Năm Tần vương thứ ba mươi mốt, cũng chính là năm thứ sáu kể từ khi Thủy hoàng đế thâu tóm sáu nước, thống nhất Hoa Hạ.
Mưa xuân rả rích, cũng là lúc bắt đầu mùa vụ.
Ở bờ hào phía nam huyệnTrần (nay là Nam Hoài Dương), một vài người đàn
ông trung niên tay cầm trúc đăng, lẳng lặng đứng yên trước một tấm bia
đá.
Đối diện với họ, là một người đàn ông mặc áo tơi, đầu đội nón lá, nhìn không rõ tướng mạo.
- Lô sư, đi Hàm Dương, e là nguy hiểm vô cùng, ngài…
Một gã đàn ông trung niên nhẹ giọng nói:
- Tuy huyệnTrần không được coi là an toàn, nhưng ít ra có thể giữ cho
tiên sinh được chu toàn. Sao không ở lại, yên lặng đợi chờ thời cơ chứ?
Người đàn ông mặc áo tơi này lại khẽ lắc đầu.
- Từ sư qua đời, thoáng chốc đã một năm. Đến nay vẫn chưa tìm ra hung
thủ, lòng ta không thể nào yên được. Bạo Tần vẫn còn đó, chẳng lẽ ta lại tham sống sợ chết hay sao? Con trai lớn của Tần Vương là Doanh Phù Tô,
tuy không sánh bằng Tần Vương, thế nhưng tính tình lại trung hậu. Nếu
như một ngày nào đó Phù Tô tiếp nhận ngôi vị Hoàng đế, đại nghiệp của
sáu nước khó mà khôi phục. Ta đã hạ quyết tâm, quay lại Hàm Dương…Nhất
định phải làm cho Hàm Dương hỗn loạn. Chư công, Hàm Dương loạn, thiên hạ sẽ bị loạn.
Chỉ có thiên hạ loạn, ta mới có cơ hội phục hưng cố quốc.
Lô mỗ mặc dù bất tài, nhưng cũng không muốn làm người hèn nhát. Chỉ mong sau này nếu như kế hoạch của Lô mỗ thành công, chư công chớ chậm trễ
làm lỡ mất cơ hội mới được.
Trong lời nói của người đàn ông mặc áo tơi mang theo một loại ma lực vô cùng kỳ lạ.
Lời nói rất đơn giản nhưng làm cho những người xung quanh cảm thấy có một sức hút khó có thể cưỡng lại được.
- Lô sư, tạm biệt!
Người đàn ông mặc áo tơi gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta muốn đi về phía đông, đi qua Hạ Bi, từ Cống Du rời bến, nhân đó sẽ đến bái tế ông bạn già của ta một phen.
Khoảng nửa năm, ta sẽ lên bờ ở Phù Đảo.
Chư công nếu nghe thấy ở phương bắc có chiến sự nổi lên, điều đó có
nghĩa là ta đã thành công. Đến lúc đó, xin chư công tính toán cẩn thận,
đợi thời cơ đến.
Một vài đàn ông trung niên, nghe vậy khom người đáp lại.
Người đàn ông mặc áo tơi không nói gì nữa, xoay người bước đi trong mưa bay lất phất, một mạch chống sào đi về phía đông.
- Nhĩ công, Lô sư có thể thành công không?
Một gã đàn ông trung niên khẽ lắc đầu, sau đó sâu kín thở dài:
- Cũng chưa biết…Ta cứ lặng yên mà chờ, nếu Lô sư có thể thành công, vậy thì đại nghiệp của sáu nước có thể phục hồi. Dư, sao ngươi không gặp gỡ với Dữ Võ Thần nhiều hơn, lôi kéo người này, đừng bỏ qua. Nếu có thể
hưng phục, người này chính là cơ hội.
- Ta hiểu rồi.
Tháng ba, Hàm Dương nổi lên mưa gió.
Mông Điềm từ sau khi kiểm tra Úy quân trở về, đi thẳng đến phủ Thượng khanh.
Tại cửa lớn, y nhảy xuống ngựa, cũng không chờ người hầu vào thông báo,
đi thẳng đến thư phòng ngay. Tuy ở đây không phải là nhà của y, nhưng
trên thực tế cũng không khác chi nhà của y. Ai cũng đều biết, Hàm Dương
nhị Mông, thân như một người. Mông Điềm ở nhà của Mông Nghị, đương nhiên không cần khách sáo.
- Mông Nghị, ngươi tìm ta gấp như vậy là có chuyện gì quan trọng sao?
Mông Điềm đi vào thư phòng. Ngồi phịch xuống, ở trên án thư rót một chén rượu, uống ừng ực một hơi cạn sạch. Sau đó thở phào một cái, trong đôi
mắt lộ vẻ mãn nguyện vô cùng.
Mông Nghị và Mông Điềm tuy rằng là anh em ruột, nhưng lại không giống nhau lắm.
Mông Điềm khôi ngô cường tráng. Mà Mông Nghị thì cao gầy. Nhìn chung,
Mông Điềm hơi thô kệch, còn Mông Nghị lại giống như một danh sĩ đọc đủ
thứ thi thư, da mặt trắng trẻo, ngũ quan lộ ra một vẻ cương trực đang
ngồi ở sau thư án, lật xem công văn, thấy dáng dấp Mông Điềm như vậy,
không khỏi nở nụ cười.
- Huynh trưởng, bộ dạng của huynh vẫn như vậy, rất lo lắng sao?
Gã vừa nói vừa rút từ trong một quyển sách một quyển công văn. Ngẩng đầu nói:
- Nhâm Hiêu gởi thư, cuối năm ngoái y xuất binh Long Xuyên. Đã đánh
chiếm Bắc Hương hộ. Hôm nay đại quân đang chuẩn bị nam hạ, dự tính vào
cuối năm nay sẽ kết thúc cuộc chiến Bách Việt. Huynh trưởng đề cử người, quả nhiên không giống bình thường.
Mông Điềm không khỏi đắc ý gật đầu:
- Điều đó là đương nhiên, tốt xấu gì Nhâm Hiêu cũng xuất thân từ Duệ sĩ thiết ưng, so với Đồ Tuy kia đương nhiên có khác rồi.
Lúc trước thủ đoạn của y ở Huyện Bái, thật vô cùng cao minh.
Tiêu diệt cùng sử dụng, đánh một trận công thành. Cuộc chiến Bách Việt, y đưa ra sách lược lấy người Việt trị người Việt, hợp ý của bệ hạ. Thật
ra, xét về kinh nghiệm chiến đấu y còn rất kém. Nếu không phải vì năm
ngoái tướng quân Vương Bí qua đời, Vương Ly không thể ra trận được thì
cũng không tới lượt y cầm binh đấy.
Mông Nghị cười nho nhã, dùng ngón tay mảnh khảnh, mở mộc giản.
- Huynh trưởng, huynh đã nghe đến tên Lưu Khám chưa?
Mông Điềm ngẩn ra, nghiêng đầu suy nghĩ một chút:
- Có chút ấn tượng, nhưng không nhớ rõ lắm.
- Huynh quên rồi sao?
Mông Nghị nói:
- Lúc trước sau khi chấm dứt chiến tranh với Tề, huynh hỗ trợ Nhâm Hiêu
tiêu diệt Vương Lăng, sau khi trở về từng nói tại Huyện Bái đã phát hiện được một nhân tài.
- A, Lưu Khám...Lưu Khám, ta nhớ ra rồi!
Mông Điềm vỗ đầu:
- Ngươi không nhắc ta thật sự muốn quên…Ừm, người này, lúc ở đại trạch
Chiêu Dương, từng đề xuất một phương pháp cấp cứu ở chiến trường. Về sau chính Triệu Đà chỉnh sửa trình báo lại, hiệu quả rất tốt. Hắn là người
Tần, hình như là…
Ta nghĩ không ra là con cái nhà ai.
Lúc đó ta có ý muốn đưa y vào đại doanh Lam Điền, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ.
Sau này lúc ta trở về Hàm Dương, nhiều việc xảy ra cho nên quên hắn luôn. Thế nào, tiểu tử này theo Nhâm Hiêu đến Bách Việt ư?
- Ha ha, Nhâm Hiêu cũng muốn mang hắn đi, nhưng lại bị Tráng đại ca không cho đi.
Vừa nói, Mông Nghị cầm mộc giản trong tay đưa cho Mông Điềm:
- Huynh xem đi, tiểu tử này lập được một công lao, Nhâm Hiêu thay hắn xin thưởng này.
Mông Điềm nhíu mày, cầm lấy mộc giản từ trong tay của Mông Nghị, nhìn nhìn một chút, ngây ngẩn cả người.
- Tiểu tử này trở thành Lâu Thương lệnh khi nào?
Y thở nhẹ một tiếng:
- Nhâm Hiêu và Doanh Tráng cũng khônng phải hồ đồ. Ta nhớ rõ là Lưu Khám năm nay còn chưa tới hai mươi, thế mà đã làm Thương lệnh hơn một năm
rồi. Lâu thương là con đường quan trọng để chuyển lương từ Hoài Hán đến
Tứ Thủy, lẽ nào để một tiểu tử đảm nhiệm trọng trách như vậy?
- Nhưng mà hắn quả thật làm được!
Mông Nghị mỉm cười:
- Nhâm Hiêu ủy nhiệm Lâu thương lệnh, ta cũng biết. Nhưng lúc đó ta cũng không biết tuổi của Lưu Khám lại như thế. Chỉ là tiểu tử này quả thật
có bản lĩnh, sau khi đến Lâu thương, lập tức lập kế giết chết Hồng Trạch đạo đoàn. Đầu năm ngoái một trận gió tanh mưa máu ở Tứ Hồng. Huynh có
còn nhớ không? Ha ha…Cũng vì tiểu tử này hơn người cho nên lại được
thăng cấp.
Ánh mắt Mông Điềm sáng lên.
- Trước khi Nhâm Hiêu đi Bách Việt đốc chiến, tiểu tử này đưa tiễn hai phần đại lễ.
Mông Nghị đứng lên, từ trên án thư nhấc lên một bầu rượu, rót đầy một chén rồi uống một ngụm:
- Hắn giải quyết vấn đề khó khăn về việc quân lương dễ hỏng.
- Sao?
- Tiểu tử này chế ra một loại thực phẩm tên là bánh tủy, đem cách làm báo lên cho Nhâm Hiêu.
Nhâm Hiêu theo đó mà làm ra, khi xuất binh đi Bắc Hương hộ, mang theo
bánh tủy, hành quân cấp bách mười hai ngày liên tục, bất ngờ đánh chiếm
Bắc Hương hộ.
- Huynh trưởng, huynh đoán bánh tủy này như thế nào?
Mông Điềm suy nghĩ một chút:
- Bách Việt khí hậu nóng bức, thức ăn dễ bị hư. Mười hai ngày hành quân
cấp bách, nếu như trên đường đi không có tiếp tế, chỉ sợ là không xong.
Mông Nghị cười nói:
- Nếu như không hư, sau khi binh lính ăn no, liên tục đánh tan ba đạo
quân phản công của bọn phản loạn Bách Việt. Mãi cho đến khi Triệu Đà dẫn quân giáp công từ phía sau, làm cho Bắc Hương hộ bị chiếm hoàn toàn.
Huynh trưởng, mười hai ngày. Là mười hai ngày a! Ở Bách Việt có thể bảo
quản mười hai ngày không hư, nếu như ở tại phương bắc, có thể bảo quản
được bao lâu?
- Ta đoán, có thể bảo quản được hai mươi ngày. Các con đường vận chuyển lương thực, thời gian dài đằng đẵng.
- Nếu binh sĩ có thể mang theo hai mươi ngày quân lương xuất kích, huynh nghĩ xem kết quả sẽ như thế nào? Quân địch, ý ta nói là nếu có quân
địch.
- Hà hà, chúng ta có thể công kích hai mươi ngày liên tục!
Mông Điềm nghe vậy, hít vào một hơi.
Với quân Tần binh giáp tinh duệ, nếu có thể công kích hai mươi ngày liên tục, sợ là không có một đạo quân nào có thể chống đỡ nổi.
Vậy chẳng phải là vô địch thiên hạ sao?
- Bí quyết ấy có đưa tới không?
Mông Nghị gật đầu:
- Nhâm Hiêu đã trình báo lên, cũng vì vậy mà thỉnh công cho Lưu Khám…Huynh trưởng, đó mới chỉ là một.
- Chẳng lẽ còn có thứ hai?
- Huynh có còn nhớ, lá thư của Triệu Đà đề cập tới biện pháp giải độc
cấp cứu ở chiến trường không? Hiện giờ Lưu Khám đã hoàn chỉnh nội dung.
Ba năm trước đây khi hắn đến bắc địa, dùng biện pháp đốt rượu ngược.
Ha ha, tên này thật sự là có tài hoa, dùng biện pháp đốt rượu để tạo ra
rượu đốt, có thể có hiệu quả trừ độc. Hơn nữa lúc chiến sĩ bị trọng
thương, rượu đốt còn có hiệu quả giảm đau. Nhâm Hiêu đã từng sử dụng thử lúc ở Bách Việt. Có thể nói là hiệu quả vô cùng tốt.
Ngoài ra, Lưu Khám trước khi Nhâm Hiêu xuất phát, đã giải quyết giúp Nhâm Hiêu vấn đề đại quân gặp phải khí độc ở Bách Việt.
Năm đó sau khi dùng biện pháp đốt rượu, bèn cho một số người đáng tin
cậy đi Bách Việt trước. Kết quả, ở Bách Việt phát hiện một loại cây
thuốc tên là Cửu lý hương, có thể giải trừ tác hại của khí độc. Với rượu đốt này, với cây thuốc Cửu Lý hương này, Nhâm Hiêu trình báo, ít nhất
đã giảm bớt tổn hại ba mươi ngàn người.
- Con mẹ nó!
Mông Điềm gầm lên một tiếng, vỗ án.
- Tên đầu chó Nhâm Hiêu này vận khí thật tốt, lại có thể phát hiện được
một nhân vật như thế…Nếu y nói không giả, Lưu Khám này có thể thăng hai
tước.
Thăng hai tước, cũng chính là quan đại phu.
Khi Mông Điềm nói xong, không khỏi nở nụ cười:
- Chưa tới hai mươi tuổi, từ một người dân thường làm quan đại phu, thật không tưởng nổi.
Ừ, chúng ta cùng nhau vào cung, tấu rõ ràng với bệ hạ việc này.Được rồi, mang theo rượu đốt và bí quyết làm bánh gì đó, trình báo cho bệ hạ.
Ta thực sự là càng ngày càng muốn đem tiểu tử này kéo đến làm việc trong Úy quân của ta…Chỉ là hiện giờ muốn kéo tới cũng không phải dễ.
Như vậy đi, ngươi giúp ta quan sát kĩ tên tiểu tử này, nói không chừng sau này ta còn có thể sử dụng hắn.
Mông Điềm và Mông Nghị chuẩn bị một chút, rồi cùng nhau đi ra thư phòng.
Hai người vừa mới ra phủ, đã thấy một gã Trung xa phủ xa sĩ phi như bay
tới. Xa sĩ kia đến ngoài cửa phủ dừng lại, nhảy xuống ngựa, bước nhanh
hai bước.
- Mông nội sử, đã xảy ra chuyện lớn rồi!
- Đã xảy ra chuyện gì?
Xa sĩ này nhẹ giọng nói:
- Bệ hạ lệnh cho hai người lập tức vào cung... Lúc nãy, bệ hạ bị hành thích!
- Cái gì?
Mông Điềm, Mông Nghị không khỏi quá sợ hãi, cùng nhìn nhau, cả buổi cũng nói không ra lời. Bệ hạ, sao lại bị hành thích?