Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 45: Viên đường thứ bốn mươi lăm (1)

Edit: Peach

Beta: Peach

Lục.: Bạn gái nhỏ ba năm sau của tớ đâu rồi?

Lục.: 15 phút nữa tới hạng mục của anh đây rồi.

Lục.: Tới đây, nhanh lên.

Điện thoại để trong túi rung một lần lại một lần, Sâm Sâm lại không chút phát giác. Lúc cô đi qua phòng nhảy liền nhìn thấy một đám người lớp nghệ thuật, ở chung một chỗ đặc biệt ồn ào. Trong lòng cô hiếu kì, không tự chủ được đến gần phòng nhảy.

Phát hiện các cô ở đây... thi nhảy.

Có người dùng điện thoại mở nhạc, chọn ngẫu nhiên mấy bài, mọi người làm thành một vòng tròn nhỏ như street dance, một người nối tiếp một người, không xuất hiện tình huống tẻ nhạt nào, có khi phối thêm một chút nhạc ba lê, bọn họ đều nhảy không sai nhịp.

Đám học sinh cao trung này tham gia nhảy cũng chưa lâu lắm, kỹ thuật không đến nỗi quá đặc biệt, nhưng các cô kéo áo sơ mi từ trong váy ra, cột nút lại, nhảy theo nhạc, tùy tính lại tự do.

Hoàn mỹ nhảy xong một động tác đầy mị lực. Mỗi khi có người nhảy như bay, hay động tác như người máy lưu loát, tất cả mọi người đều sẽ hoan hô, không chút keo kiệt vỗ tay.

Đặc biệt tốt đẹp.

Sâm Sâm nhìn các cô, từ trong nội tâm sinh ra hâm mộ, không nhịn được đi vào, muốn gần các cô hơn một chút. Đột nhiên, một nữ sinh cột tóc đuôi ngựa đang khiêu vũ trong vòng tròn thấy có người đến, trực tiếp đi tới chỗ Sâm Sâm. Đám người tự động tránh đường, cô vọt tới trước mặt Sâm Sâm, biểu tình tàn bạo, ánh mắt cô cùng có tính công kích, tay phải nâng cao, làm ra dáng vẻ muốn đánh người.

Cơn gió ác liệt đập vào mặt, nếu cô không tránh kịp, không chừng sẽ rất đau đi.

Nhưng Sâm Sâm chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, không bị dọa sợ, cô bình tĩnh đứng tại chỗ, cùng nữ sinh kia đối mặt.

Nữ sinh nhếch môi dưới, thu bàn tay sắp chạm tới cô lại, lui về phía sau hai bước, nhảy tiếp động tác hoàn mỹ. Sau khi kết thúc, cô dứt khoát xoay người, hướng Sâm Sâm đưa tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, làm tư thế mời.

"Tới!"

Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa hướng Sâm Sâm cong tay, những người khác cũng bừng bừng hứng thú nhìn cô, đây là ý muốn xem Sâm Sâm solo. Sâm Sâm mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, tớ... tớ sẽ không nhảy street dance."

Cô không nhận lời thi nhảy, không dám ở lại chỗ này lâu, quay người chạy đi. Mọi người có chút thất vọng, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa chống eo, miệng mở to thở dốc, đột nhiên giễu cợt.

Sẽ không? Loại ánh mắt đó, cô quá hiểu rồi.

-

Sâm Sâm rời khỏi trung tâm văn hóa, rốt cuộc cũng phát hiện điện thoại đang rung liên hồi, lấy ra nhìn một cái, Lục Thần Dục đã gửi cho cô hơn mười tin nhắn, giống như quỷ đến đòi mạng, điệu bộ này như muốn nói nếu cô không đến xem cậu thi đấu, cậu liền có thể phát điên ngay tại chỗ.

Rõ ràng là một lão đại có danh tiếng làm người ta sợ hãi, tại sao sau khi tỏ tình với cô ngày càng trẻ con a?

Sâm Sâm không biết làm sao, vội vã chạy đến sân thể dục, trên đường gặp Lâm Thiên Úy đang ôm hai chai nước.

"A, Sâm Sâm, cậu đi xem Triệu Chiếu ném đĩa sao?" Lâm Thiên Úy hiển nhiên rất nhàm chán, muốn kéo một người theo làm bạn.

Triệu Chiếu người này, chẳng qua là tứ chi phát triển, nếu như so với Lục Thần Dục và Hàn Lâm Kiệt, cậu ở phương diện vận động hơn kém một chút. Cậu thấy Hứa Tư Hạo và ủy viên thể dục chỉ vì kéo người đi thi đấu mà tóc đều bạc hết, tốt bụng nguyện ý đi đăng kí để đủ người, tùy tiện để bọn họ ghi tên. Hứa Tư Hạo rất cao hứng, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cậu liền nhét người vào hạng mục ném đĩa và phi tên không ai tham gia.

Sau đó Triệu Chiếu rên rỉ than thở: "Hạng mục gì mà nhàm chán vậy, chắc đến lúc đó không ai thèm đi xem."

Cậu mạnh mẽ yêu cầu Lâm Thiên Úy phải đi xem cậu thi đấu, còn nói "Vì thành lập quan hệ bạn cùng bạn hữu nghị". Lâm Thiên Úy không có hứng thú với ném đĩa và phi tên, vẫn muốn tìm cơ hội chạy ra ngoài chơi, nhưng cô hứng thú với việc kết giao với thiếu gia Triệu gia, còn cố ý mua nước để đi xem cậu.

Sâm Sâm lắc đầu nói: "Lục Thần Dục bảo tớ đi cổ vũ cho cậu ấy."

"A, Lục Thần Dục hình như cũng có thi đấu." Lâm Thiên Úy nhìn khán đài đầy ắp người bên kia, đoán chừng chỉ để xem hạng mục chạy 3000m của nam sinh, không kiềm được bĩu môi một cái, "Triệu Chiếu đụng phải Lục Thần Dục rồi, tất cả nữ sinh đều đến xem Lục Thần Dục thi đấu, làm gì có ai muốn xem cậu ta ném đĩa đâu chứ."

Sâm Sâm theo lời nói của cô khẽ cười, giống như lễ phép phụ họa.

Lâm Thiên Úy nhìn cô một cái, nói: "Cậu tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn của Lục Thần Dục, cái gì cậu ấy cũng tự mình mời cậu, cậu ngay cả một chai nước cũng không mang sao?"

Sâm Sâm khẽ run: "...Nước?"

"Đi mua nhanh đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi." Lâm Thiên Úy tức giận thúc giục, "Chờ lát nữa cậu ấy thi xong, nữ sinh đều sẽ xông lên đưa nước đưa khăn lông, chắc chắn cậu ấy sẽ thấy rất phiền, cậu là người quen, nói không chừng cậu ấy sẽ cho cậu mặt mũi đấy."

Lời này càng nói sao lại giống như muốn cô đi tranh sủng với đám nữ sinh vậy? Sâm Sâm trong đầu nghĩ: Tớ còn không cần cậu ấy cho mặt mũi.

Ngoài mặt, cô khẽ mỉm cười, nói: "Cảm ơn cậu đã nhắc nhở, tớ quả thật nên nghĩ cho bạn cùng bàn nhiều hơn."

Sau khi cùng Lâm Thiên Úy tách ra, Sâm Sâm chạy đến cửa hàng tiện lợi mua nước, lúc chạy về sân thể dục, liền nghe thấy tiếng hoan hô ầm ĩ, nhanh chóng làm nóng cả trường. Cô thấy bóng người mơ hồ trên đường chạy, nghĩ có phải thi đấu đã bắt đầu rồi không, bước chân không tự chủ được tăng nhanh.

Trên đường chạy bằng cao su đang diễn ra hạng mục chạy 100m của nam, cứ cách đoạn lại có một đám người đứng hai bên, phần lớn đều là nữ sinh, từng ánh mắt đều muốn đâm thủng người đang chạy, kích động đến mức không ngăn được. Sâm Sâm từ sân thể dục đi vào, trước mặt rất nhiều người, không cách nào chen vào trong được, không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài, đi đến chỗ khán đài.

Đứng ở chỗ cao, cô cuối cùng cũng thấy được... Lục Thần Dục đang chạy thứ hai. Rõ là một chuyện đáng để vui vẻ, nhưng biểu tình cậu đặc biệt khó coi. Kết thúc thi đấu, cậu cũng không quan tâm mà quét mắt nhìn hai bên người xem, giống như không đến để thi đấu mà là tới tìm người cậu cho mượn tiền, ở trong đầu cậu, những nữ sinh kia không phải đang gọi tên cậu mà là nói "cho tớ mượn một triệu."

Sâm Sâm bị suy nghĩ của mình chọc cười, không kiềm được mà nghĩ, sao tính cậu lại thúi như vậy a.

Lục Thần Dục đi ra khỏi đường chạy, quả nhiên có một đám nữ sinh xông lên, đưa cậu nào là nước nào là khăn lông. Mặt cậu như sương lạnh, hai bàn tay nắm chặt lại, nữ sinh ngày càng đông, cậu càng phiền não, không nhịn được đẩy bọn họ ra.

Quá ồn! Cậu sắp bị bọn họ phiền chết rồi!

Gân xanh trên trán không ngừng nhảy, có chút không khống chế được tức giận trong lòng, có vài nữ sinh cả gan chặn trước mặt cậu, chưa từ bỏ ý định muốn đưa vật trong tay cho cậu. Hứa Tư Hạo mang theo các bạn học lớp một đứng ngoài điên cuồng gào thét: "Lục Thần Dục! Làm tốt lắm!"

Trên khán đài, Kiều Thi Nghiên được một nữ sinh trong lớp đỡ, cực khổ tìm một chỗ xem thi đấu. Nữ sinh kia nói: "Lục Thần Dục bởi vì không lấy được hạng nhất nên tức giận sao?"

Kiều Thi Nghiên không lên tiếng.

"Chậc chậc, cậu nhìn sắc mặt cậu ấy kìa, chẳng lẽ cậu ấy muốn đánh người sao..."

Lời còn chưa dứt, nữ sinh trước mặt các cô bịch bịch chạy xuống.

Lục Thần Dục! Làm tốt lắm -----

Tiếng ồn làm người ta phát điên bốn phương tám hướng truyền tới, ánh mắt Lục Thần Dục nguy hiểm híp lại, có một ý niệm không khống chế được lao ra... Cậu giơ tay ngẩng đầu, dư quang liếc thấy một bóng dáng quen thuộc, đột nhiên sững sờ.

Quả đấm mới vừa giơ đến một nửa thì hạ xuống, phiền muộn cùng nóng nảy đã bị cậu thu ngược vào trong người, cậu nặng nề thở ra một hơi, đẩy Hứa Tư Hạo ra, ba bước gộp thành hai vọt tới trước mặt nữ sinh kia, lời đầu tiên là trách cứ: "Cậu đi đâu vậy?!"

Mới vừa rồi Sâm Sâm trên khán đài phát hiện biểu tình của cậu không đúng, lo lắng cậu sẽ nổi giận với người khác, liền ôm chặt chai nước chạy xuống tìm cậu, kết quả là bị mắng, sững sốt một chút.

Lục Thần Dục thấy biểu tình cô có chút ngơ ra, ý thức được mình lại phạm quy, khí thế trước đó lập tức xìu xuống, vừa muốn lên án vừa không muốn biểu hiện trực tiếp, có chút không tự nhiên cùng ủy khuất, xụ mặt, ấp a ấp úng nói: "Không phải cậu đã đồng ý sẽ đến xem tớ thi đấu sao?"

Sâm Sâm phục hồi tinh thần, đem chai nước đang ôm trong ngực đưa cho cậu, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi, tớ vừa đi mua nước, mới bỏ lỡ cậu."

Lục Thần Dục như sợ người khác dành lấy, không nói hai lời giật lấy chai nước, mở nắp, ngửa đầu, uống mấy ngụm to.

Ánh nắng chiều màu vàng kim, chiếu vào yết hầu của cậu, có giọt nước tràn ra dọc theo cổ chảy xuống, thẳng vào bên trong áo thể thao. Sâm Sâm thấy nửa người cậu cũng bị ướt, một chút là mồ hôi, một chút là nước, liền lấy khăn giấy lau cho cậu.

Đột nhiên Lục Thần Dục bất động, chậm rãi cúi đầu nhìn cô, con ngươi sâu thẳm dừng trên khuôn mặt cô, bên trong hiện rõ ngũ quan cô.

Sâm Sâm đang giúp cậu lau mồ hôi ngay đầu vai, bị cậu nhìn một cái, có chút quẫn bách thu tay lại, đưa khăn giấy cho cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu có thể đừng tức giận không?"

Lục Thần Dục yên lặng nhận lấy tờ khăn giấy, tùy tiện lau mấy cái, chợt cảm thấy cuộc sống không còn gì thú vị.

"Hừ." Cậu miễn cưỡng lên tiếng đáp lại.

Trong lòng lại đang hối hận: Nhìn một lần liền có suy nghĩ, cô sao lại đẹp như vậy? Sau này khi mang cô về nhà sẽ có nhiều thời gian để ngắm, cho nên... Bây giờ tức giận một chút?

Nhưng hành động lúc nãy của Sâm Sâm chỉ theo bản năng, vào lúc này cũng biết lúng túng, sẽ không lau mồ hôi giúp cậu trước mặt mọi người nữa.

"Mới vừa rồi biểu hiện của cậu rất tốt."

Được cô khen ngợi, Lục Thần Dục vẫn không quá vui vẻ, trong đầu nghĩ nếu không phải cậu tới trễ, tớ còn có thể thắng cái người lớp bốn kia luôn đấy.

"Cậu hài lòng?" Cậu lẩm bẩm.

Sâm Sâm mỉm cười: "Hạng nhì cũng đã rất tốt rồi."

Lục Thần Dục suy nghĩ một chút, hạng mục nhảy xa của cô cũng đứng thứ hai, vì vậy tâm tình liền chuyển biến tốt, nói: "Vậy chạy 800m ngày mai của cậu cũng đứng hạng nhì đi."

"Tại sao?" Sâm Sâm không hiểu, còn chưa bắt đầu thi đấu, người này đã bắt đầu đặt trước thứ hạng của cô rồi, hơn nữa tại sao lại là hạng nhì? Để khích lệ người khác nên không nói hạng nhất sao?

"Người một nhà..." Lục Thần Dục chưa nói hết đã đổi lời, "Không phải, chính là... Có bạn."

Tai Sâm Sâm rất thính, cắn môi nhìn cậu, không quá cao hứng, mặt hơi đỏ.

May sao đúng lúc ấy Hứa Tư Hạo và các bạn học khác xông tới, bọn họ cuối cùng cũng thoát được đám nữ sinh kia, tiến tới trước mặt Lục Thần Dục thổi cầu vồng, đánh vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai người. Lục Thần Dục thấy Sâm Sâm có vẻ sắp nổi giận, ánh mắt dao động, nhìn thấy Hứa Tư Hạo giơ tay, thuận tiện đánh tay với cậu.

"Lục Thần Dục đã làm lớp chúng ta vẻ vang a!"

"Lục ca lợi hại!"

"Các bạn học đăng kí những hạng mục còn lại cũng phải cố lên nhé!" Hứa Tư Hạo cổ vũ mọi người, cười híp mắt nhìn Lục Thần Dục, trong đầu nghĩ bạn học Lục cùng những vị đại gia khác hoàn toàn khác nhau! Tính cách cậu tốt, tính tình tốt, thích học tập, có thiên phú vận động, còn được tập thể yêu quý, thật là một vị bạn học tốt!

"Em trai!" Hứa Tư Hạo mãnh liệt lay người Quyền Tuấn Hi nãy giờ không nói tiếng nào, "Mặc dù cậu không tham gia hạng mục nào, nhưng cậu cũng không được thụt lùi sau những bạn học khác nhé, các bạn học lớp chúng ta thi đấu ở đâu thì cậu cũng phải đến cổ vũ bọn họ đấy!"

Quyền Tuấn Hi: "Không cần nhấn mạnh việc tớ không tham gia hạng mục nào đâu."

Một đám nam sinh hi hi ha ha, Sâm Sâm cũng vui vẻ theo bọn họ. Hứa Tư Hạo bảo mọi người đi xem Triệu Chiếu ném đĩa, một đám người lại ồn ào rời đi. Hô hấp Lục Thần Dục hơi gấp, cúi đầu nhìn Sâm Sâm, dò xét hỏi: "Về lớp sao?"

Sâm Sâm quyết định không nói chuyện so đo với cậu, gật đầu một cái.

Hai người sóng vai rời khỏi sân thể dục, những nữ sinh lúc trước bị ngó lơ lục đục trở lại khán đài, có người không cam lòng ném khăn lông lên chỗ ngồi, thở phì phò nói: "Nhiều người đưa đồ vậy cũng không nhận, thế mà chỉ nhận đồ của bạn cùng bàn, làm sao, chỉ có bạn cùng bàn của cậu ấy là tiên nữ thôi sao, chúng ta không đều là người phàm không lọt vào mắt cậu ấy à?"

Một nữ sinh ngồi đằng sau nghe được, không khỏi cười nhạt, trong đầu nghĩ ai bảo các cậu hạ thấp bản thân đuổi theo người ta, không được nhận đồ là đúng rồi. Con gái phải dè dặt, giữ giá cho bản thân, như vậy tự nhiên sẽ có nam sinh chú ý đến thôi, giống như Kiều Thi Nghiên lớp chúng tôi vậy...

Nữ sinh đó vỗ vỗ bên người Kiều Thi Nghiên, nhưng phát hiện ánh mắt của đối phương một mực nhìn theo hai người kia, nhất thời sắc mặt trở nên rất khó nhìn.

Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Lục Thần Dục và Sâm Sâm nữa, Kiều Thi Nghiên mới quay đầu lại, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc bạn cùng bàn của cậu ấy là dạng người gì?"

"Chính là một học sinh giỏi, người được nhận vào chỉ tiêu trường dành cho học sinh khó khăn, trong đầu chỉ có học tập, nhưng vóc dáng vẫn có thể nhìn được, tớ nhớ lúc cậu ta mới tới còn làm mưa làm gió trên Tieba trường nữa, tóm lại là loại người hoàn toàn không giống cậu."

Kiều Thi Nghiên lẳng lặng nhìn nữ sinh kia: "Tớ là loại người thế nào?"

Nữ sinh kia chợt im lặng, sau đó cười: "Cậu trời sinh là công chúa mạng, những người khác còn phải nhờ vào việc được tâng bốc lên nữa."

Kiều Thi Nghiên cười khẽ, hơi cúi đầu, thấp giọng nói: "Nhưng cậu ấy nguyện ý tâng bốc bạn cùng bàn."

"Bạn học Kiều Thi Nghiên, cậu thật sự thích Lục Thần Dục à?"

Kiều Thi Nghiên không lên tiếng, cô với nữ sinh trong lớp không quá thân thiết, cô không muốn nói cho người khác biết, không muốn để cho ai biết ------ Hai năm trước, lúc Lục Thần Dục nhảy dù xuống trường sơ trung Minh Đức, mẹ Kiều đã đoán được thân phận của cậu. Bà nói với Kiều Thi Nghiên: "Trong trường không được yêu sớm với mấy đứa con trai không đứng đắn không đàng hoàng kia, sau khi lớn lên kiểu gì con cũng phải kết hôn, chính là với người như Lục Thần Dục."

"Vậy con muốn làm bạn tốt với Lục Thần Dục..."

"Không được biểu hiện gấp gáp như vậy, thằng bé không thích quá chủ động, nó thích mẫu người biết mê hoặc người khác." Mẹ Kiều đã trải qua đời người phong phú, dạy dỗ con gái nói, "Loại gia đình như Lục Thần Dục, sớm muộn gì cũng phải kết hôn với cô gái môn đăng hộ đối. Con thuận theo tự nhiên, liền có thể làm bạn tốt của thằng bé rồi, không nên giữ khoảng cách. Không nên hâm mộ những đứa con gái bên cạnh nó, khi con trưởng thành rồi thì cái gì cũng có."

Mẹ Kiều nói, Lục Thần Dục rất yêu mẹ mình, mà tính cách của Kiều Thi Nghiên rất giống Quan phu nhân, cậu sớm muộn gì cũng chú ý đến cô.

Vì vậy, Kiều Thi Nghiên ở trong trường một mực an phận làm tiểu công chúa, người theo đuổi cô rất nhiều, cho tới bây giờ cô không đồng ý bất kỳ người nào. Cô sẽ mãi như vậy, giữ một khoảng cách với Lục Thần Dục, nhưng lại yên lặng chú ý cậu, nếu có cơ hội liền tiến lên nói mấy câu với cậu, nếu không có cơ hội, cô cũng sẽ không chủ động gây chuyện.

Thế nhưng, lời mẹ Kiều nói với cô khi còn nhỏ ảnh hưởng quá lớn, trong lòng cô vẫn cho rằng, tương lai Lục Thần Dục sẽ trở thành bạn trai cô. Hơn hai năm qua, cô vẫn luôn nhìn cậu, nhìn cậu... Cuối cùng nhìn thấy cậu đi chung với cô gái khác.

Còn là một nữ sinh chưa bao giờ biết đến.

Nhiều nữ sinh buông xuống dè dặt để đi lấy lòng cậu, cậu cũng không thèm nhìn một cái, ấy vậy mà nữ sinh tên Sâm Sâm vừa mới tới thái độ cậu liền thay đổi chóng mặt, tâm trạng từ nóng nảy bất an đến ngoan ngoãn, ở trước mặt cô, cậu ngay cả mặt mũi của thái tử gia cũng không cần.

Cô làm sao có thể không sinh lòng ghen tị.

Nữ sinh kia quan sát biểu tình của Kiều Thi Nghiên một hồi, không nhìn được nói: "Mẹ tớ nói, tình yêu ở cái tuổi này của chúng ta cũng không lâu dài. Bây giờ cậu ấy thích nữ sinh này, vậy tương lai thì sao? Nữ sinh này gia cảnh không có gì cả, học giỏi sao? Buồn cười quá, đầu năm nay, cho là học giỏi có thể thay đổi số phận sao? Cô ta ngay cả tài xế nhà Lục Thần Dục cũng không với tới, bạn học Kiều Thi Nghiên, cậu không cần ghen tị với cô ta, phải biết cô ta có thể hưởng thụ nhiều nhất hai năm thôi, cậu phải có kiên nhẫn, chờ Lục Thần Dục trưởng thành, chơi đã rồi, cũng biết phải tìm đến chúng ta thôi, cái này gọi là môn đăng hộ đối."

Nữ sinh này không giống An Tình luôn nịnh nọt Kiều Thi Nghiên, nói chuyện tương đối trực tiếp. Kiều Thi Nghiên biết cô nói đạo lý, thật ra thì vẫn giống như mẹ Kiều luôn dạy cô thôi, cô gật đầu một cái, chịu đựng sự không thoải mái trong lòng: "Tớ... có thể chờ."

Nữ sinh không khỏi có chút đắc ý, gia cảnh Kiều Thi Nghiên tốt, dung mạo xuất chúng, là nữ thần trong lòng mọi người, bây giờ không phải còn đang nghe cô dạy dỗ sao? Cô hướng Kiều Thi Nghiên khẽ mỉm cười, làm ra tư thái của một đại tiểu thư. Ai ngờ Kiều Thi Nghiên một cái liền nhìn ra cô đang suy nghĩ gì, cảnh báo mình, người này chỉ đang làm ra vẻ, phải cùng cô ta giữ khoảng cách.