Hôm sau khi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao rồi.

Xoa xoa vùng trán nặng nề, được Bộ Tử Đường giúp đỡ ngồi dựa vào đầu giường, vừa mới lau mặt xong, một tràng tiếng pháo tiếng nhạc đón dâu loáng thoáng từ xa vang tới.

Hạ Ngọc Ngôn nhất thời ngẩn ngơ, mày liễu nhíu chặt, ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”

“Ngày hai mươi bảy tháng chín.”

Bộ Tử Đường lơ là đáp, đặt đồ ăn xuống rồi bưng bồn rửa mặt xoay người ra ngoài.

Hai mươi bảy tháng chín… Hai mươi bảy tháng chín… Trong lòng thì thầm hai lần, sắc mặt Hạ Ngọc Ngôn cũng trở nên buồn bã.

Tiếng đàn trống dần đi xa, lòng dạ y từ lâu đã chìm vào trong đau thương vô bờ, lặng lẽ cúi đầu, một hồi lâu cũng chưa hồi phục. Y vừa ngồi đã trải qua ba canh giờ, trong lúc đó Bộ Tử Đường đã ra vào nhiều lần, thấy y ngồi yên đầu giường, ngay cả cơm canh bên giường cũng không động đến, nhịn không đặng lại gần lay lay vai của y.

“Hạ Ngọc Ngôn, ngươi sao rồi?”

Đầu vai Hạ Ngọc Ngôn khẽ run, ngẩng đầu lên, trong lúc nhất thời không nhận ra Bộ Tử Đường là ai, khựng lại một chốc mới đáp: “Ta không sao…”

Đáp xong, y lại ngồi ngơ ngẩn, Bộ Tử Đường thấy vậy, đôi mày đẹp nhướn lên không nhịn được, hỏi: “Đại ca hôm qua tỏ tình với ngươi, rốt cuộc đã nói gì vậy? Dọa ngươi ra thế này.”

Bộ Tử Đường vừa nói thế, quả thật đã câu ra tâm sự của Hạ Ngọc Ngôn, y nhíu mày, nhẹ giọng trả lời: “Không có.”

“Lúc đại ca tỏ tình với ngươi, nói năng có ôn nhu không, hay cũng lớn tiếng như mọi bữa?” Bộ Tử Đường mang theo vẻ mặt hiếu kỳ truy hỏi.

“Hắn không nói cho ngươi sao?” Hạ Ngọc Ngôn cười khổ, nghĩ thầm: dạng như đêm qua cũng coi là tỏ tình?

“Huynh ấy nói không rõ ràng, làm ta hiếu kỳ muốn chết, Ngọc Ngôn không bằng ngươi thuật lại những gì huynh ấy nói với ngươi cho ta nghe một lần đi.”

Bộ Tử Đường cười, bướng bỉnh chớp mắt, chỉ thấy đôi mắt hắn sáng như châu, răng trắng môi hồng, dung mạo hơn người, khiến căn phòng này trở nên xuân sắc vô hạn. Hạ Ngọc Ngôn không khỏi ngẩn người, sau một lúc mới phục hồi tinh thần.

“Nếu hắn muốn thích, nên thích một người mỹ nam tử như ngươi, vì sao phải tới trêu ghẹo ta?” Giọng nói y ngần ngừ, nhưng cũng là oán than. Tướng mạo của y cũng là thanh tú tao nhã, thế nhưng nếu đem so với vẻ tuấn mỹ của Bộ Tử Đường, quả thật không thể nhìn thấy bóng lưng người ta.

“Đồ ngốc! Đại ca chưa bao giờ thích nam nhân!” Bộ Tử Đường che miệng, cười ha hả: “Đừng nói ta khoe khoang, từ lúc ta mới mười mấy tuổi đã có rất nhiều nam nhân có mơ tưởng bậy bạ với ta, nhưng mà đại ca chưa từng có, huynh ấy chỉ có hứng thú với mấy vị mỹ nhân ngực lớn mông phì mà thôi!”

“Vậy vì sao…?” Hạ Ngọc Ngôn càng thêm mù mờ, đôi mày lá liễu nhíu chặt, tạo ra không ít vết nhăn dưới mũi.

“Ta nghĩ, là do sự dịu dàng hiền lương của ngươi hấp dẫn huynh ấy, huynh ấy biến thành hổ rồi bị thương, là ngươi cứu hắn, chăm sóc cho hắn.”

“Đó chỉ là trùng hợp mà thôi.” Nếu sớm biết hắn ta là một tên xấu xa, ai muốn cứu hắn chứ! Hạ Ngọc Ngôn vẩu môi như hài tử.

Bộ Tử Đường thấy thế, mang theo nụ cười như có như không dò hỏi: “Vậy ta hỏi ngươi, nếu như thời gian có thể quay lại, ngươi có cứu huynh ấy nữa hay không?”

Hạ Ngọc Ngôn chần chờ, một lúc lâu sau mới cắn cắn môi, trả lời một cách không cam lòng: “…Có.” Từ nhỏ đã được giáo huấn, cho dù biết rõ sẽ gây họa trên thân, y vẫn không cách nào thấy chết không cứu.

“Đây là nguyên nhân vì sao đại ca lại thích ngươi.” Bộ Tử Đường cười nói.

“Nam nhân thích nam nhân, ngươi không thấy kỳ quái?” Hạ Ngọc Ngôn khẽ nhíu mày.

Tình ái lẽ ra phải hợp với đạo trời, nam nhân thích nữ nhân, nữ nhân thích nam nhân… Trưởng thành trong một nông thôn chất phác, lòng dạ Hạ Ngọc Ngôn đã được nhiễm vẻ thuần hậu hồn nhiên, hảo long dương, đoạn tụ phân đào, những chuyện trái luân thường như vậy cho tới bây giờ y vẫn chưa hề nghĩ đến.

“Không cảm thấy! Nam nhân, nữ nhân đều là người, vì sao chỉ cho nam nhân yêu nữ nhân?” Bộ Tử Đường phẩy phẩy tay, dùng biểu tình phản đối đáp trả. “Tình ái vốn là do tự nhiên tạo thành, yêu chính là yêu, ta không thấy nên phân chia câu nệ nam nữ làm gì. Ngọc Ngôn, theo ý ta, ngươi không phải là người cổ hủ ngoan cố, kỳ thực có phải ngươi chán ghét đại ca? Cho nên không chịu tiếp thu hắn.”

Suy tư một lát, Hạ Ngọc Ngôn nhẹ giọng đáp: “Ta… không ghét hắn.”

Tuy rằng Thác Bạt Hổ Hồn nhốt y lại, khinh bạc vô lễ với y, thế nhưng Thác Bạt Hổ Hồn cũng từng cứu y, dùng tấm lòng đối đãi y, nghiêm khắc mà nói, y không ghét Thác Bạt Hổ Hồn, thực tế là y chẳng bao giờ chán ghét bất kì ai.

Y không ghét Thác Bạt Hổ Hồn, thậm chí đối với Thác Bạt Hổ Hồn còn tồn tại hảo cảm nhất định.

Nét sức quyến rũ hoang dã, ôn nhu mà bá đạo, sự cuồng vọng tràn ngập sinh mệnh, đều khiến người người hâm mộ khát vọng, nhưng mà đó không phải là thích.

“Nếu không ghét huynh ấy, như vậy theo bọn ta đi đi!” Ngữ điệu tự cho mình đúng của Bộ Tử Đường, làm Hạ Ngọc Ngôn bụng đầy phiền não cũng không nhịn được mà buồn cười lắc đầu.

“Không chán ghét không có nghĩa ta sẽ nguyện ý cùng một nam nhân có ý đồ quấy rầy mình rời xa tha hương.”

“Ngọc Ngôn, tuy rằng đại ca bá đạo, nhưng mà đối với mấy người mà huynh ấy thân thiết, yêu thích trước giờ vẫn rất tốt, sau này ngươi ở cùng với huynh ấy, huynh ấy tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi. Khí trời ở tái ngoại tuy hay thay đổi, nhưng Nham bảo mà bọn ta ở có phong cảnh rất tốt, còn có tôi tớ tài bảo, không thiếu bất cứ gì, tốt hơn nhiều so với việc thân thể ngươi bất tiện, lại sống ở nơi này không có người thân chăm sóc.” Bộ Tử Đường khéo léo miệng lưỡi thuyết phục y, hơi khựng lại, thấy y không có biểu tình gì, liền hỏi: “Ở chỗ này, ngươi còn lưu luyến chuyện gì đó đúng không?”

“Ta…” Hạ Ngọc Ngôn gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Cha mẹ đã đi nhiều năm, Thúy Cơ cũng đã xuất giá, không còn quan hệ gì với y nữa, dạy học vốn là nghề không thể sinh sống, hơn nữa dù cho phòng học đóng cửa, tụi trẻ cũng có thể đến thôn bên cạnh mà học. Ngẫm nghĩ từng chuyện một, Hạ Ngọc Ngôn phát hiện, ở tại nơi này đã không còn bất kì chuyện gì, bất kì ai, đáng giá để y quyến luyến bịn rịn nữa.

Gương mặt trắng trẻo tao nhã gợn lên ưu thương khẽ khàng, đôi môi hồng nhạt của y căng ra, lặng lẽ không đáp.

“Ngươi cũng đừng quá thương tâm, dù sao thì nhị ca cũng chưa tới, ngươi suy nghĩ một lát đi.” Bộ Tử Đường không vội vã buộc y làm gì, trái lại khoan thai chuyển sang chuyện khác, “Hôm nay trong làng các ngươi có tân nương xuất giá, vừa nãy ta cùng đại ca, tam ca cùng đi xem náo nhiệt, tân nương mắt hạnh mày ngài, má hồng tươi thắm, có thể xem là tuyệt sắc. Tam ca nói muốn đoạt nàng ta làm tân nương, đáng tiếc đại ca không cho.”

“Hắn cũng có đi?” Lòng Hạ Ngọc Ngôn cả kinh, vồn vã hỏi, “Hắn có nói gì nữa không?”

“Có! Đại ca dường như còn nói… Đẹp thì có đẹp, nhưng mà vừa nhìn thì thấy chướng mắt! Huynh ấy còn mắng tam ca không có ánh mắt! Nói vị tân nương kia mắt sắc cằm nhọn, là cái tướng bạc phúc bạc mệnh!”

Bộ Tử Đường vừa nói vừa lưu ý đến thần sắc của Hạ Ngọc Ngôn, mỗi lần hắn nói một câu chỉ thấy sắc mặt Hạ Ngọc Ngôn lại khó coi ba phần, nói đến cuối cùng thì đã là một mảnh trắng bệch.

“Ngọc Ngôn, ngươi sao rồi?” Bộ Tử Đường mang theo vẻ mặt không biết chuyện gì, nhẹ giọng quan tâm, ánh mắt nhìn xuống đỉnh đầu Hạ Ngọc Ngôn cất chứa nhàn nhạt thương hại cùng một chút đùa cợt. Hai tay đặt ở hai bên siết chặt, Hạ Ngọc Ngôn không cách nào ức chế được cả người mình run lên, phải một lúc lâu sau y mới hít vào một hơi, dùng giọng nói miễn cưỡng trấn định nhờ vả: “Tử Đường, phiền ngươi gọi đại ca ngươi vào đây.”

“Được!” Bộ Tử Đường gật đầu, đi ra ngoài.

Một lát sau, khi Thác Bạt Hổ Hồn vận một bộ y phục ngắn bó sát người, chân mang đôi ủng bằng da lộc, áo choàng đen với đường viền vàng, vội vã hấp tấp bước vào thì, Hạ Ngọc Ngôn đã ngồi trên xe đẩy, hai tay cầm di vật cha mẹ y để lại, đặt vào bao quần áo để ở trên giường.

“Ngươi đồng ý đi cùng với ta?” Thác Bạt Hổ Hồn cảm thấy kinh hỉ, vừa nói vừa nhanh chân lại gần.

“Phải.” Hạ Ngọc Ngôn dùng giọng nói không hề phập phồng đáp trả, nhưng không quay đầu lại nhìn hắn, cúi đầu xuống, tiếp tục thu dọn.

“Ngọc Ngôn, như vậy thật tốt quá!” Thác Bạt Hổ Hồn hưng phấn đến nỗi mặt mày tỏa sáng, khom người ôm vai của y từ đằng sau, liên tục hôn hôn lên bờ thái dương mềm mại, đồng thời dùng giọng điệu vang vọng nói: “Ta đáp ứng ngươi, sau này nhất định sẽ đối xử với ngươi thật tốt!”

“Ngươi không cần đối xử tốt với ta. Ta chỉ muốn ngươi đáp ứng vĩnh viễn sẽ không thương tổn Thúy Cơ.” Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Ngọc Ngôn cứ như một xối nước lạnh, hất lên đầu Thác Bạt Hổ Hồn.

“Lời này là có ý gì?” Mày kiếm nhướn cao dần hạ xuống, trên mặt Thác Bạt Hổ Hồn hiện lên nét khó hiểu.

Hạ Ngọc Ngôn không đáp lời ngay, chỉ dùng hai tay chuyển động bánh xe, đối mặt Thác Bạt Hổ Hồn, sau đó nâng tay lên, bắt đầu từ cổ họng, cởi ra từng nút từng nút một trên trường sam sắc xanh. Nhìn y cởi ra trường sam, áo lót, lộ ra bờ vai tròn gầy, lòng ngực thon thon, Thác Bạt Hổ Hồn càng nhíu chặt mày, hỏi: “Ngươi đang làm gì?”

“Làm chuyện ngươi muốn làm.” Hạ Ngọc Ngôn cúi đầu đáp trả, ngón tay nhẹ nhàng kéo xuống, áo lót đọng trên cánh tay liền rơi xuống mặt đất, phần trên trắng trẻo hoàn toàn trần trụi trước mặt Thác Bạt Hổ Hồn.

“Hiện tại ta không muốn.” Thác Bạt Hổ Hồn thấy sự tình khác thường, thần sắc dần trở nên ngưng trọng.

“Giả vờ quân tử làm gì? Ngươi không phải muốn làm ta sao? Ta cho ngươi, ta cam tâm tình nguyện cho ngươi.” Phun ra những câu nói thô bỉ mà y sẽ không bao giờ nói, thanh âm nghiến răng nghiến lợi, Hạ Ngọc Ngôn ngẩng đầu lên, oán hận nhìn chằm chằm Thác Bạt Hổ Hồn.

Đôi mày cong vặn vẹo, đôi mắt phượng luôn dịu dàng lúc này phát ra tia sáng như mũi tên, Thác Bạt Hổ Hồn chưa bao giờ thấy y có thần sắc oán hận phẫn uất như vậy, không tự chủ được lùi về sau nửa bước.

“Ngươi không cần xui khiến Bộ Tử Đường đến đây nói những lời đe dọa với ta nữa! Ngươi muốn làm gì ta cũng được! Chỉ cần ngươi không tổn thương Thúy Cơ, ngươi làm gì ta cũng được hết!” Hạ Ngọc Ngôn vừa nói vừa lấy tay đánh vào ghế vịn, mái tóc chưa buộc lả tả theo động tác của y, thần sắc kích động gần như điên cuồng.

Y chịu đủ rồi! Đã quá đủ rồi! Chỉ là một thân thể sứt mẻ mà thôi, Thác Bạt Hổ Hồn muốn thì cứ lấy đi! Đừng buộc y nữa! Đừng uy hiếp tổn thương người y coi trọng nữa!

Đến bây giờ, Thác Bạt Hổ Hồn đã nghe hiểu sơ lược. Thì ra là tứ đệ đa sự rồi…

Hắn cũng không biện bạch thay mình, trái lại nhếch mày lên, lạnh nhạt hỏi: “Chỉ là như vậy? Chỉ vì một người nữ nhân, ngươi tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm cùng thuần khiết mà ngươi vẫn cố duy trì?”

“Nàng không phải là một nữ nhân tầm thường!” Tựa như con mèo bị đạp trúng đuôi, Hạ Ngọc Ngôn sắc giọng phản bác, “Nàng là một người mỹ lệ, dịu dàng, hiền thục, kiên trinh!”

“Ả đã vứt bỏ ngươi, gả cho một nam nhân khác.” Thác Bạt Hổ Hồn cắt đứt lời y, lạnh lùng nói ra sự thực.

Mẹ nó! Biến mẹ nó mỹ lệ! Biến mẹ nó kiên trinh! Tuy bề ngoài cứng rắn như thép, nhưng trong nội tâm của Thác Bạt Hổ Hồn đang tức giận rít gào, nếu hiện tại nữ nhân kia xuất hiện trước mặt hắn! Hắn xin thề, hắn chắc chắn sẽ đem ả hiếp trước giết sau, ép làm tro bụi!

“Nàng không có vứt bỏ ta, là ta, là ta không xứng với nàng, cho nên đuổi nàng đi. Nàng không nên ở cùng với ta, nàng nên sống trong yêu thương chăm sóc, có một người phu quân kiện toàn, nàng đáng giá đạt được điều tốt nhất! Chỉ cần nàng hạnh phúc, ta cũng hạnh phúc!”

“Hừ! Ta thấy ngươi hoàn toàn không thương ả!” Chóp mũi Thác Bạt Hổ Hồn phun ra một âm đơn, dùng giọng điệu châm chọc khiêu khích nói: “Muốn ả được hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải là ngươi dành cho, muốn ả được vui sướng, cho dù niềm vui đó không liên quan đến ngươi. Hạ Ngọc Ngôn, tình yêu của ngươi như con nít đòi uống rượu, không hề có cảm xúc. Tình yêu như vậy, làm sao có thể xưng là yêu!”

“Nói bậy!” Bỗng nhiên, Hạ Ngọc Ngôn ngẩng đầu cao hơn, giữa cằm và cổ hình thành một độ cung buộc chặt mà điên cuồng, hai mắt mở lớn như chuông, oán hận nhìn chằm Thác Bạt Hổ Hồn.

“Có phải nói bậy hay không, trong lòng ngươi tự rõ ràng.” Thác Bạt Hổ Hồn nhếch môi phản đối, thần sắc khinh miệt.

“Ta…” Dường như đã bị nói đúng tâm sự, chỉ một thoáng Hạ Ngọc Ngôn đã nghẹn lời không đáp trả được.

Thúy Cơ, Thúy Cơ, nàng tựa như người nhà của y, tỷ tỷ của y, nếu như có thể, y mong muốn nàng có thể trở thành thê tử của mình, nhưng không phải tất yếu. Y đã sớm nghĩ tới, tình yêu như vậy có lẽ thực sự không phải là tình yêu… Mím chặt môi, trong lòng đầy tâm sự, nửa thân trên trần trụi bị khí lạnh khiến cho run rẩy, Thác Bạt Hổ Hồn thấy thế, tay phải vươn lên, cởi ra áo choàng khoác lên người y.

Bờ vai bỗng nhiên ấm áp khiến Hạ Ngọc Ngôn ngạc nhiên, tay vô thức siết lấy áo choàng đen viền vàng, ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy khó hiểu vừa lúc đón nhận hai mắt phát ra tia sáng lục rực rỡ của Thác Bạt Hổ Hồn.

“Ta đích xác rất muốn ngươi, nhưng không phải dưới tình huống như vậy.” Thác Bạt Hổ Hồn nói chậm từng chữ một, thần sắc bằng phẳng như thường. Hạ Ngọc Ngôn vì một nữ nhân mà hiến thân thế này, quả thực là làm nhục kiêu ngạo của hắn! Lòng Thác Bạt Hổ Hồn bất mãn suy nghĩ.

“Ngươi đừng trước mặt ta nói những lời hay ý đẹp, sau lưng lại đi tổn thương Thúy Cơ, nàng ấy vô tội!”

Thần sắc tràn đầy hoài nghi, phỏng đoán, không hề tín nhiệm của y, khiến Thác Bạt Hổ Hồn tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt như mũi tên nhìn Hạ Ngọc Ngôn một lúc lâu, sau đó gương mặt hắn bình tĩnh trở lại, giơ tay phải lên, đầu ngón tay hướng lên trời.

“Thác Bạt Hổ Hồn ta xin thề với trời, chỉ cần Hạ Ngọc Ngôn không trốn đi, không tự sát, ta tuyệt đối sẽ không tổn thương ả nữ nhân kia, nếu như trái lời thề, thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế! Hạ Ngọc Ngôn, ngươi đã thỏa mãn chưa hả?”

Giọng nói phẫn hận, trầm thấp, mỗi một chữ dường như từ trong hàm răng nhảy ra, âm trầm hệt ác quỷ tu la từ dưới mười tám tầng địa ngục đi đến.

Hạ Ngọc Ngôn chấn động, hơi cúi đầu thấp xuống, y chưa bao giờ nghĩ rằng mình chỉ nói mấy câu đã khiến Thác Bạt Hổ Hồn thề với trời. Khi thấy thần sắc phẫn nộ bất bình của Thác Bạt Hổ Hồn, trong lòng y không khỏi áy náy.

Ngược lại là y thua thiệt hắn rồi… Nghĩ nghĩ, Hạ Ngọc Ngôn càng thấy mình làm quá đáng.

Đôi mày liễu nhíu lại, bờ mi dày khép hờ, che giấu ngại ngùng bất an trong đôi mắt.

Nhưng Thác Bạt Hổ Hồn đã sớm thấy rồi, phỏng đoán một chút, hắn cố đè xuống tức giận đầy bụng, dùng một loại giọng điệu bình tĩnh hoàn toàn khác với trước đây nói: “Ngọc Ngôn, ta cũng biết đã khiến ngươi quá khẩn trương. Nếu như ngươi tạm thời không muốn rời khỏi với ta, ta có thể đợi thêm vài ngày nữa hẵng đi.”

Lời hắn nói mang đầy kỹ xảo, chỉ nói “Tạm thời”, “Đợi thêm vài ngày”, nhưng đến cuối cùng, đi hay ở cũng do hắn nắm giữ.

Hạ Ngọc Ngôn tuy rằng không ngu ngốc, nhưng tính tình lại thuần hậu chất phác, nghe được lời của hắn, càng cảm thấy áy náy vô thố, trong lòng như có năm bình ngũ vị bị lật đổ, lẫn lộn trăm mối cảm xúc.

Thác Bạt Hổ Hồn tự nghĩ đã nói hết lời hữu ích rồi, thấy Hạ Ngọc Ngôn cúi đầu không nói gì, nghĩ rằng y vẫn còn hoài nghi không tin cậy, trong lòng càng thêm giận dữ khó kiềm, lập tức hừ nặng một tiếng, xoay người định đi. Đi ra cạnh cửa phòng, Mạnh Thái Bình vội vã chạy lại, thần sắc hưng phấn hò reo.

Đại ca! Nhân mã của nhị ca đã tới rồi.”

“Họ đang ở nơi nào?”

“Ở ngay cửa thôn cách nơi này không xa, của cải với nữ nhân trước đây đánh cướp đều đặt ở trong sơn động ngay phụ cận, nhưng mà mấy huynh đệ báo lại nhị ca có chuyện quan trọng khác, giữa đường rời đội, không có đến đây!”

Nghe được Mạnh Thái Bình nói, Thác Bạt Hổ Hồn lập tức nhíu mày, hỏi: “Hắn đã đi đâu?”

“Không biết!”

“Gọi các huynh đệ đến đây, cùng nhau đi xem!” Thác Bạt Hổ Hồn vừa nói, vừa quay đầu nhìn về phía Hạ Ngọc Ngôn, thấy y vốn đang ngẩng đầu nhìn mình, khi hắn nhìn lại lập tức cúi mắt xuống, quả thực đã xem hắn như ôn dịch rồi!

“Đừng vọng tưởng chạy trốn! Bằng không, ta sẽ giết sạch mọi người trong làng!” Thác Bạt Hổ Hồn cáu giận đạp một chân xuống đất, vứt lại một câu tàn độc, sau đó phẩy tay rời đi.

Thác Bạt Hổ Hồn mang theo nhân mã rời khỏi, bốn phía quanh ngôi nhà trúc này thoáng trở về an tĩnh. Xe đẩy của Hạ Ngọc Ngôn lại bị thu giữ, Thác Bạt Hổ Hồn không để người ở lại trông chừng y, mà y cũng không có ý đồ chạy trốn. Nếu tự do của y sẽ liên lụy đến an nguy của người khác, y tình nguyện buông tha.

Dựa vào đầu giường, ngoài phòng vang lên tiếng côn trùng ầm ĩ càng khiến lòng dạ y khó an bình, bực dọc lấy tay phải vỗ lên ván giường, chợt nghe thấy tiếng mở cửa ở ngoài.

“Ngọc Ngôn, chàng có trong phòng không?”

Giọng nói quen thuộc khiến Hạ Ngọc Ngôn chấn động cả người, cùng lúc đó màn che bị người dùng tay vén lên, người đi vào vận hỉ phục đỏ thẫm, dưới búi tóc rối là gương mặt mày ngài mắt hạnh, kiều diễm như hoa.

“Thúy Cơ?” Hạ Ngọc Ngôn vừa kinh vừa mừng, vươn hai tay không dám tin mà xoa mặt nàng, “Vì sao muội lại đến đây?”

“Ngọc Ngôn, ta tới là để tìm chàng.” Thúy Cơ nắm lấy tay y, thuận thế ngồi lên giường.

“Hôm nay là ngày đại hôn của muội, lúc nay lẽ ra muội phải ở trong thành, sao lại ở đây?”

“Trước khi vào thành, ta đã nhờ Phân nhi giả trang thành ta ngồi vào kiệu, ta trốn ở ven đường chờ kiệu đi xa mới lén chạy về.” Thúy Cơ nói rất thản nhiên, nhưng lại khiến Hạ Ngọc Ngôn kinh hãi vô cùng.

“Muội chạy về? Vì sao?” Cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi giày thêu chim hỉ tước của nàng đã dính đầy bùn đất, làn váy khảm trân châu cũng bị cát đá cắt không ít vết lỗ, chỉ nhìn những điều này thôi cũng biết được một đường này nàng chạy về vội vàng cỡ nào, chật vật cỡ nào rồi.

“Ta… Ta hối hận rồi, ta chỉ là một thời xung động mới đáp ứng hôn sự mà thôi, kỳ thực ta đã sớm hối hận từ lâu! Nhưng mà cha mẹ ta cứ gọi người canh chừng ta, không cho ta ra ngoài, ta rất vất vả mới trốn ra được tân phòng, Ngọc Ngôn, đừng đuổi ta đi nữa! Chúng ta là chỉ phúc vi hôn, từ khi còn bé ta đã quyết tâm muốn trở thành thê tử của chàng, ta không hề muốn gả cho các nam nhân nào khác nữa.”

“Thúy Cơ, muội phải đi! Đi ngay lập tức!” Hạ Ngọc Ngôn hoàn toàn không có tâm tình nghe nàng nói, chỉ dùng ánh mắt hoảng sợ không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Ta không đi! Ngọc Ngôn, ta tới đây tìm chàng là muốn để chàng thấy quyết tâm của ta, ta sẽ không gả cho ai ngoài chàng!” Thúy Cơ đương nhiên không chịu đi, hai tay nắm chặt cổ tay của Hạ Ngọc Ngôn.

“Không được! Ta không thể giữ muội lại! Đi! Lập tức đi!”

Thác Bạt Hổ Hồn cùng tay chân của hắn sẽ nhanh chóng trở về. Lòng của Hạ Ngọc Ngôn biết rõ hôm nay y đã khiến Thác Bạt Hổ Hồn giận dữ, nếu như để hắn thấy Thúy Cơ, chỉ sợ tính mệnh Thúy Cơ khó bảo toàn.

“Không! Sao chàng có thể đuổi ta đi? Chàng… Vì sao lại nhẫn tâm như vậy?” Thúy Cơ thê lương chất vấn, hai mắt đỏ lên, rưng rưng rơi lệ.

“Muội hiểu lầm rồi… Ta…” Hạ Ngọc Ngôn cảm thấy rất oan, nhưng mà nếu y nói ra chuyện của Thác Bạt Hổ Hồn, y lại làm sao nói nên lời, chỉ đành cắn môi, bất đắc dĩ phất tay, nói: “Quên đi! Ta cũng không biết phải nói như thế nào… Nói chung, muội phải đi ngay!”

“Không đi không đi không đi!” Thúy Cơ liên tục hét lên, bỗng nhiên lấy ra một bình sứ nhỏ từ trong tay áo, rót dịch thể ở trong bình vào miệng, sau đó lấy hai tay nâng đầu Hạ Ngọc Ngôn lên, đè môi mình lên môi của y.

“Ưm…” Hạ Ngọc Ngôn sững sờ mở to mắt, không biết chuyện gì đang diễn ra, cho đến khi có dịch thể lạnh lẽo bị đưa vào trong miệng. Hạ Ngọc Ngôn thất kinh, hai tay chợt cố sức đẩy Thúy Cơ ra.

“Muội cho ta uống cái gì?” Hạ Ngọc Ngôn vẻ mặt hoang mang siết chặt cổ họng, chỉ cảm thấy dịch thể chảy qua cổ, mang đến một luồng nóng cháy rất kỳ lạ. Thúy Cơ lấy tay lau khóe môi, đầu cúi xuống, dùng tiếng nói vừa nhẹ vừa nhỏ đáp lời.

“Là mẫu thân tối qua đã đưa cho ta, nghe nói… Có thể khiến phu thê tăng tình thú.”

“Thúy Cơ… Sao muội lại…” Hạ Ngọc Ngôn vừa nghe, thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Ngọc Ngôn, ta yêu chàng… Hôm nay chúng ta có thể chân chính trở thành phu thê.” Thúy Cơ mang theo biểu tình xấu hổ, cởi hỉ phục từ trên người ra, đến gần giường.

“Không! Đừng tới đây!” Hạ Ngọc Ngôn muốn chạy trốn, nhưng lại trốn không được, chỉ có thể ngồi trên giường vô thố lấy tay đẩy Thúy Cơ ra. Trong lúc nắm kéo, một luồng khí nóng xông lên phía dưới bụng, đầu của y dần trở nên không rõ, hai tay cũng trở nên mệt mỏi vô lực.

Miệng khô lưỡi nóng, vẻ mặt ửng hồng ngã lên giường, Thúy Cơ đưa tay thương tiếc khẽ xoa gương mặt nóng hổi của y, nhẹ giọng nói: “Chờ ta trở thành người của chàng rồi, chàng sẽ không đuổi ta đi nữa, cho dù cha mẹ tới cũng không thể chia rẽ hai ta.”

“Không được… Đi mau… Đi mau, nguy hiểm… Đi… Đi…” Hạ Ngọc Ngôn nóng đến nỗi đầu óc trống rỗng, trong lúc mơ mơ màng màng như vậy chỉ còn có thể nhỏ giọng gọi nàng đi.

“Ngọc Ngôn… Đừng đuổi ta đi, ta không bao giờ để chàng đuổi ta đi nữa…”

Giọng nói thầm thì như nỉ non, Thúy Cơ nâng cao tay ngọc, cởi ra từng chiếc từng chiếc áo trên người Hạ Ngọc Ngôn. Tóc đen như thác nước, thân thể trắng nõn đẫy đà rọi lên tường chiếc bóng không ngừng lên xuống, hơi thở mềm mại, hương thơm nồng nàn, ánh trăng trên bầu trời cũng ngại ngùng trốn sau vầng mây, không dám lộ mặt.

Mây mưa trôi qua, thần trí của Hạ Ngọc Ngôn cũng dần dần thanh tỉnh, hai mắt nâng lên nhìn Thúy Cơ lộ nửa cánh tay nằm bên cạnh mình, y khẽ thở dài một hơi: “Muội thật khờ…”

“Muội không khờ! Ngọc Ngôn, bắt đầu từ đêm nay, chúng ta có thể bên nhau trọn đời rồi.” Thúy Cơ hai má đỏ hồng, nhẹ nhàng vùi đầu vào ngực y. Thấy tư thái nữ nhi của nàng, song trong lòng Hạ Ngọc Ngôn không có nửa điểm mừng vui.

Tình cảm mà Thúy Cơ dành cho y, y không cách nào không cảm động, tuy nhiên, da thịt thân cận như vừa nãy là chuyện y hoàn toàn không mong muốn.

Cho tới bây giờ, kỳ thực y chưa từng có dục niệm xác thực nào đối với Thúy Cơ, người ngoài có thể cảm thấy kỳ quái, tuyệt sắc mỹ nhân như vậy vì sao không thể khiến y có dục vọng? Thế nhưng, với y mà nói, Thúy Cơ vốn đã là người thân nhất thân nhất của y rồi, muốn phát sinh quan hệ gì đó với người thân của mình, thật sự làm y rất khó tiếp thu.

Hơn nữa, chỉ là một mình Thác Bạt Hổ Hồn đã làm lòng y tràn đầy phiền nhiễu, nào còn lòng dạ gì trêu chọc ai khác nữa!

Nhớ tới Thác Bạt Hổ Hồn, Hạ Ngọc Ngôn không khỏi nhướn cao mắt, lo lắng nhìn ra cửa sổ, đêm tối vẫn lặng yên, điều này khiến tâm thần của y an tâm hơn. Cúi đầu tỉ mỉ suy ngẫm, Hạ Ngọc Ngôn cắn răng một cái, lay tỉnh Thúy Cơ trong lòng mình.

“Thúy Cơ, chúng ta lập tức thu xếp hành trang, cùng nhau đi thôi!”

“Rời đi? Đi nơi nào?” Thúy Cơ xoa xoa mắt, khó hiểu ngẩng đầu lên.

Hạ Ngọc Ngôn cười khổ, đáp: “Nếu nhà chồng muội tìm dến đây, chỉ sợ sẽ đưa đôi gian phu dâm phụ chúng ta tẩm lồng heo. Trước khi bọn họ tới chúng ta nhất định phải thu dọn mọi thứ rời đi.”

Muốn trốn tránh đâu chỉ là nhà chồng của Thúy Cơ, còn có Thác Bạt Hổ Hồn… Tuy rằng không biết xe đẩy đã bị giấu đi đâu, thế nhưng nếu như có Thúy Cơ ở đây, chỉ cần ngồi lên xe gỗ để trong nhà kho, do nàng đẩy xe, nói không chừng trước khi Thác Bạt Hổ Hồn về đã có thể đào tẩu rồi.

Hạ Ngọc Ngôn âm thầm tính toán, ý định đào tẩu vốn đã chìm xuống từ lâu nay lại có xu hướng bốc lên, chợt bên ngoài lại truyền đến một trận ầm ầm.

Ngẩng đầu nhìn ra, hơn mười con khoái mã đang phóng tới, người dẫn đầu ngồi cúi trên lưng ngựa, mày kiếm mắt hổ, hai mắt phát sáng rạng rỡ, áo choàng phía sau lưng như mây đen nạm vàng tùy ý tung bay, khí thế khiếp người.

Thác Bạt Hổ Hồn!

Nhất thời Hạ Ngọc Ngôn sợ đến hồn phi phách tán, cố sức kéo lấy Thúy Cơ ở cạnh mình, hét lên: “Thúy Cơ, đi mau! Đi mau!”

“Những người đó là ai? Sao lại cưỡi ngựa tới đây?” Thúy Cơ cũng nhìn thấy có người tới, trong lòng ngạc nhiên không thôi, hoang mang khẩn trương nhặt lấy xiêm y ở trên mặt đất, nhanh chóng mặc vào.

“Không! Đừng mặc! Đi mau!” Hạ Ngọc Ngôn thấy nàng vẫn còn ung dung mặc quần áo, trong lòng vội đến mức như bị lửa đốt vậy, dựa ở đầu giường, đưa tay ra đẩy nàng vài cái, “Đi mau! Đi mau! Đi ra bằng cửa sổ trong nhà bếp đó! Ngàn vạn lần đừng để ai nhìn thấy!”

Lời còn chưa dứt, màn che ở trước cửa đã bị ai đó dùng sức vạch lên, trong khoảnh khắc, cả ba người cùng nhau cứng đờ, gương mặt Hạ Ngọc Ngôn trắng bệch không chút máu, Thúy Cơ ngượng ngùng hét lên một tiếng, vội vã siết chặt tà áo vẫn còn đang mở ra. Sau khi Thác Bạt Hổ Hồn hội hợp thủ hạ ở ngoài thôn xong, chỉ mang theo một nhóm người vồn vã chạy về, chỉ là vì đón Hạ Ngọc Ngôn rời khỏi đây, hoàn toàn không ngờ rằng sẽ trông thấy một màn như vậy.

Ánh mắt sắc bén như đao vờn quanh giữa hai người, bầu không khí tình dục mờ ám chưa tan này lập tức để hắn hiểu ra chuyện gì. Hai tay siết chặt, gân xanh gắn đầy trên mu bàn tay, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt! Quá tốt! Hạ Ngọc Ngôn, lá gan của ngươi thật lớn, lớn đến nỗi ta không dám tin!”

Nắm tay đánh mạnh một tiếng “Ầm!” lên tường, ngôi nhà dường như cũng lay động theo.

***

Ánh lửa hừng hực, bóng người vờn quanh, đêm tối mang theo cơn gió lạnh, thổi lá cây rung động rào rạc, cũng truyền đi tiếng hét kinh hoàng của nữ tử ra phía xa.

Bốn gã cao lớn cầm đại đao trong tay, cợt nhả vòng quanh một nữ tử xinh đẹp đứng giữa, từng tia sáng hiện ra, trong tiếng kêu sợ hãi của nữ tử, ngọn đao nhẹ nhàng lướt qua hỉ phục hoa lệ, cắt từng lỗ từng lỗ trên y phục mỏng manh.

Nước mắt ướt đẫm má đào, da thịt trắng như tuyết dưới lớp áo đỏ dần dần lộ ra, mấy tên hán tử cầm đao dần dần thở hồng hộc, mấy tên đứng cạnh vây xem cũng nhịn không đặng, khe khẽ thầm thì với nhau, phát sinh tiếng cười dâm dục.

Nhìn những dấu hôn đỏ hồng lộ ra dưới lớp xiêm y của nàng ta, Thác Bạt Hổ Hồn ngồi ở trên ghế, sắc mặt càng ngày càng xanh đậm xấu xí.

“Không được thương tổn muội ấy! Không được! Không được!” Hạ Ngọc Ngôn chỉ khoác lớp áo trắng, tóc tai rối loạn, bị ném dưới đất, tận mắt nhìn thấy Thúy Cơ bị khinh thường, sốt ruột hét giọng kêu to.

Hét đến cổ họng đau rát nhưng cũng không ai để ý tới, Hạ Ngọc Ngôn nóng ruột như thể kiến bò trên chảo, cắn răng một cái, y dùng hai tay lê về phía trước, kéo góc quần của Thác Bạt Hổ Hồn, cầu xin: “Xin tha cho muội ấy, đừng thương tổn muội ấy! Đừng thương tổn muội ấy!”

Thác Bạt Hổ Hồn cúi đầu xuống nhìn, thấy trên gương mặt thanh tú của y tràn đầy khẩn cầu cùng đau xót, thậm chí nóng lòng đến mức hai mắt ứa lệ, trong lòng Thác Bạt Hổ Hồn càng thêm khó chịu, hừ lạnh một tiếng, rút chân phải về.

“Tha muội ấy… Muội ấy không có tội, ta xin ngươi tha muội ấy đi!” Hạ Ngọc Ngôn không chịu buông ra, liều mạng ôm chân của hắn, móng tay dùng sức đến nỗi muốn xé rách lớp vải, cứa lên da thịt.

Thác Bạt Hổ Hồn bị y cào đau, cộng thêm lửa giận công tâm, trong lúc cơn giận lên tới tột đỉnh, chân phải dùng sức nâng lên, lập tức đá y bay ra ngoài.

“A!” Hạ Ngọc Ngôn kêu thảm một tiếng, lăn mình rơi xuống đất, lấy tay siết chặt cây cỏ trên mặt đất, khi y ngẩng đầu lên lại thì khóe môi đã chảy xuống một hàng máu.

Trong lúc đá y ra, Thác Bạt Hổ Hồn đã hối hận rồi, chỉ là không kịp thu chân về, bây giờ thấy khóe môi y chảy máu, nhịn không đặng muốn lại gần nâng y dậy, ai ngờ vừa định đứng lên, Hạ Ngọc Ngôn lại đột nhiên đập nặng đầu xuống đất.

Ầm ầm ầm ầm! Tiếng dập đầu liên tục không dứt, kể cả mấy tên hán tử đùa giỡn Thúy Cơ cũng dừng tay lại, ngơ ngác nhìn y. Hạ Ngọc Ngôn không nói câu nào, chỉ mím chặt môi, không ngừng đập đầu, bốn phía thoáng chốc trở về yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng đầu va chạm mặt đất.

“Ngọc Ngôn, Ngọc Ngôn!” Thúy Cơ khóc chạy lại, thấy đầu của y đã tràn đầy máu, nàng cũng quỳ xuống ôm lấy y, bất chấp kêu lên, “Đừng dập nữa! Đừng dập nữa! Có chuyện gì xảy ra ta cũng tình nguyện chết cùng với chàng.”

Nàng không biết chuyện gì đã xảy ra, không biết vì sao tên nam nhân cường hãn này lại bắt nàng cùng Hạ Ngọc Ngôn, nhưng nàng biết nàng cam tâm tình nguyện chết cùng với y.

“Thúy Cơ…” Hạ Ngọc Ngôn trở tay ôm nàng, ngẩng đầu lên, lại khẩn cầu Thác Bạt Hổ Hồn thêm một lần, “Xin ngươi buông tha cho nàng, nàng không có tội… Cầu ngươi, van cầu ngươi! Ngươi có thể giết chết ta, ngươi làm gì ta cũng được, xin đừng thương tổn nàng!”

Ngọn lửa ghen ghét của Thác Bạt Hổ Hồn càng bùng lên, tay phải dùng sức vỗ mạnh, ghế dựa lập tức vỡ thành hai mảnh.

Thấy thần sắc tức giận khó kiềm được trên mặt hắn, lòng Hạ Ngọc Ngôn biết rõ chuyện đã không lành, không khẩn cầu nữa, cắn răng nói.

“Nếu như ngươi muốn tổn thương muội ấy, trước hết phải bước qua thi thể của ta!”

Liều mạng chống cự, lúc này chỉ đánh cược Thác Bạt Hổ Hồn rốt cuộc quan tâm y cỡ nào!

Nhìn thần sắc nhút nhát mà quật cường hỗn hợp trên gương mặt ngẩng cao của y, sắc mặt Thác Bạt Hổ Hồn vừa đỏ vừa tím, trong lòng có một loại xung động —— nhào tới hiếp trước giết sau ả đàn bà kia, nhìn Hạ Ngọc Ngôn có dám chết thật cho hắn xem hay không!

Nhưng một khắc sau đó, lý trí lập tức đè xuống xung động.

Không! Không được! Hắn không thể mạo hiểm! Thác Bạt Hổ Hồn nghĩ thầm, miễn cưỡng đè xuống sát y đầy mùi máu tanh, nhưng cơn lửa trong lòng càng bốc lên không thôi.

“Ta có thể tha cho ả.” Tiếng nói nhảy ra từ hàm răng khiến người run lẩy bẩy, nhưng Hạ Ngọc Ngôn không hiểu được, đầu óc đã bị sáu chữ “Ta có thể tha cho ả” lấp đầy.

“Thật sao?” Y phục, mái tóc của y đã rối tung, máu khô dính đầy trên trán cùng khóe môi, dưới tình huống chật vật như vậy y vẫn không tự chủ được mà lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ vì Thúy Cơ có cơ hội được sống, thiện lương, là bản tính trời sinh của y.

“Có điều…” Thác Bạt Hổ Hồn tận lức kéo dài giọng, câu trái tim Hạ Ngọc Ngôn lên giữa không trung rồi mới chậm rãi nói: “Lẽ nào ngươi muốn ta vô công tha cho ả hay sao.”

“Chỉ cần ngươi buông tha nàng, chỉ cần ngươi không giết nàng, ta….” Hạ Ngọc Ngôn khựng lại, nửa ngày sau, mới dùng tiếng nói khô khốc tiếp lời, “Ta nguyện làm bất cứ mọi chuyện.”

“Vậy à?” Y càng như vậy càng khiến Thác Bạt Hổ Hồn giận dữ khó kiềm, tức giận cười, vạch hai chân ra, tay phải giơ lên, chỉ ngón giữa xuống dưới, “Chỉ cần ngươi hôn một cái ở đây, ta sẽ bỏ qua cho ả.”

“Ngươi ——!” Vẻ mừng vui trên mặt Hạ Ngọc Ngôn chợt rút hết, tức giận đến mức cả người run lên.

“Không chịu?” Thác Bạt Hổ Hồn nhất thời thấy cơn giận trong lòng thả ra được một nửa, nở một nụ cười như có như không, ngước cằm lên, vẫy tay với Mạnh Thái Bình vẫn đứng đằng sau hắn, “Tam đệ, không phải đệ vẫn muốn ả đàn bà kia sao? Hiện tại ta đưa cho đệ.”

Mạnh Thái Bình vốn đã tâm viên ý mã từ lâu, lập tức lại gần, một tay kéo Thúy Cơ ra khỏi sau lưng Hạ Ngọc Ngôn.

“Không! Thả ta ra… Ngọc Ngôn, Ngọc Ngôn….” Thúy Cơ hoảng sợ hét lên, liều mạng giãy giụa khỏi tay Mạnh Thái Bình, cầu cứu Hạ Ngọc Ngôn. Nước mắt như hoa lê giữa mưa, từng giọng thê lương bi ai, Hạ Ngọc Ngôn muốn cứu nhưng không thể làm cách nào, ánh mắt mờ mịt bất lực không ngừng xoay chuyển, cuối cùng rơi lên người Thác Bạt Hổ Hồn.

“Ta… Ta làm!”

“Tam đệ, ngừng tay!” Thác Bạt Hổ Hồn đưa tay kêu ngừng, dù Mạnh Thái Bình không cam tâm, nhưng vẫn lập tức ngừng tay, dùng hai tay trói chặt Thúy Cơ vào lòng, đề phòng có biến.

“Lại đây!” Thác Bạt Hổ Hồn ngoắc ngoắc ngón tay, bên cạnh có hai người lại gần, xách lên hai tay của Hạ Ngọc Ngôn, kéo y lại bên chân Thác Bạt Hổ Hồn. Thác Bạt Hổ Hồn đẩy hai chân ra xa hơn, đưa tay kéo quần xuống.

Hạ Ngọc Ngôn nhướn mắt, nhìn vật thể giữa hai chân của hắn, cả người run lên, cúi đầu xuống như bị kinh sợ. Thác Bạt Hổ Hồn đợi một lúc, thấy y vẫn cứng đờ không cử động, lập tức cúi người xuống, dán môi lên tai y, nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, chỉ cần để môi dán lên thôi, hôn nhẹ một cái, ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”

Hạ Ngọc Ngôn vẫn không có phản ứng, không phải là y không muốn động, mà là y đã hoàn toàn không cử động được nữa, tự tôn của y đang nhắc nhở y, có một số việc tuyệt đối không thể làm.

Thác Bạt Hổ Hồn chờ lâu không nhịn được, thấp giọng nói: “Nếu ngươi không làm, ta sẽ kêu nữ nhân kia thay cho ngươi.”

Quay đầu nhìn Thúy Cơ không ngừng khóc lóc giãy giụa trong tay Mạnh Thái Bình, Hạ Ngọc Ngôn nhắm lại hai mắt, rồi mở ra, rốt cuộc cũng cử động.

“Đừng! Ngọc Ngôn, đừng mà ——”

Trong tiếng khóc gọi của Thúy Cơ, y chết lặng cúi đầu chồm về phía trước, đôi môi run rẩy trắng bệch tới gần từng chút một, cuối cùng cũng dính lên khối thịt dữ tợn kia. Cũng trong lúc môi y tới gần, cường liệt đả kích khiến cảnh vật trước mắt y tối sầm, hôn mê không hề dự triệu.

Thác Bạt Hổ Hồn nhanh tay tiếp lấy y, vẻ mặt phức tạp dõi theo gương mặt khuất nhục không còn chút máu của y, trong lòng gợn lên nhàn nhạt hối hận.

Lúc này, mấy tên thủ hạ vẫn đứng gác đằng trước nhanh chóng chạy tới.

“Đại ca, có bốn mươi bảy người mang theo cây đuốc dò đường đến đây, mỗi người đều nổi giận đùng đùng, tên dẫn đầu mặc y phục của tân lang, chắc là đến đây vì nữ nhân kia.”

Thác Bạt Hổ Hồn nghe, mày kiếm nhíu lại, chỉ cảm thấy việc đêm nay đã làm hắn phiền lòng không thôi, hắn không muốn vô duyên vô cớ trêu chọc cái khác nữa, lập tức cao giọng nói với những người khác: “Lên ngựa! Chúng ta nhiễu qua đường núi tập hợp với mấy huynh đệ ở ngoài thôn.”

Dứt lời, liền ôm Hạ Ngọc Ngôn vẫn đang hôn mê bất tỉnh, xoay người lên ngựa.

“Đại ca!” Mạnh Thái Bình vội vã gọi hắn lại, hỏi, “Vậy còn nàng ta thì sao?” Lưu luyến bịn rịn ôm chặt Thúy Cơ trong tay, một mỹ nhân như vậy Mạnh Thái Bình đương nhiên muốn dẫn theo rồi.

Thác Bạt Hổ Hồn ghìm ngựa quay đầu lại, thấy Thúy Cơ đang dùng ánh mắt hận thù nhìn hắn, hắn cũng đáp trả bằng một tia nhìn sắc bén, cười lạnh một tiếng đáp: “Đệ đã thích thì mang ả theo đi!”

Kỳ thực điều hắn muốn làm nhất là một đao giết chết Thúy Cơ, miễn sau này khiến hắn phiền lòng, nhưng lại sợ sau khi Hạ Ngọc Ngôn tỉnh dậy biết được chân tướng sẽ hận hắn cả đời, chỉ đành nhịn xuống sát ý đầy rẫy trong bụng, giữ mạng Thúy Cơ lại.

Nhưng mà, nếu muốn hắn buông tha Thúy Cơ, hắn cũng không cam lòng, nhiều lần ngẫm nghĩ xong cũng chỉ phải mang ả đi theo, sau này mới nghĩ phương pháp đối phó.