Giữa ban ngày, Nhan Thanh không muốn chờ trên giường, luôn cảm thấy cả người khó chịu. Giang Hiểu Hàn không ép được y, lại sợ y bệnh nặng mới khỏi, tinh thần không tốt. Cuối cùng, phải khuyên can đủ đường, kéo giường ở gian ngoài vào, cùng y nằm nghỉ mới coi như xong.

Nhan Thanh nằm như vậy hồi lâu, cả người yếu đi, đồ có thể ăn cũng phải chuẩn bị cẩn thận. Giang Mặc biết tâm ý của Giang Hiểu Hàn, bèn vội vàng đi một chuyến đến Thần Vệ doanh, thừa dịp Tạ Giác còn đang phái người thu dọn đồ đạc, cướp đầu bếp của người ta.

Đầu bếp cùng hạ nhân Trang Dịch dắt tới lúc trước từ cửa hàng của Trang gia vẫn chưa kịp về, lần này lại vừa lúc tiện cho Giang Mặc.

Rượu ủ bánh trôi được làm từ gạp nếp, người đang yếu không thể ăn nhiều, chỉ làm một ít coi như để nếm thử. Khai vị có đường chưng bơ sữa cho ấm người, bưng lên hai phần. Giang Mặc sợ Giang Hiểu Hàn ăn không đủ, vì vậy còn cho làm thêm hai đĩa bánh gạo nóng hổi.

Nhà bếp vốn còn chuẩn bị trà Bích Loa Xuân thượng hạng, trước khi bưng lên, Giang Mặc mới nhớ ra trà xanh khắc với dược tính, lại vội vàng sai người đổi thành trà lá sen, sau mới tự mình bưng thực hạp lên.

Giang Hiểu Hàn cũng không cho Nhan Thanh xuống đất, gọi người mang một cái bàn thấp đặt trên nhuyễn tháp, còn tự mình đưa đũa tre vào tay y mới coi như thôi.

Nhan Thanh dở khóc dở cười: "Ta đâu phải búp bê sứ."

"Cơ thể em còn yếu." Giang Hiểu Hàn đẩy một đống bát chén về phía y: "Chờ qua mấy ngày nữa, em dưỡng thân thể khỏe rồi, ta sẽ không quản em như vậy nữa."

Nhan Thanh đương nhiên biết hắn chỉ muốn tốt cho mình, cho nên cũng chỉ phàn nàn một câu vậy thôi, chứ không quá để trong lòng.

Y khuấy bánh trôi trong chén, thấy Giang Hiểu Hàn không định cầm đũa, không khỏi hỏi: "Huynh không đói à?"

"Ta đọc xong mấy phong thư rồi ăn." Giang Hiểu Hàn nói rồi, rút phong thư từ Cửu Giang phủ ra, xé bao, lấy bức thư bên trong.

Nhờ mặt mũi của Ninh Tông Nguyên, phong thư này là do Ninh Tông Trạch tự mình gửi đi. Ngôn từ trong thư khá là khách khí, chỉ nói mình không nhớ được tình hình cụ thể, chỉ nhớ rõ lúc trước quả thật có trao đổi đất với Ôn Túy.

Trong thư còn có bản sao của hợp đồng đổi đất khi đó. Giang Hiểu Hàn xem qua, mới phát hiện tổng số đất Ôn Túy đổi đi có hơn 230 mẫu, đổi thành hai khu điền trang ngoài Kinh thành của Ninh Tông Trạch

Ninh Tông Trạch nói trong thư, hai khu điền trang này vốn là phần Tiên đế tặng thêm cho ông ta lúc phong Vương, không đáng giá bao nhiêu tiền. Bởi vì địa thế xa xôi, lại có nhiều rừng đá chưa được quản lý tốt, cũng không có phong cảnh đẹp mắt hay suối nước nóng gì, vì vẫn vẫn bỏ không đến nay. Đổi đất cho Ông Túy cũng chỉ là muốn xây một bãi săn ngoài Bình Giang phủ, đợi thu đến thì ra chơi đùa.

Bình Giang phủ là nơi đất đai màu mỡ, đất mà Ôn Túy cho ông ta đều là vùng đất bằng ngoại thành, giá trị cách xa khu điền trang của Ninh Tông Trạch. Ninh Tông Trạch thậm chí không tránh hiềm nghi mà nói thẳng với Giang Hiểu Hàn, ông ta thậm chí cho rằng lần này Ôn Túy là muốn mượn cơ hội bán cho mình một cái nhân tình, mà vừa đúng lúc đó ông ta lại muốn xây cho mình một bãi săn, cho nên cũng liền đồng ý.

Ninh Tông Trạch là Vĩnh An vương cao quý, lại được Đế vương sủng ái, không thể thiếu luôn có người muốn "hiếu kín" ông ta. Huống hồ, đổi đất cũng là loại chuyện đàng hoàng, dù cho giá trị đất hai bên không ngang nhau thì cũng không phải chuyện gì khả nghi.

Chỉ là, Ôn Túy sao lại muốn có được hai khu điền trang cằn cỗi?

Giang Hiểu Hàn đọc kỹ phần hợp đồng, hai điền trang này quả giống như những gì Ninh Tông Trạch từng nói, không có chỗ nào đặc biệt, ngoài việc cách Kinh thành khá gần thì không có ưu thế nào khác.

Ninh Tông Trạch thân là Thân vương, dù là vị Hoàng tử nào đăng cơ, địa vị của ông ta cũng không thể bị lay động. Nếu nói Ông Túy làm vậy là vì muốn lôi kéo ông ta, vậy thì cũng quá khinh thường tầm mắt của Ninh Tông Trạch. Huống hồ còn có Ninh Dục ở giữa, quấy cho nước càng thêm đục.

Ngoài Tông Ninh Trạch, phong thư còn lại quả thật khiến Giang Hiểu Hàn bất ngờ.

Là thư Ninh Dục gửi riêng cho hắn.

Mực được dùng là cống mực thượng hạng, soi dưới ánh mặt trời thì loáng lên, hiện ra chút màu nâu, cũng không phải đen nhánh. Nét mực này khiến Giang Hiểu Hàn không thể nào quen thuộc hơn, trong lúc Ninh Tông Nguyên phê tấu chương, thường không cẩn thận để lại chút chu sa trên đầu bút, hòa với mực, sẽ viết ra nét bút như vậy.

___ Nói cách khách, phong thư này là Ninh Dục tự tay viết.

Phong thư này tới quá đúng lúc, vừa vặn ngay vào thời điểm Ôn Túy đến Kinh thành mà vào tay hắn, điều này chỉ rõ, Ninh Dục ngay cả che giấu cũng không muốn.

Giang Hiểu Hàn siết chặt tay, tờ giấy mỏng may bị hắn nắm nhăn nheo.

"Hiểu Hàn." Nhan Thanh bỗng lên tiếng.

Giang Hiểu Hàn gập phong thư lại về hướng của mình theo bản năng, ngăn trở tầm mắt của Nhan Thanh, ngẩng đầu cười với y: "Sao vậy?"

Nhan Thanh vừa ăn xong một chén bánh trôi, đặt bát lên bàn, tùy ý hỏi: "Ta còn chưa hỏi, vì sao hôm nay huynh lại tránh mặt ta?"

Khóe môi đang cười của Giang Hiểu Hàn hơi cứng lại, không chút biến sắc hỏi: "Gì cơ?"

Nhan Thanh kỳ quái nhìn hắn: "Hôm nay huynh đi ra ngoài cả ngày, quay lại cũng không về chẩn đường luôn, mà là đi dạo quanh thôn, không phải là đang tránh mặt ta sao?"

Giang Hiểu Hàn sớm biết Nhan Thanh là người mẫn cảm, huống hồ, giữa bọn họ còn có lời hứa "không lừa gạt nhau".

Chỉ trong nháy mắt, hắn thật sự muốn nói hết tâm sự trong lòng. Nói hết những bất an và tự ghét bản thân cho Nhan Thanh nghe, sau đó nhận được lời khẳng định từ đối phương, như vậy có thể trấn an chính mình.

Hắn thậm chí đã mở miệng, chỉ là bỗng nhiên thoáng nhìn phong thư trong ta, lại không hề nói gì thêm.

Bốn chữ lớn rồng bay phượng múa "Gửi Giang đại nhân" ở trước mắt hắn, như lưỡi dao sắc bén nhắc nhở, Giang Hiểu Hàn là Tả tướng triều đình. Ninh Tông Nguyên chọn cho hắn tên tự, buộc hắn tại vị trí tối cao.Từ lâu, Ninh Tranh và Ninh Dục đã coi hắn là đồ vật tất phải tranh, trong tay hắn có binh phù có thể điều động cận vệ Thiên tử, vô luận thế nào cũng không thể bứt ra.

Huống hồ, Giang Hiểu Hàn cũng không biết mở miệng thế nào. Chẳng lẽ nói hết những chuyện mình từng làm ra, sau đó chờ Nhan Thanh an ủi một câu "thân bất do kỷ" sao?

Đương nhiên, có lẽ Nhan Thanh sẽ không để ý chuyện hắn làm trước đây, nhưng liệu hắn có thể bảo đảm sau này sẽ không làm những chuyện "không thẹn với lương tâm" nữa hay không?

Giang Hiểu Hàn không cần nghĩ cũng biết chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Nếu như không thể thay đổi, vậy thì lời bộc bạch này thật chẳng khác gì giả vờ giả vịt sáo rỗng. Giang Hiểu Hàn sẽ không xin thương hại, dù cho đối phương có là Nhan Thanh cũng không.

Giang Hiểu Hàn đặt những phong thư chưa hủy lên bàn, lẫn với những lá đã lấy ra, tựa hồ không định mở ra.

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Giang Hiểu Hàn nhìn Nhan Thanh, nửa thật nửa giả thở dài: "A Thanh... Ta lớn đến như vậy mới lần đầu tiên thương một người. Vừa biểu lộ tâm ý, còn không cho ta tránh một chút sao?"

Có lẽ Giang đại nhân thật giống chả dính dáng nổi đến hai chữ "thẹn thùng", đáp án này vừa ra khỏi miệng, Nhan Thanh suýt chút đã sặc, dùng hết hàm dưỡng cả đời mới không bật ra câu "nói liên thiên".

Giang Hiểu Hàn đương nhiên biết y không tin, bật cười: "Đùa em thôi."

"Lúc ra ngoài, ta có nghe ngóng được tình hình trong Kinh." Giang Hiểu Hàn nói: "Lục điện hạ Ninh Diễn bị đưa ra ngoài cung, giao cho Cung Thân vương nuôi... Xem tình hình này, tình cảnh Bệ hạ trong Kinh quả là không tốt lắm."

"Vì vậy nên huynh lo lắng?" Nhan Thanh hỏi.

"Có lẽ vậy." Giang Hiểu Hàn trả lời nước đôi.

"Huynh ở trong triều đã lâu, vẫn quen thận trọng từng bước, thấy chiêu phá chiêu." Nhan Thanh thật lòng nói: "Nhưng huynh đã từng nghĩ tới, chuyện lần này có khi nào không phức tạp như huynh nghĩ?"

Giang Hiểu Hàn hơi suy ngẫm: "Là sao?"

"Nếu như bệnh của Ninh Tông Nguyên không phải bất ngờ, vậy nghĩa là ông ấy để huynh rời Kinh vì có ý định riêng." Nhan Thanh nói: "Ta chưa từng làm quan trong triều, không đủ hiểu ông ấy, nhưng huynh hẳn là quen thuộc với tính cách hay hành xử thường ngày của người đó. Huynh cảm thấy, đương kim Bệ hạ sẽ là người đặt chính mình vào hiểm cảnh sao?"

Đương nhiên không phải.

Ninh Tông Nguyên không phải Hoàng tử mà Tiên đế coi trọng nhất, thậm chí còn từng bị Tiên đế phái ra ngoài Kinh, lấy danh nghĩa Thiên tử tuần tra, kỳ thực là muốn khiến ông trở thành vật lót đường cho những Hoàng tử khác. Đáng tiếc, vị Bệ hạ này lại có tâm tư thâm trầm, dựa vào bản thân mà đấu ngã vài huynh đệ, cuối cùng, vào thời khắc Tiên đế ngã bệnh nặng, thừa dịp phụng dưỡng bên giường ông, xếp đặt Tiên đế, nhờ đó mới danh chính ngôn thuận được lập làm Thái tử.

Nếu bàn về tâm cơ, sợ là trong thiên hạ cũng không có người hơn được vị Vĩnh Chiêu đế này.

Giang Hiểu Hàn được gợi ý liền thông suốt: "A Thanh, ý em là..."

Nhan Thanh xác nhận: "Có lẽ những chuyện xảy ra hiện tại, đều là để người ấy quan sát."

Giang Hiểu Hàn hiểu ý Nhan Thanh. Đây là tầng thử thách cuối cùng mà Ninh Tông Nguyên làm ra vì giang sơn này ___ Ngôi vị Hoàng đế tối cao, chỉ có người tài mới có thể chiếm được.