Hai ngày trở lại đây, tinh thần Chu Bùi tốt lên chút, bất quá bởi vì còn phải truyền nước biển, cả người đều có chút sưng vù, nhìn thập phần tiều tụy.

Cao Khoát vì công việc trên tay thúc giục vô cùng, hắn lại vội vàng gác lại, hai ngày nay, người trong công ty bắt đầu liên lạc hắn, giục hắn nhanh trở về, hắn liền tìm một người chăm sóc cho Chu Bùi.

Chu Bùi thật sự cảm thấy băn khoăn, nói phải trả tiền cho hắn, lúc mở ra WeChat muốn chuyển khoản, phát hiện chính mình trước kia đã kéo hắn vào danh sách đen.

Chu Bùi có chút xấu hổ, Cao Khoát lại cười, hắn nói: "Em nhớ rõ số di động của anh là được, kéo vào danh sách đen rồi cũng đừng kéo về, anh sợ nửa đêm nhịn không được tìm em nói chuyện."

"Tiền kia? Tôi chuyển cho anh qua Alipay."

Cao Khoát thở dài, biết là không lay chuyển được anh, liền hàm hồ đáp ứng.

Cao Khoát đi rồi, Chu Bùi một mình ở trong phòng bệnh, căn phòng anh ở đầy rẫy những bệnh nhân có vấn đề tương tự, bởi vì Chu Bùi thật sự cảm thấy đây không phải là bệnh nhẹ, người thăm bệnh tới một đợt lại một đợt, Chu Bùi bên này lại lạnh lẽo.

Trong phòng cũng có người tò mò, hỏi tại sao Chu Bùi chỉ một người nằm viện, người trong nhà sao lại không tới?

Chu Bùi cũng không biết phải trả lời như thế nào? Khi anh đang do dự, rất nhiều người lập tức ùa vào cửa, Lý Nhiên đi ở phía trước, hét lên: "Thầy Chu, chúng em đến thăm thầy."

Biểu tình Chu Bùi ngốc lăng, ngây ngốc nhìn Lý Nhiên, thấy hắn một tay cầm hoa, một tay cầm giỏ trái cây, giỏ trái cây được đặt ở bên cạnh, bó hoa đưa cho Chu Bùi, Chu Bùi cúi đầu nhìn xuống, bó hoa có một tấm card "Một ngày vi sư cả đời vi phụ", Chu Bùi bật cười.

Phía sau Lý Nhiên còn có vài cậu học sinh, đều là những người thường ngày không chịu học tập và chơi chung với nhau, đám học sinh đó vừa tiến vào, toàn bộ phòng bệnh liền náo nhiệt, Chu Bùi tuy cảm thấy hoang mang, nhưng trong lòng thật sự rất vui.

Anh tìm cho bọn nhỏ ghế dựa ngồi xuống, chỗ ngồi hữu hạn, một vài học sinh dựa vào bên cạnh, Chu Bùi chỉ tay vào đám học sinh, nói với bệnh nhân vừa rồi hỏi mình: "Này đó đều là học sinh của tôi, bọn họ tới thăm tôi."

Bệnh nhân cùng phòng kia cười cười, "Thì ra là thầy giáo sao, thầy giáo tốt, đào lý mãn thiên hạ*."

(*) đào lý mãn thiên hạ: dùng để hình dung vị thầy có nhiều học trò khắp nơi trong cả nước (nguồn: luukhamhung.blogspot)

Khóe miệng Chu Bùi nhếch lên, mấy ngày nay, vẫn luôn là thần sắc uể oải rốt cuộc cũng trở nên sáng sủa hơn.

Lý Nhiên rót một ly nước đưa cho Chu Bùi, kỳ thật vị này lớn lên là một bộ dáng bé ngoan, trên mặt mang cười, một đôi mắt tròn xoe cong thành trăng non, hắn tiến lại gần, đè thấp âm thanh, nói với Chu Bùi: "Thầy Chu, Từ Dư cũng tới."

Chu Bùi chấn động, cái ly trong tay suýt nữa rớt xuống, được Lý Nhiên đỡ lấy, Chu Bùi hoảng hốt nói cảm ơn, thanh âm run, tay cũng run, Lý Nhiên thấy anh như vậy, có chút không đành lòng, nhưng Từ Dư đã nhờ hắn, như thế nào hắn cũng không nghĩ ra biện pháp làm được, hắn do dự nhưng vẫn nói: "Ở bên ngoài, chờ tiến vào, thầy Chu, thầy có muốn gặp cậu ấy không?"

Chu Bùi trầm mặc, vài giây sau, anh mới nói: "Gặp cậu ta làm cái gì?"

Lý Nhiên dừng lại, biểu tình trên mặt thầy Chu hắn chưa bao giờ gặp qua, ở trong ấn tượng của hắn, Chu thỏ con chính là một người dễ nói chuyện, là người mà bị học sinh nói đùa mặt sẽ đỏ, nhưng lúc này, trên mặt Chu Bùi không có nụ cười.

Lý Nhiên mắt nhìn bốn phía, mấy người anh em bên cạnh đều ai chơi theo ý người nấy, Lý Nhiên phất tay, "Chúng mày đến cửa hàng thịt nướng trước chờ tao đi, tao nói chuyện với thầy một lát, tới sau."

"Được rồi, kia Lý Nhiên mày nhanh lên, thầy, tụi em đi trước đây."

Mấy cậu học sinh hướng Chu Bùi nói tạm biệt, Chu Bùi cười cười, tươi cười có chút thất thần, một đám người vô cùng náo nhiệt chỉ còn thừa một người, Chu Bùi nhìn về phía Lý Nhiên, "Em không đi cùng họ sao?"

Lý Nhiên sờ cái ót, đè thấp âm thanh, "Thầy, em thật sự xin thầy gặp Từ Dư đi, hắn xuất quỹ với người trong nhà, lúc ở Anh, bị ba hắn trực tiếp ném xuống xe, sau lại một mình trở về nước."

Chu Bùi sửng sốt, Lý Nhiên nhìn vẻ mặt của anh, tiếp tục nói: "Từ Dư hắn, không giống bề ngoài hư hỏng như vậy, đều là giả vờ, nếu thầy đối tốt với hắn, hắn đều nhớ rõ.

Trước kia là hắn làm sai, thầy hãy tha thứ cho hắn đi."

Tha thứ?

Tha thứ cái gì?

Ba chữ "Thực xin lỗi" này là ba chữ giả nhân giả nghĩa nhất trên đời, để cho lương tâm không bị cắn rứt, đành tìm một cái lối tắt.

Ngoan ngoãn nhận sai là có thể coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh? Có thể một lần nữa ở bên nhau?

Tại sao luôn có người nghĩ hai chữ tha thứ này đơn giản như vậy?

Chúng nó hợp bên nhau tổng cộng hai mươi nét, không phải từng nét bút vô cùng đơn giản, người ở trong lòng mặc niệm bao nhiêu lần, muốn hay không quay đầu lại, muốn hay không hòa hảo, cuối cùng có lẽ bởi vì một tia cảm động, một tia tình cảm, thêm vào mười chín nét bút kia một nét cuối cùng.

Nhưng Chu Bùi nghĩ như thế nào?

Anh chỉ viết một hàng ngang kia cũng cảm thấy mệt mỏi.

Trầm mặc hồi lâu, Chu Bùi nhẹ giọng nói: "Đừng kêu cậu ấy vào đây, thầy ra ngoài gặp cậu ấy."

Từ Dư đứng ở cuối hàng lang, quanh mình không có người, ngón tay cậu đan xen, trong lòng chậm rãi bị dày vò.

Đợi hồi lâu, cánh cửa bên hàng lang bị đẩy ra, Chu Bùi từ trong phòng đi ra.

Ánh mắt Từ Dư sáng lên, tiến lên hai bước, rồi lại do dự lui lại, đứng ở đó không dám động đậy.

Chu Bùi đến gần, đứng ở trước mặt cậu, Từ Dư tham lam nhìn anh, cậu hiện tại mới phát hiện mình thích thầy Chu bao nhiêu, trước kia chỉ mang tâm tư muốn đùa bỡn, quả thực chính là đáng chết, cậu thực hối hận, hối hận trước kia vô thanh vô tức đem Chu Bùi ra khỏi cuộc sống của mình, Chu Bùi có bao nhiêu khổ sở, cậu có thể tưởng tượng được.

Cậu tiến lên, thành khẩn xin lỗi, hy vọng Chu Bùi có thể tha thứ.

Chu Bùi nghe, không nói một lời, thẳng đến khi Từ Dư cho rằng anh mềm lòng, tiến lên một bước, tiếp cận, anh mới mở lời.

Chu Bùi nói: "Trước kia là tôi quá bốc đồng, đáp ứng bên cạnh cậu cũng là, là do tôi có lòng tham, cậu còn nhỏ như vậy, con người ta sau này sẽ trưởng thành, không nên ở bên cạnh tôi, cũng không nên bởi vì tôi mà từ bỏ cuộc sống của mình."

"Thầy, em không có từ bỏ, em đã nghĩ kỹ rồi, em sẽ học tập thật tốt, chỉ cần thầy ở bên cạnh em, là em có thể học tập chăm chỉ, em sẽ thi đậu vào một trường đại học tốt, em sẽ nổ lực học tập, du học tính là cái gì, em không muốn đi."

"Nhưng vốn dĩ cậu không cần phải vất vả như vậy." Chu Bùi thở dài, anh nói: "Từ Dư, tôi rất mệt, lần này xem như bài học cũng là cảnh giác, để tôi hiểu rằng nó không phải của tôi, tôi không nên ảo tưởng, cũng không nên yêu một đứa trẻ, thật sự là không nên."

"Thầy, thầy đừng nói như vậy, là em sai, em thực sự xin lỗi thầy.

Thầy có thể tha thứ cho em không, em cầu xin thầy hãy tha thứ cho em, có được không?" Từ Dư khóc, nước mắt từ trên gương mặt non nớt của cậu chảy xuống, Từ Dư cúi đầu, vươn tay muốn nắm chặt tay Chu Bùi, lại bị Chu Bùi tránh đi.

Cậu hơi sửng sốt, nhìn lòng bàn tay thất thần, hít sâu một hơi, cậu nói: "Thầy, thật sự không được sao?"

"Không được." Chu Bùi nói xong hai chữ này, đồng tử chợt co rút lại, người trước mắt khuỵu gối xuống, quỳ trước mặt anh.

Từ Dư ném kiêu ngạo, tự tôn của mình ở phía sau.

Cậu quỳ trên mặt đất, ý đồ làm như vậy để Chu Bùi mềm lòng.

Nhưng Chu Bùi vẫn giữ hai chữ kia, anh suy nghĩ cẩn thận, anh không muốn quay lại, hoặc nói, anh sợ hãi.

Đứa trẻ này chính là tùy hứng như vậy sao, nói không chơi liền không chơi, nói phiền là phiền, muốn bên nhau chính là cậu, muốn chia tay cũng là cậu, nhưng đến cuối cùng khiếp đảm cũng là cậu.

Hiện giờ, lại tới cầu quay lại, cầu tha thứ, nào có dễ dàng như vậy?

Chu Bùi nhìn Từ Dư quỳ gối trước mắt mình, phát ra một tiếng thở dài, anh chậm rãi lui về sau, đến cách xa cậu nói: "Cậu vẫn là trở về đi, trở về con đường ban đầu, xuất ngoại du học, chính cậu đã gây ra mọi chuyện, đừng chọc giận bố mẹ."

Từ Dư nắm chặt nắm tay, cậu giương mắt nhìn Chu Bùi, trong lòng đột nhiên như bị lửa thiêu, trên mặt nóng lên, cậu hạ mi xuống, vẻ đau khổ trên mặt biến mất ngay lúc đó, cậu đứng lên, lưng thẳng tắp, cậu biết Chu Bùi sẽ không tha thứ cho mình, cũng sẽ không quay đầu lại, như vậy xin lỗi còn có ích lợi gì?

Cũng giống như lưới đánh cá bị thủng, dù cho khâu lại cũng sẽ thủng lần thứ hai.

Vì thế, khí thế thiếu niên lại lần nữa bùng phát, cậu nhặt lên kiêu ngạo, tự tôn bị mình ném, dán lại một chút, cậu nhìn Chu Bùi, cuối cùng mặt vô biểu tình hộc ra hai chữ, "Không đi."

Chu Bùi nghe xong liền cười, anh cũng nói hai chữ, "Tùy cậu."

Chu Bùi nói xong, không liếc mắt nhìn Từ Dư một cái, anh xoay người, rời khỏi hành lang sâu thẩm này, anh đi vào phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa lại.

Từ Dư thấy anh rốt cuộc biến mất trong mắt chính mình, thân thể lập tức mất hết sức lực, ngã ngồi trên mặt đất.

Giờ phút này, cậu cảm thấy mình như đứa trẻ làm mất món đồ chơi quý giá nhất, ôm mặt khóc không thành tiếng..