cổ như rắn mất đầu. Năm đó chúng ta nhận lời giúp họ nhưng lại không làm đến nơi đến chốn khiến mọi chuyện càng ngày càng phức tạp hơn. Thái độ của họ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Hộ Thiên Thần Giáo ta phải có trách nhiệm cố gắng sửa chữa việc này để hàn gắn tình thâm giao giữa hai bên.

- Sao cũng được! - Lam Thiên nhún vai - Em thì thấy chúng như lũ quạ suốt ngày kêu la quang quác thật phiền phức. Thâm giao với chúng làm gì cho mệt. Tại các anh chị cứ quan trọng hóa lên, cứ mặc xác chúng cho xong, để ý làm chi cho thêm phiền não. Dù sao thì bọn tôm tép ấy cũng chẳng có cửa làm gì được Hộ Thiên Thần Giáo ta.

Thanh Diệu lắc đầu bảo:

- Em nói vậy cũng không được. Tuy Đồng Cổ Điện yếu thế, nhưng chúng ta đang đại diện cho Thánh Mẫu Thượng Thiên. Nghĩa là đang thay trời hành đạo. Đâu thể cư xử tùy tiện vậy. Em đó, đã hơn ba trăm tuổi rồi mà cái nết vẫn bốc đồng như vậy.

Lam Thiên ngủng ngẳng cái đầu, đáp:

- Biết rồi biết rồi, thôi tùy anh chị làm sao em theo vậy, được chưa.

Thanh Diệu nhẹ nhàng mỉm cười, rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nàng lại cất tiếng nói;

- À, còn về hai đứa nhóc phàm trần đó, chúng thật sự không đơn giản đâu. Chắc em cũng nhìn ra phải không?

- Phải - Lam Thiên gật đầu - kỹ năng chiến đấu của cả hai đều rất quen thuộc. Thậm chí, chúng còn có thể đối phó và hóa giải những đòn thế của em rất nhanh chóng.

- Chính là chỗ đó - Thanh Diệu đồng tình - Dù nhìn qua vẫn có nhiều điểm khác biệt nhưng chắc chắn thứ công phu chúng đã dùng là cùng một loại với võ công của Hộ Thiên Thần Giáo chúng ta.

Lam Thiên mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện vẻ phấn khích:

- Mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi đây.

Thanh Diệu nói:

- Mà thôi để nói sau đi. Chị về đây. Hẹn gặp em ở chính điện ngày mai. Mau đi ngủ đi.

Lam Thiên khẽ gật đầu. Nàng vừa dứt lời thì liền phi thân nhảy phóc từ trên mái điện xuống đất rồi nhanh chóng bước đi khuất. Màn đêm tĩnh mịch giờ đây chỉ còn một mình Lam Thiên đứng giữa trời. Y lại lấy tấm vải trắng ra cầm trên tay. Đôi mắt mộng mị suy nghĩ về một thứ gì đó rất mơ màng, xa xăm...

.........

Những tiếng trống dồn hừng hực khí thế, vang dội cả Hộ Thiên Phủ trong ánh dương sáng bừng vô cùng thiêng liêng, cũng chính là lời chào đón trịnh trọng đón tiếp sứ đoàn của Điện Đồng Cổ đến buổi gặp mặt như lời đã hẹn. Vị sứ giả dẫn đầu có tướng mạo cao lớn, thân mặc giáp đồng, nổi bật với chiếc sừng trâu đen nhánh to kềnh, gương mặt hàm én mày ngài uy nghiêm cưỡi trên lưng một con voi xám chín ngà; theo sau là khoảng một trăm lực sỹ dáng vẻ oai dũng, thân hình vạm vỡ, to lớn và mạnh mẽ, tất cả cùng tiến vào sảnh chính.

Đồng Cổ Điện vốn thuộc quyền cai quản của thần Đồng Cổ. Nếu như Hộ Thiên Thần Giáo thay quyền Thượng Thiên Thánh Mẫu cai quản quy luật và sự vận hành ở Nhân Giới, thì Đồng Cổ Điện lại là nơi chịu trách nhiệm bảo an cho Thần Giới và Địa Phủ. Vì vậy, thanh thế và oai phong của họ vô cùng lẫy lừng, kể cả ở thời điểm hiện tại, dù Thần Đồng Cổ là vị thống lĩnh đã vắng mặt khá lâu.

Như Ý đã có mặt sẵn ở đó, đại diện đứng ra làm nghi thức chào hỏi và giới thiệu, vì vị Sứ Giả kia là người mới được nhậm chức ở Đồng Cổ Điện, vẫn còn khá lạ lẫm với Hoàng Liên Cung và Hộ Thiên Thần Giáo. Sau khi mọi thứ đã ổn định thì có tiếng hô hào rất dõng dạc vang lên:

- Chư vị Giáo Chủ đến.

Từ bên ngoài, binh sĩ của Doanh Chấp Pháp khiêng vào một chiếc kiệu dát vàng lớn, che mành rũ, đặt xuống ngay giữa trung tâm chính điện. Bên trong đích thị chính là Đại Giáo Chủ Hồng Dương. Y không lộ diện mà chỉ lên tiếng nói vọng ra:

- Cung nghênh Sứ Giả của Đồng Cổ Điện đã thân chinh ghé thăm tệ giáo. Bổn tọa hiện đang có điều bất tiện, không thể ra ngoài, đành xin thất lễ tiếp chuyện Sứ Giả trong kiệu. Mong ngài đừng chê trách. - Người vừa nói chính là Hồng Dương.

Lam Thiên, Hồng Phong, Thanh Diệu và Kim Bảo lúc này cũng đã có mặt đầy đủ.

Sứ Giả Đồng Cổ Điện nghe y nói thì lập tức đáp lời:

- Đại Giáo Chủ quá lời rồi. Được gặp chư vị đây quả là niềm vinh hạnh rất lớn của tiểu nhân, tiểu nhân làm sao dám có lòng chê trách.

Nói đoạn, gã làm ra vẻ cung kính, cúi chào trịnh trọng một lượt cả sáu vị Giáo Chủ đang hiện diện, rồi lại tiếp tục:

- Nghe nói các ngài đã có thông tin mới về vụ án Đọa Thần Thạch hai mươi năm trước. Phải chăng Giáo Chủ Thế Kỳ, Giáo Chủ Hoàng Trầm, Giáo Chủ Chiêu Minh và Giáo Chủ Ngọc Chương - bốn vị ấy đã quay về rồi sao?

Như Ý tiến lên đáp:

- Bổn Giáo vẫn chưa tìm được họ, nhưng chúng ta đã phát hiện dấu vết của Đọa Thần Thạch tại Nhân Gian. Vì thế hôm nay mới mạn phép mời ngài đến cùng nhau tổng hợp những thông tin mà hai bên đã thu thập được trong thời gian qua để nhanh chóng tìm kiếm bảo vật.

Gã sứ giả vẻ mặt khinh khỉnh nói:

- À, vậy thì xin thứ lỗi, chúng tiểu nhân vô năng. Từ ngày bốn vị Giáo Chủ của Quý Giáo thất hẹn, biến mất cùng Đọa Thần Thạch cho đến nay, Đồng Cổ Điện cũng đã phái thuộc hạ đi khắp nơi để điều tra, nhưng cuối cùng vẫn là phí công vô ích. Đến đệ nhất Doanh Thám Tử của Quý Giáo còn phải bó tay thì làm sao đến

lượt chúng tôi có manh mối được chứ.

Lam Thiên nhếch miệng cười hừ một tiếng, nói:

- Thất kính, thất kính! Chúng tôi thật thiếu tế nhị quá rồi. Đã thừa biết với năng lực của Đồng Cổ Điện sẽ chẳng có manh mối gì để khai thác cả, thế mà lại đi phiền Sứ Giả phải thân chinh đến đây vô ích như vậy, thật có lỗi quá!

- Đúng vậy - Sứ Giả đáp - Vì nghĩ Hộ Thiên Thần Giáo uy thế lẫy lừng, đỉnh đỉnh đại danh, nên khi Đồng Cổ Minh Chủ và Đọa Thần Thạch mất tích, tệ gia mới phải hạ mình sang thỉnh cầu Quý Giáo ra tay tìm kiếm hộ. Bốn vị Giáo Chủ quả rất tài giỏi. Không những đã tìm ra bảo vật mà còn bỏ trốn luôn cùng với nó. Dụng tâm thật không nhỏ.

- Xin Sứ Giả hãy cẩn trọng lời nói. - Thanh Diệu lên tiếng, một nét giận dữ thoáng hiện trên gương mặt vốn rất hiền hòa của nàng.

- Cẩn trọng? - Sứ Giả cười khẩy - Xin lỗi tiểu nhân nói thẳng, không biết chừng họ thực sự chỉ đang ở đâu đó trong Hộ Thiên Phủ này và không muốn ra mặt thôi. Đọa Thần Thạch linh lực vô song, từng khiến cho tam giới một phen trời long đất lở. Ai mà lại không muốn độc chiếm cơ chứ.

- Có lý - Lam Thiên cười - Đọa Thần Thạch quả là cực phẩm trác tuyệt nhất thế gian. Để nó nằm trong tay của Đồng Cổ Điện các ngươi, thì dù có là viên bảo thạch thần thông cỡ nào đi nữa, rốt cuộc cũng trở nên vô dụng như một cục đá chọi chim mà thôi.

- Ngươi... - Sứ Giả gương mặt đỏ bừng.

- Ngươi ngươi cái gì - Lam Thiên nói tiếp - Cứ cho là bọn ta thật sự muốn công khai độc chiếm Đọa Thần Thạch luôn đấy, thì đã sao? Các ngươi nghĩ mình có đủ khả năng và tư cách để lên tiếng à?

- Nhưng bảo vật mất tích cùng với bọn họ, các người vẫn chưa có lời giải thích thỏa đáng nào... - Sứ Giả tức giận. - Hộ Thiên Thần Giáo đừng ỷ thế lực mạnh rồi muốn làm gì thì làm.

- Thế con mắt nào của ngươi đã thấy họ mang bảo vật đi trốn? - Lam Thiên cười khẩy - Bằng chứng đâu? Bọn ta hoàn toàn có thể tống tên nô tài nhà ngươi vào nhà ngục vì những phát ngôn ngông cuồng vô căn cứ vừa rồi. Có cần ta dạy cho thứ tiểu nhân ngươi nhớ tôn ti trật tự là như thế nào không?

- Chết tiệt - Sứ Giả quát lớn. Y cùng một trăm gã lực sỹ của Điện Đồng Cổ nghe Lam Thiên nói thế đều rất tức giận, đồng loạt vòng tay ra sau lưng rút binh khí toan động thủ. Nhưng đao của họ chưa kịp rời khỏi vỏ thì lưỡi kiếm của binh sĩ Doanh Vệ Thần và mũi thương của binh sĩ Doanh Thống Soái đã kề sát ngay cuống họng từng người một.

- Mâu thuẫn này đã được nhai đi nhai lại cả hai mươi năm nay chưa có hồi kết, mọi manh mối vụ việc đều bị xóa sạch nên tuyệt nhiên không thể phán xét ai đúng ai sai. Tên tân Sứ Giả nhà ngươi hỷ mũi chưa sạch, lấy tư cách gì mà dám nói lời vô lễ trong Hộ Thiên Phủ? - Giọng nói nghiêm nghị từ trong kiệu phát ra, chính là Hồng Dương Giáo Chủ

Đồng Cổ Điện Sứ Giả dù tức muốn vỡ mật nhưng cũng biết sức mình tới đâu, đành im lặng nhẫn nhục bỏ binh khí xuống. Binh sĩ Doanh Vệ Thần và Doanh Thống Soái thấy vậy cũng thu kiếm thương lui về.

- Tiểu nhân là người mới, còn chưa rành phép tắc, mong các vị Giáo Chủ rộng lòng bỏ qua. - Hắn nói.

- Ngoan vậy từ đầu có phải tốt không. - Lam Thiên cười khẩy - Giờ sao đây, có muốn biết thông tin về Đọa Thần Thạch nữa không?

- Xin Giáo Chủ cứ nói - tên Sứ Giả cúi mình, cung kính đáp.

- Được rồi, tên ưng khuyển kia vểnh tai lên mà nghe này…

Lam Thiên bắt đầu kể lại mọi chuyện về cuộc gặp gỡ tình cờ nọ, đồng thời đưa ra những dẫn chứng và suy đoán ban đầu của mình. Sau hết, y kết luận:

- Việc quan trọng chúng ta phải làm bây giờ: là điều tra mối quan hệ giữa Đọa Thần Thạch và hai phàm nhân đó rồi mới có thể đưa ra quyết định hành động cho hợp lý. Trong trường hợp không thể khai thác bất kỳ manh mối nào từ họ, chúng ta sẽ mang Đọa Thần Thạch về và cố gắng kết nối với linh hồn của nó để tìm hiểu xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng phải nói trước, việc cưỡng bức ký ức của bảo vật sẽ mất rất nhiều sức lực và khả năng rủi ro cực kỳ cao. Vậy nên vẫn ưu tiên điều tra từ bên ngoài, thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt.

- Đây chính là hướng giải quyết từ phía Bổn Giáo, không biết sứ giả đây có cao kiến gì không? - Hồng Phong hỏi.

- Không dám - Sứ Giả đáp - vậy chúng tôi đành chờ đợi hành động của Quý Giáo. Chỉ mong sắp tới Quý Giáo sẽ liên tục cho chúng tôi biết những thông tin mới nhất về vụ việc này.

- Thế thì Đọa Thần Thạch sẽ giao cho Doanh Thám Tử đảm nhận điều tra - Hồng Dương tuyên bố - Lam Thiên, đáng lý em vừa mới hồi cung cần phải được nghỉ ngơi. Nhưng em là người đã từng sử dụng và hiểu rõ Đọa Thần Thạch, cũng là người đã để lại dấu ấn Thần Nhãn trên phàm nhân đó. Hãy trực tiếp đến trần gian lần nữa để làm rõ vụ này, được chứ?

Nghe vậy, gương mặt Lam Thiên lộ rõ vẻ hài lòng, y xoay xoay thanh ngọc tiêu trên tay, miệng nở một nụ cười không thể tươi hơn, rồi đáp:

- Chuyện nhỏ!