Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 19: Tư thái kém của anh

Editor: Phong Tâm

Ngô Nhất Phàm, “…” Đây là lý do ư? Nhưng vấn đề là có nhiều nữ sinh còn thấp hơn Đường Quả, tại sao cũng không thấy anh đặt câu hỏi.

Nhìn ra anh hình như không muốn nói nhiều, Ngô Nhất Phàm bèn đổi chủ đề, “Thầy Thẩm, nữ sinh lớp em vẫn luôn thảo luận về thầy, đều tò mò bạn gái của thầy như thế nào, khẳng định là đại mỹ nữ.”

Thẩm Lăng đặt dĩa xuống, dùng khăn lau khóe miệng, “Tôi không có bạn gái.”

Trái tim Ngô Nhất Phàm loạn nhịp.

“Tôi có vợ chưa cưới.”

Trái tim Ngô Nhất Phàm như dừng lại vài giây.

“Cô ấy không xinh đẹp chút nào, cũng không thông minh, còn không thể khiến người khác bớt lo.”

Trong lòng Ngô Nhất Phàm lại bắt đầu nhảy nhót, nhất định là trong nhà an bài nữ nhân môn đăng hậu đối cho anh, nữ nhân yếu kém như vậy, anh chắc chắn không coi trọng.

Sau đó Thẩm Lăng lại nói, “Nhưng tôi lại rất coi trọng cô ấy.”

Đại ca, anh có thể nói hết một lần không? Thời gian không đến một phút, Ngô Nhất Phàm như ngồi tàu lượn siêu tốc, trên cao nhất là cực hạn vui sướng, vực sâu là tận cùng tuyệt vọng, chút nữa đem mạng ném đi rồi.

Ngô Nhất Phàm điều chỉnh tâm trạng, ngại ngùng giật giật khóe miệng, chua chát nói, “Em như vậy chẳng phải là chậm trễ việc hẹn hò của hai người?”

“Không sao, tối nay cô ấy phải tăng ca, cũng biết tôi mời học sinh ăn cơm, vừa rồi tôi gửi tin nhắn cho cô ấy báo cáo rồi, chút nữa đi đón cô ấy.”

“…Thầy Thẩm, vợ chưa cưới của thầy thật hạnh phúc.”

“Nhưng cô ấy ở trong phúc mà không biết hưởng.” Thẩm Lăng đặt trứng cá muối trước mặt cô, “Ăn nhiều một chút, ở nhà hàng khác không có trứng cá muối chính tông như vậy.”

Ngô Nhất Phàm lúc này đã không còn cảm được mùi vị đồ ăn, tất cả những ảo tưởng của cô giống như tan vỡ trong nháy mắt.

Sau khi dùng xong bữa, Thẩm Lăng tiễn Ngô Nhất Phàm đến cửa thang máy, “Tôi chuẩn bị đi đón cô ấy, không kịp đưa em, tài xế đang đợi dưới lầu, cậu ấy sẽ đưa em về trường.”

“…Cảm ơn thầy Thẩm.” Ngô Nhất Phàm rất không tình nguyện đi vào thang máy, cả trái tim như thang máy hạ xuống. Vị hôn thê của anh thực sự tệ như vậy sao?

Thẩm Lăng xoay người đi nhanh vào nhà hàng, Đường Quả đang đem cất đàn violon, mí mắt vẫn luôn rũ xuống, nghe thấy tiếng bước chân cũng không ngẩng lên.

Anh đi đến bên cạnh cô, dựa vào cạnh bàn, cười như không nhìn chằm chằm cô, “Tối nay không cùng bạn trai đi hẹn hò sao?”

Đường Quả như không nghe thấy lời của anh, không nói một lời, cất xong đàn, chuẩn bị gửi lại Giang quản lý, rồi đến tài vụ nhận tiền.

Khi đi qua người anh, bị anh kéo lại vào lòng, “Đường Quả, đừng không cao hứng như vậy, lúc em cùng Tống Tử Mặc ân ái, tôi chính là có cảm nhận giống em bây giờ, cho nên chúng ta hòa nhau.”

Đúng là ấu trĩ không thôi, “Thẩm Lăng, anh bao nhiêu tuổi rồi? Lập tức buông tôi ra!” Cô giãy giụa.

“Tôi ba tuổi, sau khi quen biết em chỉ số thông minh và hành vi của tôi đều trở về lúc ba tuổi, mẹ nó, tôi mấy chục năm coi như sống uổng phí!” Anh sắp bị cô gái ba không não tàn này làm điên rồi.

Còn đổ lỗi cho cô ư?

“Anh muốn cùng mỹ nữ hẹn hò thì cứ thừa nhận, hà tất phải bịt tai trộm chuông*”

*Bịt tai trộm chuông: tự lừa dối mình, không lừa dối được người khác.

Thẩm Lăng gắt gao ôm cô, “Tôi không đi trêu hoa ghẹo nguyệt, tuy nhiên không thể không thu hút ong bướm, bởi vì bản thân xuất sắc, đây là việc không biện pháp, nhưng tôi có thể không chút lưu tình từ chối bọn họ, chỉ giữ lại bên người một nữ nhân là em, em vẫn còn gì không hài lòng? Hửm?”

Cô đột nhiên yên lặng, cũng không giãy giụa, bình tĩnh nhìn anh.

“Tôi biết Ngô Nhất Phàm có ý gì với tôi, nhưng tôi không cho điều cô ta muốn, vì vậy tối nay xem như từ chối cô ta.”

Đường Quả hừ lạnh một tiếng, “Nếu đã biết cô ta có ý tứ với anh mà anh vẫn còn nhận cô ta đến công ty anh? Tôi cảm thấy anh giống như lạt mềm buộc chặt vậy?”

“Cô ta thông minh, nhanh lĩnh ngộ, lại có chí phấn đấu, mục tiêu rõ ràng, bộ phận đầu tư của Thẩm Thị cần người như vậy, tôi nhận cô ta có gì không ổn?”

“Giống như anh nói, cô ta có mục tiêu rõ ràng, mục tiêu của cô ta là anh, vậy anh định từ chối như thế nào?”

“Tối nay là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hẹn riêng với cô ta, lãnh đạo, người hài lòng?

“Nhưng mà…” Nhưng mà cái gì nhỉ, cô nhất thời nghẹn lời.

“Nhân viên nữ của Thẩm Thị khoảng hai vạn, ít nhất cũng có một nửa ái mộ tôi, chẳng lẽ tôi đều phải khai trừ?”

“Thẩm Lăng, anh đúng là không biết xấu hổ!”

Anh cười, “Không biết xấu hổ cũng là học từ em!”

Cô trợn tròn mắt.

Anh nhấc cằm cô hướng về mắt anh, biểu tình nghiêm túc, “Đường Quả, cho tôi câu trả lời chính xác, khi nào cùng Tống Tử Mặc chia tay? Tôi hôm nay muốn tận tai nghe em nói.”

Cô chớp mắt vô tội, trong lòng nghĩ, tôi vốn dĩ muốn thẳng thắn với anh, nhưng ai bảo anh tối nay mời Ngô Nhất Phàm ăn cơm, mời ăn cơm thì bỏ đi, còn khiến tôi phải đứng, bên cạnh kéo violon nhìn các người tâm tình vui cười thưởng thức mỹ vị, cho dù là để từ chối, cũng không cần dùng phòng bao lãng mạn như thế này từ chối chứ!

“Nữ nhân giống em, lúc trước tôi chính là không nhìn đến lần thứ hai, không phải là vấn đề diện mạo, mà là vấn đề tác phong, tôi rất ghét nữ nhân đồng thời cùng hai người đàn ông dây dưa không rõ.” Nhưng đợi đến khi anh nhận thức cô là nữ nhân như vậy, anh đã sớm lún vào rồi.

Anh nói lớn, “Cho tôi một câu trả lời chắc chắn, rốt cuộc có chia tay hắn không? Nếu em không thể rời bỏ hắn, liền nói rõ, tôi sẽ không một mực dây dưa, nếu như em muốn cùng tôi, bây giờ lập tức gọi cho hắn. Đường Quả, đừng làm một nữ nhân vô lý như vậy, khiến người ta chán ghét!”

Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm anh, cũng không nói một lời.

Anh một chút kiên nhẫn cũng không có rồi, anh buông tay ra, “Tôi lại cho em một cơ hội lựa chọn nữa, nếu như cùng tôi liền ở lại, nếu không buông được hắn, bây giờ lập tức đi.”

Đường Quả cầm đàn, mảy may không chút do dự xoay người rời đi.

Sắc mặt Thẩm Lăng đã xám xịt, cơ mặt căng lên, lạnh băng nhìn về phía cô rời đi.

Vẫn còn chưa thu lại tầm mắt, Đường Quả đã quay trở lại, hùng hổ đi đến trước mặt anh, còn đá anh một cước, đưa tay ra, “Tiền công tối nay, năm ngàn!”

Thẩm Lăng cười, ôm gắt gao vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, chưa bao giờ từng có tư thái như vậy, “Đường Quả, lần đầu tiên anh vì một nữ nhân mà ấu trĩ thất thố như vậy, anh cũng cảm thấy anh như vậy thật lạ lẫm, đúng là vô lý. Vừa rồi, anh còn tưởng em…không cần anh nữa rồi.”

Lòng cô nhẹ run, “Tôi xác nhận không phải muốn anh, tôi muốn là tiền.”

“Em chấp nhận anh không phải là càng có nhiều tiền sao? Hơn nửa Thẩm gia đều là của Đường Quả em, em ngốc à, núi vàng không cần, lại đi muốn năm ngàn.”

“Năm ngàn đó là tôi lấy sự yên tâm thoải mái, là tiền công buổi tối phục vụ của tôi.”

“Anh không có tiền, lấy bản thân ra gán nợ có được không?”

“Diện mạo tôi không tốt, tác phong lại có vấn đề, đạo đức cũng giả dối, đi theo chủ nợ như tôi, còn không phải là ủy khuất anh?”

Anh càng không biết xấu hổ nói câu, “Anh chính là thích chủ nợ như em.”

Cô ngẩng đầu lên, “Thẩm Lăng, Tôi vẫn chưa nói muốn chia tay với Tống Tử Mặc, anh cam lòng làm tiểu tam?!”

Anh nhíu mi, chân dẫm hai thuyền mà vẫn tỏ ra đúng lý hợp tình như vậy, nhưng đầu óc cô như vậy lại có thể dây dưa hai người đàn ông, anh nói ra nghi vấn trong lòng, “Không phải là em và Tống Tử Mặc vốn dĩ không phải là người yêu đấy chứ?”

Trái tim khựng lại, đệch, sẽ không bị anh phát hiện chứ?

Thẩm Lăng lại tự luyến mà phân tích, “Anh cảm thấy mắt anh sẽ không mù quáng như vậy, đi nhìn trúng một nữ nhân lả lơi ong bướm, vì thế có lẽ có hiểu lầm ở bên trong.”

“Anh ấy chính là bạn trai của tôi!”

Anh chợt cười, “Đường Quả, em dám gạt anh, em có biết em vừa chột dạ không? Anh làm kinh doanh đã lâu không ít tật xấu, ví dụ như đề phòng dã tâm, mẫn cảm lại nhiều nghi ngờ, bất luận ai tiếp cận anh, anh đều sẽ điều tra rõ ràng, nhưng chỉ có với em, anh mới buông xuống tất cả sự đề phòng.”

Vui sướng cảnh giác nhìn về phía anh, “Anh muốn làm gì?”

“Muốn anh tự tay đi điều tra em, hay là chủ động giải thích.”

Cô biết không thể giấu diếm được nữa, “Tôi nói, tôi nói. Tống Tử Mặc là bạn học tiểu học, sơ trung, còn cả cao trung của tôi, tôi lúc trước bị anh ghẻ lạnh, trong lòng nghẹn khuất, nên nhờ anh ấy làm bạn trai của tôi.”

“Vì trả thù anh?”

Cô cúi đầu không nói.

“Nhưng mà anh lúc nào đã ghẻ lạnh em chứ, không phải người vẫn luôn dây dưa không dứt là anh sao?”

Quả nhiên tuổi tác lớn rồi, dễ quên, “Chính là cái người Tưởng Triệu Vân kia, không phải nhờ người giả làm bạn gái của anh, gọi điện thoại châm chọc tôi sao?”

Không nhắc đến chuyện này, anh chút nữa quên mất phải tìm Tưởng Triệu Vân tính sổ, “Hôm khác anh đưa em đi tận tay đánh hắn, được không?”

Cô nghe lời nói một tiếng, “Vâng.”

Hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, anh cúi đầu không cầm lòng được hôn lên môi cô, ôn nhu triền miên, một chút tâm nhập, cô rất phối hợp mà nhắm mắt, hết sức chuyên tâm hưởng thụ nụ hôn của anh.

Đột nhiên âm thanh điện thoại chói tai làm phiền bọn họ thân mật, Thẩm Lăng không nhịn được mà chau mày, nhưng trước sau vẫn không buông môi cô ra, so với lúc trước càng mạnh mẽ, giống như đang phạt vì điện thoại của cô đổ chuông không đúng lúc.

Đường Quả thật không dễ dàng quay đầu đi, dùng khuỷu tay đẩy anh, “Anh buông em ra, em nhận điện thoại.”

“Không nhận!”

“Không được, nhạc chuông này là nhạc chuông đặt cho mẹ em.”

“A, khó trách đầy sát khí như vậy, em hận dì như vậy sao?”

“…”

Nhìn điện thoại của cô lại nghĩ đến, “Đường Quả, em xóa wechat của anh rồi!”

“Chút nữa thêm trở lại, em nhận điện thoại của Hoàng Hậu trước.” Cô lấy điện thoại ra, căng da đầu nhấn nghe, “Hi, Đường mỹ nữ, chào buổi tối!”

“Đêm hôm rồi mà con vẫn chưa trở về, chạy đi đâu lêu lổng rồi?”

Cái gì mà lêu lổng? Khó nghe như vậy, đây là mẹ ruột sao? Đành nói dối, “Con đang ở kí túc xá làm bài kiểm tra tiếng anh, ngày mai về, ngày mai về.”

“Đường Quả, con cứ trợn mắt nói dối đi, chẳng lẽ con đã uống thuốc tàng hình? Mẹ đang ngồi ở chỗ trong kí túc xá của con, nói cho mẹ nghe, con ẩn núp ở xó xỉnh nào làm bài kiểm tra?”

“…”

“Hạn trong mười phút lăn về đây!”

Nhìn điện thoại bị ngắn giữa chừng, run rẩy một cái, f***, Đường lão hổ đột nhiên lại mò đến kí túc xá tuần tra.

Thẩm Lăng xoa xoa đầu xô, “Thế nào? Sao lại bộ dạng mất hồn mất vía vậy?”

Đường Quả tức khắc héo đi, ngục đầu xuống, “Mẹ em đang ở kí túc đợi em.”

A, chỉ là chuyện nhỏ này, “Anh đưa em về, cứ nói tối nay em cùng anh ăn cơm, đúng lúc đi ra mắt mẹ vợ tương lai.”

Đường Quả vội vàng, lời còn chưa kịp đi qua não đã chui ra, “Không được, anh không thể đi, mẹ em mà biết em đi tìm người đàn ông lớn tuổi, bà ấy không đánh chết em không được.”

Sau đó, cô cảm thấy…thật lạnh nha.