Edit: Phong Tâm

Beta: Đá Bào

Chu Hồng Nguyên lại hỏi, “Sức khỏe của bà ấy vẫn tốt chứ?”

Chu Bách Tuyên cuối cùng vẫn không thể tuyệt tình, “Vẫn tốt.”

Chu Hồng Nguyên vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi, “Bà ấy biết con đến tìm bố không?” Hỏi xong bản thân cũng cảm thấy rất buồn cười, ông còn hy vọng cái gì đây?

Chu Bách Tuyên cũng không giấu giếm, “Biết, nhưng bà ấy nói đã đặt xuống những chuyện đã qua rồi, vì vậy ngài cũng không cần phải giả vờ áy náy, tôi và mẹ tôi đều không cần.”

Tay nắm ly trà của Chu Hồng Nguyên run rẩy không thôi, vì vậy sống chìm trong quá khứ chỉ có mình ông, những năm này, người không thoát ra được cũng chỉ có mình ông.

Như vậy cũng tốt, món nợ của quá khứ để ông gánh.

Thực ra về việc Đường Mễ Hân có buông xuôi hay không, Chu Bách Tuyên cũng không biết, cho dù vẫn chưa buông xuôi, cũng chỉ là chấp niệm không cam lòng ở trong lòng mà thôi, những năm này trong lòng bà ấy chắc cũng đã không có bố rồi.

Chu Bách Tuyên đứng dậy, “Nếu như ngài tìm tôi vì muốn hỏi chuyện của mẹ tôi thì tôi rất xin lỗi, tôi không có hứng thú nói thêm, năm đó ông phạm sai lầm, tôi thay ông bù đắp.”

Lúc đi đến cửa phòng sách, Chu Bách Tuyên lại nói một câu, “Bố, bố đã bỏ lỡ người tốt nhất thế giới này rồi, nếu như có thể, con hy vọng bà ấy sẽ không gặp qua bố.”

Cửa phòng sách đóng lại, thân thể Chu Bách Tuyên cũng run lên, ông và quá khứ chia thành hai thế giới.

Chu Bách Tuyên ở Hongkong hai ngày liền chuẩn bị rời khỏi, chuyện công ty đã xử lý ổn thỏa rồi.

Dưới sự giúp đỡ của Thẩm Lăng, hắn thuận lợi vào hội đồng quản trị, lại không muốn quản những chuyện đó, hắn chỉ là đưa ra hồi chuông cảnh báo, yên phận một chút là tốt nhất, nếu như muốn ức hiếp hắn, hắn lúc nào cũng có thể lấy lại quyền điểu hành Chu thị.

Nếu như không phải để trút giận cho mẹ, cả đời này hắn cũng không muốn trở về cái nhà đó, cái nhà lạnh lẽo như băng vậy.

Không ngờ rằng khi đến sân bay lại nhìn thấy Chu Hồng Nguyên, ông ấy một mình ở đại sảnh, bên cạnh đến thư kí cũng không có, cũng không có hành lý nào, nhìn không giống đi công tác lắm.

Chu Bách Tuyên giật mình, bố hắn sẽ không nghĩ quẩn mà đi tìm Đường Mễ Hân đấy chứ? Nhưng bọn họ bây giờ mỗi người đều có gia đình riêng rồi, con gái cũng lớn như vậy rồi, còn muốn náo loạn cái gì?

Chu Hồng Nguyên nhìn bọn họ đi đến, đứng dậy, “Qua đây tiễn bọn con,” 

Trái tim lo lắng của Chu Bách Tuyên buông xuống, nghĩ rằng bố cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, sẽ không làm ra những chuyện mất lý trí như vậy được.

Chu Hồng Nguyên từ trong túi lấy ra một hộp trang sức đưa cho Sơ Mộng, “Đồ vật không giá trị lắm, để lại làm kỷ niệm đi, bố bận nốt đợt này sẽ bay đến Thượng Hải bàn bạc chuyện hôn sự của hai đứa.”

Sơ Mộng có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn Chu Bách Tuyên, không biết nên làm gì.

Chu Bách Tuyên nhìn chiếc hộp trang sức đó, lại nhìn thấy có khắc tháng năm trên đó, “Cầm lấy đi.”

Sơ Mộng nhận lấy, “Cảm ơn chú.”

Chu Hồng Nguyên vỗ vỗ bả vai Chu Bách Tuyên, “Chăm sóc tốt cho mẹ con, rảnh thì nhớ về thăm bà ấy.” Rồi xoay người rời đi.

Chu Bách Tuyên nhìn bóng lưng của bố mình, đột nhiên phát hiện hình như ông ấy đã già thật rồi, người đàn ông hắn vừa hận vừa thương đã…già rồi.”

Sơ Mộng mở hộp trang sức ta, là một cặp nhẫn, kiểu dáng đã không còn mới nữa.

Chu Bách Tuyên thu hồi tầm mắt, nhìn chiếc nhẫn, “Nhẫn này có lẽ là năm đó bố mua tặng mẹ, sau này bọn họ ly hôn, mẹ đã trả lại nhẫn cho ông ấy.” Không ngờ rằng đã nhiều năm như vậy trôi qua, ông ấy vẫn còn giữ.

Chu Bách Tuyên đeo nhẫn lên ngón tay của Sơ Mộng, rồi để Sơ Mộng giúp hắn đeo lên, hắn đem Sơ Mộng ôm chặt vào lòng.

Đây là ước mơ mãnh liệt mà cả đời bố hắn không thể hoàn thành.

Hắn và Sơ Mộng cùng hoàn thành.

Về đến thành phố đã là buổi tối, Đường Mễ Hân đã ở phòng chờ đợi bọn họ từ rất sớm, Sơ Mộng nhìn thấy bà liền chạy qua, kéo tay bà, “Dì, có phải dì đã tới từ sớm rồi đúng không?”

“Đâu có, dì mới tới một lúc thôi.”Thực ra bà đã đợi hai tiếng rồi, ở nhà không có gì làm nên dứt khoát đi đến sân bay.

Lại hỏi Sơ Mộng, “Hai ngày nay chơi có vui không?”

“Không tồi, bọn họ đối với con và Chu Bách Tuyên rất tốt.”

Đường Mễ Hân ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bà rất sợ người Chu gia biết con trai đến tìm bà nên làm khó hắn, dù sao hắn cũng là con cháu Chu gia, sau này vẫn phải trở về đó.

Chu Bách Tuyên ôm lấy bả vai bà, “Mấy ngày này con không ở nhà, mẹ có trừng trị Thẩm Lăng không?”

Đường Mễ Hân đánh hắn vài cái, “Cái thằng này, nói linh tinh gì vậy, mẹ con là người không nói đạo lý sao?” Thực ra bà vẫn có những khúc mắc với Thẩm Lăng, rồi để cho Thẩm Lăng về nấu cơm cho bà và Đường Quả, còn kén cá chọn canh đối với đồ ăn anh nấu.

Đường Mễ Hân xoay người muốn nói vài câu với Sơ Mộng, nhưng vô tình lại nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay của con mình, bà ngẩn người, chiếc nhẫn này…

Chu Bách Tuyên cũng nhìn ra Đường Mễ Hân có phản ứng khác thường, rốt cuộc ký ức của một người là bao nhiêu năm? Chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, bà lại chỉ liếc mắt đã nhận ra.

Chu Bách Tuyên buông bà ra, kéo Sơ Mộng đến, giơ bàn tay đeo nhẫn của hai người lên cho Đường Mễ Hân xem, “Không có nói dối mẹ, người trong nhà thực sự rất thích Sơ Mộng, nhìn nhẫn của bọn con là biết rồi.”

Đường Mễ Hân xoay mặt lau đi nước mắt, Chu Bách Tuyên ôm chầm lấy bà, “Mẹ, những thứ trong quá khứ kia, đã buông xuống chưa ạ?” Nhìn thấy hai chiếc nhẫn được lưu giữ nguyên vẹn chắc đã buông xuống rồi.

Đường Mễ Hân gật gật đầu, khóe miệng giương lên, “Chỉ có hai chiếc nhẫn này đã muốn mua chuộc con? Ngày khác nhớ đòi thêm một chút, mẹ sẽ không buồn đâu.”

“Không vẫn đề gì! Con trai mẹ không có ngốc.

Ở biệt thự.

Thẩm Lăng đang đeo tạp dề bận rộn, cái gọi là một năm kỳ khảo sát thực ra là thẩm định tài nghệ nấu nướng của anh, nếu biết sớm từ lúc ấy, anh sẽ trực tiếp từ bỏ không làm.

Đường Quả nhìn anh lúc đang chia sợi khoai tây dùng lực lên thớt, liền không nhịn được mà cười, “Sao nào, có ý kiến gì ư?”

“Không dám!”

“Vậy anh tiếp tục thái đi nha, chặt cái thớt trút giận anh cũng làm được! Cẩn thận làm phiền lão Lục xem tivi, vào đây trừng trị anh đó!”

“…”

“Được rồi, em đi xem tivi cùng bố vợ của anh đây, anh bận tiếp đi.”

“…” Bây giờ anh một ngày ba lần phải đến phòng bếp quẹt thẻ báo danh, quan trọng là có nấu ngon hơn đi nữa, lão phật tử cũng sẽ kén cá chọn canh, không đúng, là tìm xương trong trứng gà mới đúng.

Lục Thời Thiêm từ trên lầu đi xuống trực tiếp vào phòng bếp, nhìn thấy đồ ăn vẫn chưa nấu xong, bất mãn nhíu mi, “Bây giờ đã mấy giờ rồi, cậu vẫn chưa nấu cơm xong?”

“Lục Thời Thiêm cậu lải nhải gì vậy, có bản lĩnh thì đến làm!”

Lục Thời Thiêm cũng không giận, lấy một quả cà chua đã rửa xong ngồi trên kệ bếp ăn, “Tôi không dám giành hào quang của cậu, Đường mỹ nữ nhất định muốn ăn đồ cậu nấu! Bây giờ cậu đã là bảo bối trong nhà rồi.”

Thẩm Lăng xoa xoa ngực, “Lục Thời Thiêm, có tin tôi hầm thịt cậu không?”

“Ai muốn hầm con trai bảo bối nhà tôi vậy?” Giọng của Đường Mễ Hân từ cửa nhà bếp truyền đến, Thẩm Lăng híp híp mắt, thật đúng là uống nước mắc răng mà.

Lục Thời Thiêm chỉ Thẩm Lăng, “Chính là hắn, hắn muốn hầm con!”

Được thôi, bát đũa tối nay thằng bé phụ trách rửa, không được, bát đũa cả tháng này đều để cho thằng bé rửa đi.”

Chu Bách Tuyên và Lục Thời Thiêm đồng thanh, “Con thấy được đó!”

Sau đó mấy người xoay người đi ra phòng khách ăn dưa uống trà luôn rồi.

Thẩm Lăng mắng trong lòng, đúng là mấy con sói không được ăn no, phút chốc đã trở mặt rồi! Anh đúng là mù mắt mới lấy Đường Quả.

Đường Quả tung tăng nhảy nhót đi vào, chỉ vào ngực anh, “Ông xã, có phải anh vừa mắng em không, em ở ngoài hắt xì hai cái liền.”

Ôi trời, không có cách nào vượt qua những ngày này nữa rồi.

Anh vội hôn cô, một điều nhịn chín điều lành.

Sau đó cúi đầu yên lặng cắt sợi khoai tây, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, anh lấy điện thoại nhìn, tin nhắn của Đào Nhiên, [Tam ca, anh có ở nhà không? Tối nay em và bạn trai không có cơm ăn, định đến chỗ anh ăn ké.]

Thẩm Lăng trực tiếp tắt máy, thực sự coi anh là đầu bếp rồi!

Nửa tiếng sau, phòng khác mang lên âm thanh vang lên, “Soái ca mỹ nữ, em đến rồi.”

Sau đó Thẩm Lăng nghe thấy giọng điệu nhiệt tình của mẹ vợ, “Đào Nhiên nhanh qua đây, kỹ thuật đánh bài của Đường Quả khiến dì không ổn rồi, con mau đến thay cho nó đi! Con còn không đến dì sẽ thua thảm mất.”

Trước mắt Thẩm Lăng một mảng đen, anh thật sự muốn ngất đi, xong luôn mọi chuyện.

Lúc này Đường Quả đi vào, đút cho anh vài quả nho, “Có cần em giúp gì không?”

Vẫn là vợ tốt, Thẩm Lăng cảm động, “Không cần, sắp xong rồi, em có đói không?”

“Không dói.”

“Em gọi Nhiên bảo qua à?”

“Vâng, em ấy nói không gọi cho anh được, còn nói không có cơm ăn, em liền bảo em ấy và bạn trai qua đây, sao vậy?”

“Không sao.” Anh cúi đầu hôn cô một chút, “Cảm ơn em.”

Anh bắt đầu kho cá, cô thích ăn món cá anh nấu nhất, thật ra là thích tất cả những món anh nấu. Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh đẹp trai nhất có lẽ là lúc đeo tạp dề nghiêm túc nấu nướng cho gia đình.

Cùng anh củi gạo mắm muối, đây là hạnh phúc mà cô muốn có hơn.

Lời của tác giả:

Thế là kết truyện rồi.

Tình lý bên trong dự liệu được chuyện bên ngoài.

|