Lữ Trĩ yên lặng đối mặt nhìn Lưu Khám. Từ biểu cảm trên gương mặt Lữ Trĩ không nhìn ra nàng có chút vẻ khổ sở nào, mà nét tươi cười kia giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Lão Tào, ngươi tránh ra đi...Lữ tiểu thư có việc muốn nói với Lưu Khám!
Nhâm Ngao bước tới kéo Tào Tham sang một bên, thì thầm:
- Yên tâm đi, a Khám là một người hiếu thuận, biết phân biệt nặng nhẹ.
Đừng thấy Tào Tham vừa nói vừa rồi nói những lời sắc bén nghiêm túc, nhưng trong lòng lại rất lo lắng cho Lưu Khám, thấy Nhâm Ngao tới, Lữ Trĩ cũng tới, y cũng không khăng khăng nữa.
- A Tu, muội về nhà trước đi.
Lữ Trĩ nhẹ nhàng nói:
- Muội lén chạy tới đây, mẫu thân đang rất lo lắng. Về nhà đi, tỷ có chuyện muốn nói với a Khám. Tào đại ca, Nhâm đại ca, có thể tìm cho ta một nơi an tĩnh không? Ta có lời muốn nói với a Khám.
Nhâm Ngao cười:
- Ra môn phòng đằng sau đi, ở đó sạch sẽ, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.
- Cám ơn hai vị ca ca.
Lữ Trĩ hơi khom người nói cảm ơn, sau đó, nàng đi trước, đi được hai bước đột nhiên dừng lại, quay đầu cười nói với Lưu Khám:
- A Khám, đường bên này ta không quen, hay là ngươi dẫn đường đi.
Lưu Khám mím miệng, gật đầu.
Lữ Tu muốn ở lại nhưng bị Lữ Trĩ trừng mắt, liền cúi đầu không dám phản kháng nữa.
Lưu Khám và Lữ Trĩ đi tới môn phòng ở hậu viện, đẩy cửa đi vào trong, hai người ngồi xuống đối diện nhau, cũng không ai mở miệng trước.
Trong phòng yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập.
Lữ Trĩ đột nhiên nói:
- A Khám, rót chút rượu cho ta đi.
Nói xong, nàng nhấc vải thô che giỏ lên, lấy ra hai đĩa ăn sáng, lại lấy ra một bầu rượu. Lưu Khám nhìn là nhận ra đó là Tứ Thủy Hoa Điêu, hắn kinh ngạc nhìn Lữ Trĩ, muốn từ trên khuôn mặt bình tĩnh của nàng để nhìn ra tâm tư nàng.
Nhưng thật đáng tiếc, Lưu Khám không hề nhìn ra được tia bất thường nào cả. Có lẽ là Lữ Trĩ che giấu thái độ quá tốt, cho nên Lưu Khám dù từng trải qua hai đời cũng không nhìn ra tâm sự trong lòng nàng.
- A Khám, đệ nhất định sẽ thấy rất kỳ lạ, là vì sao ta lại đáp ứng chuyện đó.
Lữ Trĩ tự rót cho mình chén rượu, lại rót cho Lưu Khám một chén đầy. Nàng nhìn Lưu Khám, khẽ khàng nói:
- Không ai ép ta ca, là ta cam tâm tình nguyện....Ta sinh ra ở Lữ gia, tương lai sẽ phụ trách gánh vác Lữ gia, mỗi người, nhất định sẽ phải làm những việc mà mình không hề muốn làm, giống như việc đệ cứu ca ca ta vậy.
Lưu Khám giật mình, kỳ quái nhìn Lữ Trĩ.
- Tuy rằng thẩm thẩm không nói gì cả, nhưng ta biết, sở dĩ đệ ra tay cứu giúp là vì theo lệnh của thẩm thẩm. Thật ra đổi lại là ta, cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Phụ thân đã dùng tính mạng để hoàn trả ân tình, hôm nay lại bắt đệ đi trả...Người thông minh sao cam tâm tình nguyện?
- Người thông minh?
Lữ Trĩ cũng không nhìn Lưu Khám, mà tự nhấc chén rượu lên uống một ngụm.
- Tuy rằng đệ không biểu hiện ra gì cả, nhưng ta biết, đệ vẫn luôn che giấu. Từ lúc ở Đan Phụ, ngươi vẫn luôn che giấu....Người khác đều nghĩ đệ dùng đao bố đổi Tần tệ, là may mắn của kẻ ngốc. Nhưng đệ xác thực có trực giác...a Khám đệ nhất định đã biết trước Tần quốc sẽ hủy bỏ tiền của sáu nước, có đúng không...
Lưu Khám giật mình cả người lạnh toát, không biết nên nói gì mới phải.
- Khi ta biết pháp lệnh hủy bỏ tiền tệ sáu nước, thì ta vẫn luôn nghĩ. Từ sau khi rời khỏi Đan Phụ, đệ giống như thay đổi thành con người khác. Rất nhiều chuyện trước đây chỉ là cảm giác trùng hợp, nay tỉ mỉ ngẫm lại, sẽ phát hiện ảo diệu bên trong. A Khám, có đôi khi, ta thật sự rất hoài nghi, đệ có phải là mạo danh thế thân không...Hì hì, sau đó ta lại nghĩ, không phải...dù là ta nhận sai, nhưng thẩm thẩm sao không thể nào không nhận ra con mình được? Cho nên, ta chỉ biết, lúc đệ Đan Phụ, là vẫn luôn giả bộ. Ta không biết vì sao đệ làm vậy, nhưng ta tin tưởng, là đệ có nỗi khổ không thể nói ra. Cho nên, A Khám, ta không chút nào trách đệ, là ta nói thật lòng đó.
- A Trĩ...
- Ta nhớ trước đây đệ luôn gọi ta là tỷ tỷ.
Lữ Trĩ uống rượu, bộ dạng tỏ ra không để tâm.
- Nhưng ta vẫn cảm kích đệ, bởi vì lúc nhà ta gặp khó khăn, đệ đã cứu ca ca ta.
- Vậy...vì sao tỷ lại đồng ý gả cho Lưu Quý? Tỷ hẳn biết Lưu Quý là hạng người gì chứ.
Lữ Trĩ cười:
- Ta đương nhiên biết! Hơn nữa ta cũng biết, Lưu Quý là người duy nhất hiện nay có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn.
- Cửa ải khó khăn?
- Có lẽ đệ chưa biết, lúc hủy bỏ tiền tệ sáu nước, Lữ gia đã tổn thất nặng nề. Nhìn bề ngoài thì có vẻ như không bị ảnh hưởng gì, nhưng ta biết, Lữ gia hôm nay đã không còn là Lữ gia như khi còn ở Đan Phụ nữa. Tại huyện Bái, rất nhiều người để ý nhà chúng ta, Ung gia thành Nam, Lý gia thành Tây..Tất cả bọn họ đều để ý chúng ta, chỉ cần chúng ta lộ ra chút mềm yếu, bọn họ sẽ không chút do dự mà xông tới xâu xé Lữ gia chúng ta thành ngàn mảnh nhỏ.
A Khám, nếu Lữ gia muốn vượt qua khó khăn, không cần tiền tài, cũng không cần quan phủ hỗ trợ, chúng ta cần, là nhân mạch của huyện Bái, cần có một người có thể trấn trụ Lữ gia chúng ta. Lưu Quý là một kẻ vô lại, nhưng đệ không thể phủ nhận, hắn có uy vọng tại huyện Bái, rõ ràng là không có bất cứ kẻ nào dám trêu chọc vào hắn.
- A Khám, đệ biết không, trước đây tỷ tỷ rất thích đệ, thích nhìn A Khám luyện võ, thích thấy A Khám giống như cái đuôi đi theo ta. Nhưng hiện giờ, ta lại cảm thấy sợ...A Khám, ta không biết A Khám này có thật là cái đuôi nhỏ vẫn đi theo ta hay không, hay là một nam tử hán vẫn luôn che giấu sự thông minh vũ dũng của mình.
Mùi thơm thoang thoảng của cơ thể thiếu nữ tựa như chọc vào ngọn lửa trong thân thể Lưu Khám.
- A Trĩ, rượu của tỷ..
Lữ Trĩ vươn tay vuốt ve hai má Lưu Khám, nàng cắn môi, cởi quần áo trên người ra, liều lĩnh ngồi vào lòng Lưu Khám. Bầu vú lộ một nửa, cặp đùi thon dài đẹp đã, làn da trắng mịn, nơi nào đó rậm rạp mờ ảo...làm cơ thể hắn bị kích động, làm hắn càng lúc càng không thể khống chế được sự kích thích ngày càng mạnh mẽ.
Tay hắn bất giác đặt lên làn da mềm mại trơn mượt, hắn có thể cảm nhận được thân thể Lữ Trĩ run lên, ngay sau đó, tựa như bị cái gì đó kích thích, cánh tay mềm như không xương của Lữ Trĩ quấn quanh cổ Lưu Khám.
- A Kham, mặc kệ đệ là ai, ta thật sự thích đệ...
Hơi thở mềm mại thơm mùi hoa lan chui vào trong tai Lưu Khám, dục vọng trong cơ thể cũng không thể nào khống chế được nữa, cặp mắt Lưu Khám đỏ ngầu lên, hôn lên đôi môi đỏ kia. Gương mặt Lữ Trĩ đỏ bừng như ráng chiều, nàng nhắm mắt lại, tiếp nhận nụ hôn nhẹ nhàng của Lưu Khám. Hai đôi môi vừa đụng nhau rất nhẹ, nhưng trong nháy mắt lại như châm ngòi lửa. Đầu lưỡi cuốn vào nhau, quấn lấy trong miệng. Một trận hôn nồng nhiệt kéo dài nhưng nghẹt thở, Lưu Khám một tay đẩy Lữ Trĩ nằm xuống sập, sau đó nhào tới nằm đè lên thân thể mềm mại không xương kia.
Trong tiếng hít thở nặng nề, tiếng rên rỉ như tiếng oanh hót, quanh quẩn trong phòng....
***
Lưu Khám đang ngủ! Thân thể trần truồng nằm trên sập, Lữ Trĩ khó khăn lấy y phục của Lưu Khám che lên người hắn, ngẩn ngơ nhìn Lưu Khám, trong đôi mắt sáng trong loáng ánh lệ.
Nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán Lưu Khám.
- Ngoan, ngủ đi, hảo hán của ta....Mặc kệ trước kia đệ có phải là giả bộ hay không, nhưng chiếc đuôi nhỏ cả ngày đi theo ta kia, từ giờ trở đi không còn tồn tại nữa.
Lời của nàng như tiếng nỉ non, nước mắt tràn mi. Nàng đứng lên, lảo đảo rời đi.
Trên sập, để lại một vết đỏ sẫm như hoa đào nở....