*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

kết

Tôi đến núi Phượng Hoàng viếng mẹ ngày mồng hai Tết, còn mấy ngày còn lại tôi cứ thi thoảng chảy đến chỗ Đường Duệ để xử lý mấy cổ phần với bất động sản cần bán, giấy ủy quyền gì tất cả đã được ký kết, chỉ cần chờ sau kỳ nghỉ Xuân thì huy động nguồn tài chính.

Tôi cầm tách trà trên tay, nhìn Đường Duệ gõ gõ thư luật sư cho tôi trước máy tính, mới chợt nhận ra người này đã ở bên tôi nhiều năm rồi, anh ta luôn là một trợ thủ đắc lực của tôi, nếu phải xa cũng cảm thấy rất luyến tiếc, nên tôi nửa đùa nửa thật trên chọc anh ta: "Đường Duệ, hay là sau Tết anh chuyển đến Nhai Bắc với tôi đi? Tôi sẽ để anh làm giám đốc pháp lý của Châu Bang."

Anh cười nhìn tôi: "Làm sao được, tôi còn gia đình và sự nghiệp ở Phù Châu, với cả cậu cũng không thể dựa vào tôi cả đời."

Tôi nhìn hơi nước lượn lờ bốc lên trên tách trà: "Trước kia tôi không cảm thấy, cho đến khi bán mấy thứ trong tay rồi, mới nhận ra mình thật sự đã rời đi; nghĩ như vậy tự nhiên tôi thấy buồn quá."

Đường Duệ nghiêm nghị nhìn tôi: "Cậu là một kiểu sợ gánh vác trách nhiệm một mình điển hình.

Tôi cũng không ngờ cậu lại muốn điều hành một bệnh viện tư đấy."

"Ha ha, tôi nghĩ tôi là một đứa không thể ở yên an nhàn được nên thế nào cũng phải táy máy tay chân một chút." Tôi vui vẻ nói, "Chờ đến lúc kiểm soát cổ phiếu xong, tôi sẽ đào mấy ông bên bệnh viện Phù Châu qua Châu Bang hết.

Chung Viên thì khỏi nói, chắc chắn sẽ đi.

Tiếu Nhạn Bình thì tôi hy sinh chút nhan sắc chắc là sẽ được; Lý Học Hữu tới lúc đó chắc nghỉ hưu rồi, tôi sẽ bảo tôi cho ông ta cơ hội phát huy chút lửa còn lại..

"

"Ừ, cậu cứ mơ đi." Đường Duệ khịt mũi xem thường, "Phù Châu cách Nhai Bắc bao xa? Đào người tốn kinh phí bao nhiêu, điều hành bệnh viện không giống bán đồ ăn đâu, đủ để cậu lo cả đời đấy."

"Sống chỗ nào mà chẳng phải cực nhọc," Tôi cười cười, "Vẫn tốt hơn là rửa tiền."

Đường Duệ cũng cười theo, biết chủ đề này hơi đụng tới chỗ nhạy cảm của tôi nên cũng không nói nhiều.

Tôi ngẩn ngơ đọc thư luật sư anh ta viết một hồi, chợt ngây ngốc mở miệng: "Đường Duệ, anh có tin Trương Nguyên thật sự mất trí nhớ không?"

Đường Duệ khựng tay lại: "Đến bây giờ chuyện đã rồi, cậu ta thật sự không cần nói dối cậu nữa."

"Nếu là trước kia, tôi sẽ tin tất cả những gì anh ấy nói.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến chuyện anh ấy đã quên tất cả, tôi..." Tôi cau mày, "Tôi...!tôi thực sự...!Anh không biết đâu, anh ấy đã từng ở trước mặt tôi...!anh ấy đã từng chính miệng nói với tôi rằng anh ấy thích Quách Nhất Thần, anh ấy không thể quên được...!sao anh ấy có thể quên...!" Sống mũi tôi hơi cay, trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy như thực tại và quá khứ đang xen kẽ trước mắt tôi.

Giọng Trương Nguyên trên điện thoại trầm trầm, thuật lại hồi ức của mình do người khác kể cho.

Quách Nhất Thần đã kể cho Trương Nguyên nghe tất cả những chuyện từ nhỏ đến lớn của chúng tôi ở Tiểu Tây Sương, nhưng lại giấu đi sự thật rằng Trương Nguyên yêu anh ấy.

Trương Nguyên không còn ký ức khiến tôi cảm thấy thật đáng sợ, anh tầm thường nghiêm túc bình phàm vô vị, thậm chí khiến người ta không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Quách Nhất Thần đến chết vẫn hận người đã từng dốc lòng yêu anh, tôi rất ghét phải chấp nhận sự thật này.

"Nếu cậu không tin cậu ta, cậu cũng sẽ không gọi điện." Đường Duệ chậm rãi liếc nhìn tôi.

"Tôi thà rằng anh ấy nói với tôi anh ấy không quên bất cứ điều gì," Tôi cụp mắt, "Tôi thà rằng anh ấy nói rằng anh ấy gọi cảnh sát bao vây Tiểu Tây Sương, tôi..." Tôi trông hơi buồn, và "Nếu anh ấy nhớ lại tất cả mọi chuyện, dù anh ấy có tự tay bắn chết Quách Nhất Thần anh ấy vẫn là Trương Nguyên...!Tôi chỉ không thích nhìn anh ấy như thế này, tôi không thích nghe anh ấy nói mấy chuyện quốc thuế lung tung trong điện thoại.

Anh ấy còn nói với tôi có rảnh thì đến Nam Ích chơi, mẹ nó ai muốn đến đấy chơi?" Tôi nghẹn ngào, "Hai người họ, một người thì đã chết, người còn lại thì quên đi hết mọi chuyện......!Chỉ còn một mình tôi nhớ, mẹ nó thật khó chịu."

Mùng năm, tôi dành nửa ngày lái xe đến nhà tù ở ngoại ô Phù Châu, muốn gặp Tạ Cẩm Hòa; khi tôi đến thăm, quản giáo nói tù nhân không muốn gặp.

Tôi ngượng ngùng đứng đó ở cổng trại giam một lúc, lúc đang chuẩn bị rời đi, tôi lại được quản giáo gọi lại, nói tù nhân muốn nói chuyện qua điện thoại.

Tôi hỏi thăm chú Tạ qua điện thoại một lúc, không ai nhắc gì đến sổ sách tài khoản của ngân hàng, nhưng cả hai đều cảm thấy xấu hổ.

Giọng chú Tạ hơi lạnh lẽo, ngay cả tiếng cười của ông cũng có vẻ khắc nghiệt; ông nói hiện tại quản lý nhà tù tốt, ở tù còn giảm được huyết áp, cho nên ông coi như đi dưỡng lão luôn.

Tôi khách sáo nói chuyện với ông ta thêm một lúc, nói chung là cảm thấy không có hứng thú, nên ngượng ngùng nói tạm biệt; trước khi cúp máy ông khựng lại một lúc, rồi mở miệng nói một câu bằng giọng điệu rất kỳ lạ, "Tiểu Hạ, để tôi nói cho cậu một điều cuối cùng.

Sống ổn định một chút."

Đột nhiên toàn thân tôi run lên, tôi nó đã biết, sau đó vội vàng cúp điện thoại.

Mùng sáu, Chung Viên từ Nhai Bắc trở về Phù Châu tiếp tục công tác, tôi giấu Bạch Đoạn hẹn ông ta đi ăn cơm, nói vớ va vớ vẩn vài chủ đề linh tinh.

Một thời gian không gặp, nếp nhăn trên trán Chung Viên lại sâu đi một chút, mà ông ta cũng đã được thăng lên giáo sư tiến sĩ trong trường y, gọi mà ngượng cả miệng.

"Nói nghe nè, ông chỉ còn làm giáo sư ở đại học Phù Châu một năm nữa thôi." Tôi cau mày rút dao nĩa "Tôi sắp có bệnh viện tư của riêng mình ở Nhai Bắc rồi."

"Ý con là đang muốn đào người đấy à?" Chung Viên ngẩng đầu nhìn tôi.

"Có đến hay không." Tôi trợn trắng mắt nhìn ông ta, "Bố mẹ già của ông ở Nhai Bắc không ai chăm sóc đấy.

Đừng mong đợi tôi đi chăm sóc họ."

Ông ta đưa tay nhéo má tôi: "Thằng nhóc này sao hôm nay đáng ghét thế hả."

Tôi sốt ruột hất tay ông ta ra, rầm rì: "...!Nếu tới, ông sẽ là chủ nhiệm khoa ngoại tổng hợp."

Chung Viên cười ha ha, thu tay lại, liếc mắt nhìn tôi chằm chằm.

"Đừng có ngồi đó cười vớ vẩn." Tôi lại cau mày "Cũng đã già lắm rồi, còn khoe cho tôi xem mấy nếp nhăn trên mặt nữa."

Chung Viên hiểu ý, cười cười cúi đầu tiếp tục cắt thịt.

Tôi nhìn chăm chú ông ta một lúc, đột ngột nói, "Này, quay lại Nhai Bắc, nhớ tránh xa Bạch Đoạn ra đó."

Chung Viên đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc: "Sao, con..."

"Được rồi được rồi" Tôi hất cằm lên, "Nếu thấy hiu quạnh quá để tôi gói Hạ Nham tặng cho ông, chứ đừng đi dòm ngó vợ người khác."

Chung Viên dở khóc dở cười: "Ta đâu có...!Hơn nữa ta không cần Hạ Nham."

"Chậc chậc, dù sao Bạch Đoạn cũng đã coi thường ông rồi," Tôi hí ha hí hửng, "Để kể cho nghe, hồi đó người ta có viết cho ông một tấm thiệp chia tay, sau chắc lại sợ ông tổn thương, giữ cho ông chút mặt mũi nên không gửi đi.

Tôi đã đọc qua tấm thiệp rồi này."

Chung Viên tiếp tục dở khóc dở cười: "Được rồi được rồi, con quản lý tốt người của con đi."

Mùng bảy, Bạch Đoạn lén lút chạy ra khỏi đại viện quân khu đón tôi, cùng tôi đứng ở cổng xì xà xì xầm cả buổi, đến cả binh lính bên cạnh cũng không chịu nổi nữa.: "Này hai người...?"

"Tôi đưa cậu ấy vào, chúng tôi vào ngay." Bạch Đoạn quay đầu lại cười, kéo tôi đi vào đại viện.

Vào khuôn viên xong, chúng tôi vẫn không dám đi lung tung, cứ đứng co ro sau bức tượng Mao Chủ tịch bằng đá cẩm thạch trắng ở trung tâm đại viện tiếp tục xì xà xì xầm.

"Anh đã nói với em là bố anh không hút thuốc rồi." Bạch Đoạn cau mày rút ra một lốc thuốc lá.

"Em mua lung tung làm cái gì!" Nói xong, anh tiếp tục lấy ra một lọ lỗ tai heo ngâm giấm.

"Còn cái này là cái gì nữa?"

"Năm mới mà, em không mang mấy cái này thì mang cái gì?" Tôi cụp mắt, "Vốn em định mua tặng Vacheron Constantin (*), nhưng bố anh có chịu lấy không?"

(*)Một hãng đồng hồ Thụy Sĩ cao cấp

Bạch Đoạn suy nghĩ một lúc: "Nếu đưa mẹ anh thì chắc là bà sẽ nhận đó."

Tôi giả vờ quay người: "Vậy để em mua Vacheron Constantin gửi cho mẹ anh."

"Này, quay lại quay lại." Bạch Đoạn kéo tôi, "Nhà anh cũng đâu phải có quà mới vào được Một lát nữa vào cửa phải giả ngu nghe chưa, đừng có xung đột với bố anh.

Bố anh nhất định sẽ khó chịu với em, em để ổng ấy xả giận, em giả vờ làm sao mà cho ông ấy cảm thấy trong lòng em cũng đau khổ uất ức là được."

"Trời đất, bố anh thật biến thái." Tôi trợn mắt đi theo anh vào tòa nhà dành cho tướng lĩnh.

"Nhỏ giọng đi!" Bạch Đoạn quay lại nguýt tôi, "Muốn chết sao? Ở đây toàn là cảnh vệ binh của bố anh đấy".

Tôi lén lút nhìn trạm canh gác trước cổng viện tướng lĩnh, ngoan ngoãn ngậm miệng theo sau Bạch Đoạn vào nhà.

Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ Bạch Đoạn bao giờ, lúc gặp mặt cả hai bên đều rất tò mò.

Nói cho cùng, phụ nữ thường hay mềm lòng,thái độ với tôi cũng không hẳn là thân thiết, nhưng cũng có thể gọi là nhã nhặn lịch sự.

Ngược lại Bạch Tuấn Khanh, vừa bước vào cửa đã thấy ông ngồi như pho tượng trên sô pha đọc báo, đọc có một tờ mà nửa tiếng đồng hồ, không thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái.

Trong bữa cơm, Bạch Tuấn Khanh ngồi đối diện với tôi, chỉ cần Bạch Đoạn gắp cái gì cho tôi là ông lại phóng sang một ánh mắt mang hình viên đạn.

Tôi đứng ngồi không yên, khẽ thì thầm với Bạch Đoạn: "Anh cũng gắp chút đồ ăn cho bố đi." Tức thì Bạch Tuấn Khanh nổi trận lôi đình: "Lúc ăn ngủ không được nói chuyện, gia giáo cái kiểu gì vậy!"

Tôi ngượng ngùng im miệng, lén liếc nhìn Bạch Đoạn, thấy anh cũng đã lấy một cái đùi gà và cho vào bát của Bạch Tuấn Khanh.

Bạch Tuấn Khanh hừ mũi một cái thật mạnh, dông dông dài dài gặm đùi gà.

Sau bữa tối, Bạch Đoạn phụ mẹ dọn chén bát, Bạch Tuấn Khanh và tôi nghiêm chỉnh ngồi cạnh nhau trên ghế sofa xem TV.

Bạch Tuấn Khanh tận dụng lúc quảng cáo, quay sang tôi hừ nhẹ: "Tôi nghe nói...!cậu có bệnh viện ở Nhai Bắc?"

"Dạ không ạ, cháu chỉ nắm cổ phần trong bệnh viện của Bạch Đoạn." Tôi cẩn thận trả lời, "Hiện tại cổ phần không nhiều, nhưng đúng là dự định sau này sẽ khống chế cổ phần".

"Thế à," Bạch Tuấn Thanh chậm rãi quay đầu lại, một hồi sau nói ra ba chữ, "Vậy thì tốt."

Tôi không nhịn được cười cười một chút, liếc thấy Bạch Tuấn Khanh vẫn không cảm xúc, bình tĩnh xem TV.

Lúc này Bạch Đoạn và mẹ anh đã cùng nhau ra khỏi bếp, Bạch Đoạn chạy lại chỗ tôi ngồi xuống, tôi bất ngờ nổi hứng đùa dai, siết chặt tay anh một chút.

Anh quay đầu lại thấy tôi cười ngớ ngẩn, không nhịn được trừng mắt lườm tôi một cái, biểu cảm mê hoặc chết người.

Tôi cười híp cả mắt, không có cơ hội giải thích ngọn nguồn nên chỉ tiếp tục bí mật siết chặt mười ngón tay của anh, cười ngu ngốc trong phòng khách lớn nhà họ Bạch.

Mùng tám tết, tôi đã đóng gói xong hết tất cả đồ đạc lớn nhỏ trong hai ngôi nhà thường ở của tôi ở Phù Châu, giao cho một công ty chuyển nhà để vận chuyển đến Nhai Bắc bằng xe lửa.

Tôi chỉ mang theo một chiếc túi du lịch, phóng xe đến trước cửa nhà Bạch Đoạn chờ anh cùng ra sân bay.

Bên cạnh quân khu là Trung tâm mua sắm Tân Hiệp Hòa kim quang lấp lánh, cái shopping mall sau bao nhiêu biến cố, qua bao nhiêu lần đổi chủ vẫn sừng sững hiên ngang không ngã; ngoan cường mà tiếp tục tồn tại.

Quảng trường xây dựng sang trọng khang trang, với những chú chim bồ câu trắng và những lá cờ đầy màu sắc tung bay trên bầu trời, không vương một chút khói bụi.

Bạch Đoạn bao lớn bao nhỏ từ trong viện đi ra, liên tục treo hành lý lên người tôi.

Tôi thấy mắt anh có hơi ươn ướt giống như vừa mới khóc, bèn không nhịn được xoa xoa đầu anh: "Sao vậy, anh khóc vì gả đi xa đó hả?"

"Em mới khóc gả đó." Anh lườm tôi một cái, chất hành lý vào thùng xe taxi với sự giúp đỡ của tài xế.

Tôi cười cười nhìn anh, ngồi vào ghế sau taxi bên cạnh, cùng anh đi về phía sân bay.

"Thôi chết, năm nay về nhà quên đi Tân Hiệp Hòa mua sắm rồi." Bạch Đoạn đột nhiên liếc nhìn phía sau xe, hơi lưu luyến nói.

"Trung tâm thương mại nào mà chẳng giống nhau, đến đó làm gì." Tôi thờ ơ liếc nhìn lại, "Phong Thủy chỗ này có vấn đề đó, ông chủ hiện tại dám không được đến một năm là phải bán sang tay người khác.

Nếu anh thực sự muốn đi mua sắm thì để em xây cho anh một cái shopping mall ngay ngã tư Nhai Bắc nha."

"Nói nhảm ít thôi." Bạch Đoạn trừng mắt nhìn tôi "Hai chúng ta sống ở đây này bao nhiêu năm rồi? Phong thủy vấn đề cái gì."

Tôi khẽ liếc nhìn anh, nghĩ nghĩ một lúc, nhưng vẫn chưa nói gì.

Có lẽ anh cảm nhận được suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng phủ tay lên mu bàn tay tôi, cười nói: "Em đang nghĩ gì vậy?"

"Đâu có, em nào tâm hồn ướt át như thế." Tôi cười cười nắm lấy tay anh, "Ai như anh đâu, vừa mới đi ra mắt đã đỏ như con thỏ, nếu thật sự không muốn đi xa nhà thì cứ ở lại đi."

"Mẹ nó, em mới là con thỏ đấy.

Em khóc bao nhiêu lần trước mặt anh rồi mà còn không biết xấu hổ đi nói anh." Anh khẽ hừ mũi, "Được thôi vậy anh ở lại, cho em một mình sung sướng vui vẻ ở Nhai Bắc nhé?"

"Thôi mà thôi mà." Tôi xoa nắn tay anh, nhìn nhau cười.

Chiếc taxi lên đường cao tốc hướng về sân bay, đi càng lúc càng xa thành phố Phù Châu nhộn nhịp phồn hoa.

Tôi hé mở cửa sổ xe một chút, cảm nhận được làn gió của Phù Châu phả vào gương mặt.

Tôi sinh ra ở đây, lớn lên ở đây.

Tại thành phố này tôi trưởng thành trong cười vui và đau khổ, mất đi mẹ, mất đi một người bạn, có được một người yêu.

Tôi hít một hơi thật sâu trong gió, nghĩ rằng có lẽ ký ức về Phù Châu sẽ khắc sâu vào máu thịt của tôi mãi mãi, già cùng với tôi, chết cùng với tôi.

Phù Châu, tạm biệt.

~END~

Khúc thủy lão sư

Tháng 3 năm 2009

--

Andrew Pastel

Edit hoàn

Tháng 6 năm 2021

--

Phù, cuối cùng cũng hoàn rồi.

Cảm ơn mọi người vì đã chọn đọc đến đây cái bộ đam mẽo khá là xua đuổi reader này hihihihi.

Giờ chuyển sang bộ của Đường Duệ hoyyyy =)))))).