Đáng tiếc quá, thực sự là đáng tiếc quá!
Tại quan thự Lâu Thương, Quán Anh đang ngồi ở đình thượng vừa uống rượu, hậm hực lầm bầm:
- Sớm biết sẽ phát sinh nhiều chuyện thú vị như vậy, đánh chết lão tử
cũng không quay về Tuy Dương… Mẹ ôi, nói không chừng có thể kiếm được
một chức quân công ấy chứ.
Hai ngày trước đây gã mang theo
năm trăm dật hoàng kim đến Lâu Thương. Cùng Quán Anh đến Lâu Thương, còn có Trần Nghĩa người Dương Võ. Đương nhiên hai người này cũng không phải là cùng lúc đến, mà là đến trước sau cách nhau một chút thời gian. Đầu
tiên là Quán Anh, sau là Trần Nghĩa. Hai người tổng cộng mang đến một
nghìn dật hoàng kim, tính cả ba trăm dật Lữ Thích Chi Chi mang đến, trên thực tế Lưu Khám bỏ ra không đến một nghìn dật hoàng kim đã có thể mua
được chín nghìn khoảnh đất. Tiền của Thẩm Thực Kỳ hầu như không động
đến.
Đương nhiên, đối với thu hoạch của Lưu Khám, Trần Nghĩa, Quán Anh thậm chí cả Lữ Thích Chi đều rất hâm mộ.
Tuy hâm mộ thì hâm mộ vậy nhưng không có sự đố kỵ. Đây chính là những
gì Lưu Khám nên được… Nếu không phải hắn tỉ mỉ trù tính kế hoạch, muốn
trong hai ngày mua được vạn khoảnh, phỏng chừng Trần gia cũng tốt, Quán
gia cũng được, thậm chí Lã gia cũng không có cơ hội dùng ít tiền như vậy để mua được nhiều ruộng đất như vậy. Cùng ngày đó Lưu Khám áp tải ngay
hai nghìn dật hoàng kim tới Đồng huyện.
Quán Anh cùng Trần Nghĩa ở lại bởi vì còn có rất nhiều vấn đề nhỏ cần xử lý, giải quyết.
Lữ Thích Chi cũng như vậy, chính là gã cũng không cần lo lắng, bởi vì
có nhị tỷ gã ở đây, dù thế nào, Lã gia đều cũng không ăn mệt. Gã sẵn
lòng ở lại là bởi vì ở Lâu Thương không có người quản giáo gã. Hơn nữa,
Lữ Thích Chi cũng có tò mò đối với nhị tỷ phu này của gã. Nhớ năm nào,
vẫn còn là một Lưu Khám ngây ngô, chỉ trong thời gian chớp mắt, đã biến
thành Lưu thương lệnh ngày nay, hưởng chức tứ đẳng tước. Dù là đẳng tước không phải là cao trong hai mươi đẳng, nhưng quý là không cần đi lính
a. Còn mình, cũng sắp đến tuổi rồi, không biết lúc nào sẽ bị chiêu mộ đi lính… Trừ phi, gã học tập theo đại ca, biến thành một người què, kéo
dài hơi tàn.
Lữ Thích Chi ở lại còn có một mục đích, chính là nghe nói Lưu Khám có thể thành lập giáp sĩ. Nếu nhị tỷ phu có thể thành lập giáp sĩ, đến lúc đó khẳng định cần chiêu mộ lính. Cùng với đi lính ở Huyện Bái, không bằng đi lính ở Lâu Thương. Chí ít có nhị tỷ và nhị tỷ
phu chiếu cố, không phải ăn nhiều khổ cực. Đây cũng là cách tránh né mộ
binh mà Lã Trĩ nghĩ ra cho Lữ Thích Chi… quang minh chính đại đi lính,
ai còn dám đưa lời ong tiếng ve. Thế cho nên Lữ Văn than thở: Nếu Lưu
Khám sớm một chút có thành tựu như hôm nay, chân của con lớn nhất – Lữ
Trạch, cũng sẽ không như vậy.
Ở đình thượng, Đường Lệ đang kể chi tiết về ngày tru sát Đinh Khí cho Quán Anh, Trần Nghĩa nghe. Làm
Quán Anh hối hận muốn chết, xoa tay nói:
- Sớm biết rằng theo A
Khám còn có nhiều việc đặc sắc như vậy, lão tử cấp cấp bách bách quay về nhà làm cái gì a. Ngay cả Tào Vô Thương cũng có được một tước quân
công, nếu như ta ở lại Lâu Thương, khẳng định sẽ mạnh hơn tiểu tử kia.
Không chỉ có Quán Anh hối hận. Trần Nghĩa tuy rằng không nói gì, thế
nhưng nhìn sắc mặt buộc chặt của y, hẳn trong lòng ít nhiều cũng có tiếc nuối.
Đường Lệ cười lạnh một tiếng:
- Lão Quán, ngươi đừng nói như thế. Hôm qua A Khám đi gấp, không kịp tìm ngươi tính sổ
đấy. Ngày đó bảo ngươi ở Huyện Bái bắn chết Tiêu Hà. Kết quả tiểu tử
ngươi chỉ bắn một tên thì chuồn mất. Người cũng không có giết chết, đến
bây giờ còn vui vẻ, thật là đáng chết mà. Thế mà ngươi còn tự xưng là
thiện xạ cơ đấy… Hắc hắc, ngươi chờ xem, A Khám trở về khẳng định sẽ tìm ngươi phiền phức.
Quán Anh trợn tròn mắt, sau một lúc lâu hú lên quái dị:
- Điều này làm sao có thể! Ngày đó rõ ràng lão tử bắn trúng rồi, sao có thể không chết?
- Nhưng người ta vẫn không chết!
Đường Lệ nói:
- Đã sớm nói với ngươi, làm loại chuyện này, cần phải có chuẩn bị thật
tốt vào, phải một kích giết chết. Một tên đó của ngươi, chỉ bắn bị
thương người kia, chứ không có đoạt tính mạng của gã. Sớm biết ngươi
không đáng tin như vậy, không bằng ta tự mình ra tay giải quyết.
- Hừ!
Quán Anh hô đứng lên:
- Giờ ta phải đi Huyện Bái, cho y thêm một tên nữa!
Đường Lệ một tay kéo gã xuống:
- Ngươi đừng có phát rồ ở đây. Lúc đầu cho ngươi làm như vậy, là bởi vì chúng ta đều hiểu rõ, coi như là giết người kia, quận thủ đại nhân cũng sẽ không quá mức trách cứ a Khám. Hiện nay, Nhâm đại nhân đã bị điều
đi, quận thủ mới là người trong vương tộc, tính tình như thế nào, yêu
thích cái gì? Chúng ta đều không biết. Nếu là bị xử trí một người thì
không lo, ngươi lại muốn A Khám rơi vào một đống phiền phức lớn.
Ngươi trái lại ngoan ngoãn ở lại chỗ này, vừa lúc nhóm di dân thứ hai
sắp tới rồi. A Khám lập tức bắt tay vào chuẩn bị tổ chức giáp sĩ, ngươi ở lại giúp hắn, tạo một cái công danh tước vị, nghĩ cũng không phải là
chuyện quá khó khăn.
Quán Anh nhún chân, than một tiếng, ngồi trở lại.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tư Mã Hỉ:
- Cung đại nhân, ngài sao lại tới đây?
- Hỉ tử a, đại nhân có nhà không?
Một âm thanh già nua truyền lại:
- Ta là muốn đến báo cho đại nhân một chút việc. Xuân này hạt giống hắn đưa cho mọi người, còn có một phần không dùng được.
Từ ngoài cửa, một trung niên nam tử đi vào mặc quần áo màu xanh, ngược lại làm nổi lên phong phạm hơn người.
Trần Nghĩa vốn đang nói chuyện cùng Đường Lệ, vô ý nhìn lướt qua. Nhưng chỉ một cái liếc mắt, nhất thời làm gã thay đổi sắc mặt, vội vàng đứng
lên, từ trên đình thượng nhảy xuống, bước nhanh đi tới trước mặt trung
niên nam tử kia, thi lễ thật sâu, cung kính nói:
- Trương tiên sinh, ngài như thế nào lại ở chỗ này?
Người trung niên chính là Cung Thương. Bởi lão biết chữ, tinh thông số
học. Vì vậy Lưu Khám để lão hiệp trợ Tào Tham, quản lý sinh kế của di
dân.
Hành động bất ngờ của Trần Nghĩa khiến Đường Lệ đang ở đình thượng lại càng hoảng sợ.
Trương tiên sinh? Y không phải là họ Cung sao?
Sắc mặt Cung Thương cũng hơi đổi, gượng cười nói:
- Vị tiểu ca này, chắc ngươi nhận sai người rồi. Lão phu họ Cung, không phải họ Trương.
Trần Nghĩa nói:
- Trương tiên sinh, hồi trước ngài dạy học ở quê hương, ta từng theo
gia chủ tới nghe ngài dạy học. Loáng cái đã nhiều năm, có khả năng ngài
không nhớ rõ ta, nhưng tiểu tử ta lại nhớ rõ ngài. Không phải ngài làm
quan ở Hàm Dương sao? Thế nào lại chạy tới Lâu Thương vậy?
Trang phục này của ngài, vì sao vậy?
Đường Lệ đứng đó cũng đã đi tới, nghe được Trần Nghĩa nói, không khỏi giật mình.
Làm quan ở Hàm Dương?
Đường Lệ tựa hồ nhớ tới cái gì, chỉ vào Cung Thương nói:
- Tiên sinh, chẳng lẽ lúc trước tiên sinh chính là Ngự sử Hàm Dương, Trương Thương Trương đại nhân.
Cung Thương nghe vậy, trong lòng lộp bộp một chút, chợt cười khổ một tiếng:
- Nguyên tưởng rằng trốn được ở đây, không có người biết ta, không nghĩ tới… Không sai, tại hạ chính là Trương Thương.
Ngay cả tên mình người ta cũng gọi ra, lại né tránh không thừa nhận, chẳng phải là không phóng khoáng.
Trần Nghĩa có chút không hiểu tại sao:
- Trương tiên sinh, ngài đang làm quan trong triều rất tốt, vì sao phải trốn đi?
Đường Lệ hít sâu một hơi rồi tiến lên hai bước nói:
- Không nghĩ tới, ở chỗ này lại có thể gặp được trưởng giả, thật sự là may mắn của Đường Lệ a.
Nói xong y đi ra của quan thự, nhìn bốn phía không người, sau đó xoay người nói:
- Mời trưởng giả thượng tọa.
Chỉ trong chớp mắt, Cung Thương… không là Trương Thương không hề giữ
dáng dấp ngây ngốc trước kia, mà trở nên một trưởng giả đầy khí độ.
Lão gật đầu, được Trần Nghĩa dìu đỡ, kéo tay Tư Mã Hỉ đi tới đình thượng.
- Đạo Tử, đóng cửa!
Đường Lệ hô một tiếng, Trần Đạo Tử tiến lên khép cửa quan thự lại. Y
chưa từng gặp qua Trương Thương, nhưng cũng nghe nói đến tên Trương
Thương.
Vì vậy thái độ cũng cung kính hơn vài phần.
Đường Lệ rót một chén rượu cho Trương Thương:
- Trương tiên sinh đại danh, tiểu tử sớm đã nghe thấy. Cũng biết sự
tình khi ngài làm quan Ngự sử ở Hàm Dương. Nghe đồn tiên sinh vì công
kích việc xấu của triều đình, làm hoàng thượng tức giận, phái người truy bắt, chúng ta đều lo lắng cho tiên sinh a.
Trần Nghĩa nghe được cũng kinh ngạc nhìn Trương Thương.
Trương Thương cười khổ một tiếng:
- Ta nào có uy tín như vậy, chỉ là cho rằng hình phạt của triều đình
quá nghiêm, hơn nữa phổ biến quá nhanh, cho nên không nhịn được bèn nói
ra. Ta nghĩ phải phế bỏ nhục hình, nhưng bệ hạ không đồng ý. Lúc nóng
nảy, ngôn ngữ cũng lỗ mãng một chút, không ngờ đắc tội bệ hạ… Nếu không
có bạn tốt lén cho ta biết, nói không chừng hiện tại ta đã chết ở trong
đại lao Hàm Dương.
Lúc chạy ra khỏi Hàm Dương, ta được vị
bằng hữu kia chiếu cố, ở tại nhà con của y. Nhưng chung quy cũng không
phải là kế lâu dài… Vì vậy, người bằng hữu ấy nghĩ ra cho ta chủ ý này,
để ta đi theo di dân, đến Lâu Thương tránh sóng gió.
Thôi được rồi, các ngươi đã phát hiện ra ta rồi, vậy động thủ đi.
Trương Thương này là người Dương Võ, cũng là đồng hương với Trần Nghĩa, nhưng không phải là ở cùng một nơi.
Hồi đó đã từng bái học trò của Tuân Tử làm thầy, chuẩn xác mà nói, lão
và Đình Úy Lý Tư triều Đại Tần hiện nay là quan hệ sư huynh sư đệ.
Chỉ không giống với Hàn Phi, tuy rằng cũng là sư huynh đệ của Lý Tư, nhưng không gặp phải độc thủ của y.
Trương Thương không có tài kinh diễm như Hàn Phi, cũng không có tính
toán giỏi như Lý Tư. Lão tính tình đôn hậu, hơn nữa không thích khoe
khoang. Cho nên ở tại Hàm Dương, làm việc cũng không tệ, làm chức Ngự sử quản lý công văn. Khi đó cũng được Lý Tư chiếu cố.
Tuy rằng Trương Thương cũng không nói rõ người bằng hữu giúp y là ai, nhưng Đường Lệ loáng thoáng đoán người đó là Lý Tư.
Quận thủ quận Tam Xuyên chính là con trai của Lý Tư, đương triều phò mã Lý Do. Quanh năm ở tại Huỳnh Dương, Trương Thương là nhờ gã chiếu cố.
Cũng chỉ có Lý Do mới có năng lực như vậy, bóp méo hộ tịch, tăng thêm một người là Cung Thương.
Đường Lệ nghe Trương Thương nói không khỏi nở nụ cười.
- Sao tiên sinh lại nói những lời đó? Đại nhân tuy là làm quan triều
đình, nhưng cũng không phải là người không phân rõ tốt xấu. Tiên sinh cứ ở lại đây, khi đại nhân trở về, biết được tiên sinh ở đây nhất định sẽ
vô cùng vui vẻ. Hơn nữa Lâu Thương hiện nay còn có rất nhiều việc phải
làm, chính là cần những nhân vật như tiên sinh chỉ điềm. Tiên sinh cứ
yên tâm là được. Ngài ở tại Lâu Thương, so với Huỳnh Dương an toàn gấp
trăm lần.
Ha ha, tiên sinh cứ yên tâm ở đây là được.