Hạp cốc Hà Tây, trăng đã lên cao.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, một đám tàn binh khoảng bốn, năm trăm người đang chạy dọc theo bờ sông Thông Thiên chạy về hướng Tây với vẻ kinh hoàng hiện rõ trên nét mặt. Đám tàn binh này ai nấy đầu tóc bù xù, áo quần lam lũ rách nát, thân không còn mảnh giáp, tay không tấc sắt. Nếu như không phải trên người bọn chúng khoác chiến bào của đế quốc Minh Nguyệt, căn bản không ai dám tin đây là binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt.
Bốn năm trăm tên tàn binh kia đúng là binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt, hơn nữa đã từng là trọng trang bộ binh tinh nhuệ nhất, thế nhưng hiện tại, nhìn chúng còn ô hợp hơn cả khinh bộ binh.
Sự tình phải bắt đầu kể trở lại từ cái đêm hôm ấy, cách đây đã hai ngày.
Đêm hôm ấy, lúc mây mù che phủ ánh trăng, các cây đuốc đã bị bắn rơi xuống đất tắt ngóm, trong bóng tối âm u, bầy sói đói khát đáng ghét kia bắt đầu tập kích đại doanh của chúng không ngừng nghỉ. Bầy sói ấy đã dùng đền những phương thức chưa ai từng nghe nói tới, cũng chưa ai từng thấy qua để giết bọn chúng, chúng đã nghĩ hết tất cả các biện pháp để phản kích, nhưng không thể nào chống nổi. Bầy sói thỉnh thoảng xuất hiện từ trong bóng tối, hung hăng cắn một cái, đợi đến lúc bọn chúng cố gắng tập trung phản kích, đối phương đã biến mất không thấy tăm hơi.
Đó là một trận đánh không cân sức chút nào, đúng hơn không phải là đánh nhau, mà chỉ có một bên mặc sức đồ sát.
Đám trọng trang bộ binh từng ngạo nghễ trên chiến trường ngày nào nay đã trở thành heo dê mặc tình cho người mổ giết.
Thời gian càng trôi qua, số người chết ngày càng nhiều, nỗi sợ hãi chết chóc lạnh lùng tràn ngập đại doanh. Đến lúc trời hừng sáng, cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục gần như tan rã, tinh thần đã bị bầy sói tàn nhẫn kia đánh cho hoàn toàn sụp đổ. Bọn chúng chỉ còn nước bỏ lại tất cả đồ đạc nặng nề, ném luôn khí giới, thậm chí ngay cả áo giáp trên người cũng phải cởi bỏ….
Thế nhưng bầy sói đói khát kia vẫn quấy nhiễu không ngừng, bám sát bọn chúng mà đuổi giết, đuổi theo đến tận nơi này.
Bầy sói kia dường như không cần ăn cơm, không cần ngủ nghỉ, bọn chúng chỉ cần đồ sát, giết mãi không tha…
Không ngừng có những binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt vì chạy chậm bị bỏ rơi lại phía sau đã chết dưới đao của bầy sói ấy, nhân số từ lúc đầu là hơn bốn ngàn người càng ngày càng giảm sút trầm trọng… Hiện tại sau hai ngày chạy trốn, quân của đế quốc Minh Nguyệt từ hơn bốn ngàn chỉ còn lại một nhúm tàn binh khoảng bốn, năm trăm tên, còn lại đa số đã bị giết, rất ít kẻ chạy lạc sang hướng khác, nhờ vậy mà thoát chết.
Chỗ này đã đến phía Tây của hạp cốc Hà Tây, chỉ cần chạy thêm chừng mười dặm nữa là có thể đặt chân lên lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt. Thế nhưng bốn, năm trăm tên tàn binh kia bây giờ đã chạy không nổi nữa, bọn chúng vừa đói vừa mệt, vừa sợ hãi vừa quẫn bách, bọn chúng rất muốn nghỉ ngơi, muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.
- Không chạy nữa, lão tử phải nghỉ thôi!
Một tên tàn binh ngồi phệt xuống bờ sông, chửi lớn:
- Con bà nó, chết là cùng chứ gì!
Có kẻ làm gương, đám tàn binh còn lại cũng bắt chước theo, chỉ trong chốc lát, tất cả tàn binh đều nằm xuống. Bọn chúng thật sự đã quá mệt mỏi, trong lòng lại thầm nảy ra một tia hy vọng mỏng manh, nơi này đã đến gần phạm vi lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt rồi, bầy sói đói khát kia có lẽ sẽ không đuổi nữa…
Thế nhưng không lâu, thực tế tàn khốc đã xé nát một tia ảo tưởng cuối cùng của chúng.
Tiếng kèn hiệu vang vang không dứt giữa trời đêm, đám tàn binh hốt hoảng nhổm dậy nhìn xem, vô số bóng đen dưới ánh trăng nhàn nhạt như nước thuỷ triều cuồn cuộn dọc theo bờ sông hoang vu đang tiến đến. Dưới ánh săng sáng tỏ, bọn chúng thậm chí còn có thể thấy những thanh chiến đao lấp lánh phản chiếu ánh trăng, khiến cho ai nấy đều cảm thấy một trận rét lạnh trong lòng….
Đám tàn binh hốt hoảng nhìn nhau, bọn chúng rất muốn đứng lên chạy tiếp, thế nhưng thân hình chết lặng giống như đang vác nặng ngàn cân, lúc nãy nằm xuống thì quá dễ dàng, nhưng giờ muốn đứng lên thì quá khó khăn, không còn chút sức lực nào nữa cả!
- Ta thật sự là không chịu nổi nữa!
Một tên tàn binh rốt cục tinh thần đã sụp đổ hoàn toàn, đập mạnh đầu mình vào góc nhọn của tảng đá bên cạnh hắn, óc não phụt ra chết ngay tại chỗ!
- Ta cũng chịu không nổi nữa!
- Ta cũng chịu đủ rồi!
Lại có hai tên tàn binh không chịu nổi sự hành hạ đồng thời về tinh thần và thể xác như vậy, dùng hết sức còn lại nhảy xuống sông Thông Thiên nước lạnh như băng, chỉ nghe ùm ùm hai tiếng, trên mặt sông đã không còn thấy bóng dáng của chúng đâu cả.
Đám tàn binh còn lại đưa mắt buồn bã nhìn nhau, đang định xuôi tay chịu chết, đột hiên từ hướng đế quốc Minh Nguyệt vọng đến một hồi kèn hiệu thật dài. Hồi kèn hiệu vừa mới vang lên từ xa, đám truy binh của đế quốc Quang Huy đang cuồn cuộn tiến lên trên bờ sông đột nhiên dừng hẳn lại, sau đó nhanh chóng rút ngược về phía sau, cũng nhanh như khi tiến tới, chỉ trong chốc lát đã biến mất sạch sẽ, trả lại bầu trời đêm yên tĩnh.
Sau một thời gian chừng ăn một bữa cơm, đám tàn binh cảm thấy đất dưới chân mình bắt đầu nhẹ nhàng rung động, sau đó ngày càng rung động kịch liệt hơn. Cuối cùng, từ vùng bình nguyên phía Tây đột ngột xuất hiện vô số bóng đen, dưới ánh trăng trong trẻo, đám tàn binh thấy rõ ràng một đám đông đang cỡi ngựa, còn có vó ngựa tung bay cùng với ánh Trảm Mã đao phản chiếu ánh trăng chói mắt.
- Kỵ binh!
- Là kỵ binh của chúng ta!
Giây phút này, cả đám tàn binh đều khấp khởi vui mừng, sống rồi, con bà nó cuối cùng cũng đã được sống!
O0o
Thành Hà Nguyên, hành dinh của Tư Đồ Duệ.
Mười mấy chiếc đèn dầu hình trụ treo khắp bốn phía trên tường, chiếu sáng đại sảnh rộng rãi như ban ngày. Dưới ánh đèn, Tư Đồ Duệ đang cau mày trầm tư, trước mặt hắn trên bàn đang trải rộng bản đồ của đế quốc Quang Huy.
Tiếng bước chân dồn dập đột nhiên vang lên phía sau, Tư Đồ Duệ nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy tham mưu trưởng Đỗ Dự đang bước gấp đến.
- Tổng đốc đại nhân, đã có tin tức của sư đoàn số Ba!
Giọng nói của Đỗ Dự có chút nghiêm trọng, sắc mặt cũng không dễ coi chút nào, Tư Đồ Duệ không nhịn được lại cau mày, rất rõ ràng, tin tức kia không lấy gì làm tốt.
Quả nhiên, Đỗ Dự nói tiếp:
- Đại đội kỵ binh tuần tra gặp được một đám tàn binh cách đại hạp cốc hai mươi dặm về phía Tây, theo như đám tàn binh kể lại, lúc ấy đang có một cánh quân của đế quốc Quang Huy đang đuổi giết bọn chúng, lúc đại đội kỵ binh vừa sắp sửa xuất hiện, cánh quân của đế quốc Quang Huy đột nhiên rút lui. Lúc này đại đội kỵ binh đã tiếp tục đuổi theo, rất nhanh sẽ có tin tức báo về…
- Vậy đám tàn binh kia là của sư đoàn số Ba hay sao? Là quân của Thác Bạt Đảo?
Tư Đồ Duệ thoáng chốc cau chặt đôi mày, trầm giọng nói:
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Đỗ Dự chuẩn bị lời nói một chút, rồi mới dám nói một cách thận trọng:
- Ty chức vừa hỏi sơ qua, bước đầu đã thu được một ít tin tức, bất quá nhất thời chưa biết được thật giả trong đó…
Tư Đồ Duệ chắp hai tay sau lưng xoay mặt sang chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Nói!
- Dạ!
Đỗ Dự cung kính đáp lời, nói tiếp:
- Theo như các tướng sĩ của đám tàn binh kể lại, Thác Bạt tướng quân đem hai vạn đại quân tấn công pháo đài Hà Tây đã… đã bị tiêu diệt hoàn toàn!
Nói tới đây, Đỗ Dự cố ý ngừng lại, có vẻ lo lắng nhìn Tư Đồ Duệ thăm dò, sau khi thấy Tư Đồ Duệ cũng không có phản ứng gì quá mạnh, mới đánh bạo nói tiếp:
- Mặt khác, tung tích của Thác Bạt tướng quân, liên đội trưởng Tiêu Thiên của trọng trang bộ binh ở đâu không rõ, còn tham mưu trưởng thì… tinh thần thất thường!
- Đáng chết!
Tư Đồ Duệ đang chắp tay đột nhiên tung ra một cước, lò hương trước mặt khói bay nghi ngút bị một cước của hắn bay ra xa, lăn lông lốc trên mặt đất.
Đám cận vệ quân ngoài đại sảnh nghe có tiếng động ngỡ rằng bên trong đã xảy ra chuỵên, lập tức tông cửa xông vào, nhưng vừa vào đã bị Tư Đồ Duệ mắng một tràng phủ đầu:
-Ai cho phép các ngươi tiến vào? Ra ngoài, cút mau!
Đỗ Dự dè dặt lui lại vài bước, mở miệng khuyên giải một cách thận trọng:
- Tổng đốc đại nhân, dù sao đó cũng chỉ là lời nói từ một phía, rốt cục chân tướng sự việc như thế nào…
- Chân tướng!?
Tư Đồ Duệ đã trấn tĩnh lại rất nhanh, lạnh lùng nói:
- Còn cần chân tướng nữa sao? Đám tàn binh ấy không phải là chân tướng? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Đỗ Dự im bặt, mặc dù trong lòng hắn rất không muốn tin, lại càng không dám tin, thế nhưng quả thật sự xuất hiện của đám tàn binh kia đã nói lên tất cả. Nếu như không phải Thác Bạt Đảo đã bại trận, đám tàn binh sao lại xuất hiện ở một nơi cách thành Hà Nguyên không tới ba mươi dặm? Hơn nữa vừa chật vật vừa mất hồn mất vía?
Hít một hơi khí lạnh thật sâu, Tư Đồ Duệ trầm giọng nói:
- Lập tức sắp xếp cho tên tham mưu trưởng tinh thần thất thường kia đến gặp bản Tổng đốc, còn nữa, lập tức triệu tập tất cả các tướng lãnh từ sư đoàn trưởng trở lên, đến hành dinh Tổng đốc nghị sự.
- Tổng đốc đại nhân…
Đỗ Dự vội la lên:
- Chuyện tham mưu trưởng của sư đoàn số Ba tinh thần thất thường, hình như… không nên để lộ ra ngoài?
Đường đường là tham mưu trưởng của sư đoàn số Ba quân đoàn Thanh Châu, thế nhưng trên chiến trường lại bị địch nhân làm cho tinh thần thất thường! Chuyện như thế nếu loan truyền ra ngoài, không phải là một nỗi nhục nhã cho Tư Đồ Duệ và quân đoàn Thanh Châu hay sao?
- Vậy thì sao? Ngươi sợ?
Tư Đồ Duệ lạnh lùng nói:
- Sợ cũng đâu thể nên người! Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ ngươi còn sợ rằng người trong thiên hạ sẽ hay biết sao? Đi đi, lập tức sắp xếp cho tên tham mưu trưởng kia đến gặp bản Tổng đốc, bản Tổng đốc cũng không sợ mất mặt, bản Tổng đốc chỉ muốn biết chân tướng của sự việc, chỉ muốn biết rốt cục nội tình đã xảy ra chuyện gì!
- Dạ!
Đỗ Dự cung kính đáp:
- Ty chức lập tức đi sắp xếp chuyện này!
O0o
Hạp cốc Hà Tây
Một đám bộ binh đang chạy thục mạng dọc theo bờ sông về hướng Đông, phía sau đội ngũ, Mạnh Hổ tay cầm đại thương vừa chạy hết sức tất tả, vừa cố gắng động viên các tướng sĩ của mình đang thở hổn hễn vì quá mệt.
- Các huynh đệ, kiên cường lên nào!
- Trở về pháo đài, bản trưởng quan mời các ngươi ăn miến nấu thịt heo, mỗi người hai chén lớn, bảo đảm no đủ!
- Muốn ngủ sao? Bản trưởng quan hiện tại cũng rất muốn ngủ, nhưng hiện tại chúng ta không thể nào ngủ được, khinh kỵ binh của địch đang đuổi theo sau, cố gắng lên, nhất định phải cố gắng!
- Đừng ngừng lại, đừng quên rằng các ngươi là sói! Sói đi ngàn dặm ăn dê, các ngươi mới chạy không được năm trăm dặm!
Toàn thể liên đội Mãnh Hổ như nước thuỷ triều cuồn cuộn cuốn theo dọc bờ sông, rất nhanh đã biến mất trong vùng bình nguyên hoang dã.
Mặt trăng trên cao rốt cục đã lặn xuống phía chân trời, một vùng rộng lớn hoang vu càng thêm u tối. Trong bóng tối vô tận ấy, vốn cả vùng đang yên tĩnh đột nhiên bắt đầu rung động hẳn lên, một chú thỏ hoang bị tiếng rung làm cho kinh động, từ trong hang hốt hoảng chạy ra ngoài, sau đó lại chui vào hang khác…
Dưới ánh sao lờ mờ ảm đạm, vô số ngựa xuất hiện từ phía chân trời phía Tây, tiến nhanh dọc theo bờ sông về phía trước…
Hô….
Tên kỵ binh đang chạy trước tiên đột nhiên nhẹ nhàng giật cương ngựa, con ngựa lập tức giảm tốc độ lại dần dần, đám kỵ binh theo sau cũng bắt đầu phi chậm lại, chỉ trong chốc lát, tất cả kỵ binh vừa mới ào ạt tiến về phía trước đã ngừng lại hoàn toàn.
Ghìm ngựa tại chỗ đảo tròn hai vòng, tên quan chỉ huy đội kỵ binh nhìn về phía chân trời phía Đông với vẻ không cam lòng, đột nhiên thét dài:
- Thu binh… về doanh!