Nhan Thanh nằm một giấc mơ dài.

Trong mơ, Côn Luân vẫn như ngày thường, vạn năm tuyết đọng, đông đến càng là trắng xóa một vùng. Phần lớn chim muông trong núi đã không biết tung tích, cả ngọn núi ngoại trừ tiếng tuyết rơi cũng không có tiếng động nào khác.

Nhan Thanh xách một cái sọt trúc, bước lên bậc thứ mười giữa sườn núi.

Trong sọt trúc, một con cá chép đang bơi qua bơi lại, vây đuôi đập vào vách sọt, bọt nước bắn lên gáy Nhan Thanh, chỉ chốc lát đã thành hơi sương.

Không biết là do vị trí địa lý, hay là đúng như lời đồn đại dân gian, núi Côn Luân có thần tích; nói chung, kể tử khi Nhan Thanh có thể ghi nhớ sự việc, đầm giữa núi dù cho mùa đông cũng không kết băng, thậm chí cây cỏ bên bờ cũng chưa bao giờ khô héo. Giữa trời đông giá rét, cá vẫn bơi lội dưới sông, còn có thể bình ổn ngủ say, như thể thời gian đã đọng lại ở góc nhỏ này vậy.

Nhưng y lớn lên trong núi, cũng không cảm thấy kinh ngạc gì.

Hôm nay là sinh nhật y, Lục Phong bảo là muốn tự mình xuống bếp, cho nên sai y đi bắt cá về nhắm rượu.

Trong núi chẳng có năm tháng chi, thềm đá dài uốn lượn, dẫn vào sâu trong núi, không nhìn rõ phía trước. Giữa mênh mông tuyết lớn có thềm đá cùng vài cây tùng điểm xanh, từng bước mà đi, thực sự có cảm giác như đang ở cõi tiên.

Nhan Thanh là người lãnh đạm, từ trước đến giờ lại không quá thích dùng khinh công, nhưng hôm nay y luôn cảm thấy chân mình nhẹ nhàng, như là không bước trên đất liền.

Bên vách núi chợt có tàn ảnh lóe lên, tiếng hạc kéo dài bỗng vang vọng núi rừng. Nhan Thanh dừng chân, biết đây là Lục Phong đang thúc giục y.

Nhưng cho đến khi y leo lên núi mới phát hiện, Lục Phong cũng không ở nhà.

Côn Luân không như người khác tưởng tượng; cho rằng người trên đỉnh núi phải dùng thứ gì xây nhà mới tránh được tầm mắt mọi người. Thực chất, ở đây chuyển đá chậm, họ chỉ xây tạm vài gian nhà gỗ để đặt chân, lại xây thêm một tòa trúc lâu làm tàng thư mà thôi.

Nhưng bên ngoài có xếp trận kỳ môn độn giáp, cho nên nhiều năm qua những người muốn tìm tiên theo đạo mới tay trắng trở về.

Nếu như y nhận ra mình đang ở trong mộng, lúc này cũng đã phát giác ra điểm không đúng.

Có điều khung cảnh trong mộng quá thật, Nhan Thanh nhất thời không nghĩ ngợi gì, thấy thế chỉ đặt đồ xuống, chuẩn bị ra ngoài tìm Lục Phong.

Núi Côn Lôn kéo dài ngàn dặm, nhưng những nơi Lục Phong có thể đến cũng không nhiều. Nhan Thanh đóng cửa phòng, lấy kiếm treo trên tường rồi đi đến đài luyện kiếm.

Đi được nửa đường, giữa không trung lại có tuyết lả tả.

Lục Phong ngồi trong đình bên vách núi, lúc này đang tự đánh cờ một mình.

Trước mặt ông là ván cờ dang dở, hai quân trắng đen chém giết say sưa, đã thành thế giằng co. Lục Phong cầm một quân trắng, hơi cau mày, suy nghĩ bước kế tiếp nên đi thế nào.

"Thanh nhi." Lục Phong thấy y đã đến, bèn ném quân cờ vào trong hộp: "Lại đây."

Nhan Thanh thi lễ với ông rồi ngồi xuống đối diện, tự mình cầm lấy hộp cờ trắng, cẩn thận xem thế cuộc rồi mới hạ quân.

Lục Phong cầm quân cờ, tâm tư tựa hồ cũng không ở trên ván cờ này: "Lần này con xuống núi, đã thu được điều gì tâm đắc?"

Xuống núi? Nhan Thanh ngỡ ngàng, y ở trên núi Côn Luân này kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, ngày ngày luyện kiếm học nghệ, đâu từng xuống núi?

Thấy y không đáp, Lục Phong lại hỏi: "Có từng gặp được người nào?"

Có bạch hạc bay lên từ dưới vách núi, đậu đến bên tay Lục Phong. Bạch hạc có linh, yên tĩnh dịu ngoan đứng một bên, đôi mắt long lanh ôn hòa, con ngươi trong suốt thấy đáy, phản chiếu lại khuôn mặt y. Nhan Thanh như bừng tỉnh, hai chữ "chưa từng" lăn ở đầu lưỡi một vòng, thế nào cũng không thể nói ra.

"Xem ra lần này con đi cũng không có được kỳ ngộ gì."  Lục Phong thở dài, trong lời nói có lẫn tiếc nuối: "Nếu đã vậy, không bằng trở về núi, chậm rãi đợi cơ duyên ngày sau. Con không ở đây, một mình ta cũng có chút quạnh quẽ."

Lục Phong thấy Nhan Thanh không nói lời nào, nâng tay ném quân cờ vào hộp, coi như chịu thua: "Thế cờ này chơi thêm cũng không được, chúng ta trở lại. Hôm nay là sinh nhật con, để ta làm cho con một bát mì."

Nhan Thanh bỗng cảm thấy như mình đã quên chuyện gì, y lờ mờ có ấn tượng nhưng làm thế nào cũng không nắm bắt được.

Việc này dường như rất quan trọng đối với y, y nghĩ một hồi vẫn không có manh mối, không khỏi có chút lo lắng.

Lục Phong đã đi mấy bước, thấy y còn chưa đi theo, quay đầu gọi y một tiếng: "Thanh nhi."

Nhan Thanh đáp lời theo bản năng, đứng dậy muốn đuổi theo bước chân Lục Phong, lại nghe thấy bên người vang lên một tiếng trong trẻo, hồ như có vật gì đó đập lên đá.

Nhan Thanh cúi đầu nhìn, mới phát hiện đó là ngọc bội treo bên hông mình.

Y nhất thời ngây ngẩn cả người. Ngọc bội Côn Luân vẫn còn treo bên hông Lục Phong, trên người y, ngoài một thanh kiếm, không biết từ lúc nào đã có thêm vật này.

Lục Phong thấy thế, bỗng nở nụ cười: "Ta nói, hôm nay sao con lại tâm thần không yên, hóa ra là còn có ước hẹn chưa thành."

Nhan Thanh rốt cục cảm thấy có chút không đúng: "Không phải, sư phụ, thứ này ___"

Y còn chưa đuổi theo Lục Phong, một cánh tay bỗng nắm lấy cổ tay y. Nhan Thanh quay đầu lại, chỉ thấy đó là một thanh niên mặt mày tinh xảo, đang nắm chặt tay y, vẻ mặt có chút tủi thân.

"A Thanh, ngươi không nhớ sinh nhật ta sao?" 

Thanh âm của thanh niên rất thấp, nhưng lại như trống nổi dồn dập trong lòng y. Cảm giác lo lắng không yên ban nãy bỗng tản đi, Nhan Thanh chỉ cảm thấy người mình trở nên nặng trĩu. Y giật mình, chợt cảm thấy như mình đang rơi từ trên cao xuống, cảnh vật trước mắt đều biến mất.

Trước mắt đen kịt một vùng, đầu đau như búa bổ, tứ chi nặng trình trịch, nửa phần di chuyển cũng không được.

Cổ họng Nhan Thanh nghẹn lại, mí mắt cũng nặng, y chưa kịp cố gắng thử động, đã cảm thấy thứ gì đó mềm mại trên môi.

Thứ gì đó ấm áp, mềm mại dán lên môi y. Nhan Thanh mê man, đối phương chợt động, nhẹ hé mở môi y, sau đó cho y uống một thứ dịch gì đó.

Thứ kia đắng tê cả lưỡi, lại lẫn với vị tanh khó nuốt, Nhan Thanh khẽ cau mày, không thể tự điều chỉnh cổ họng, suýt nữa đã bị sặc.

Đối phương như biết y không khỏe, trước khi y nôn ra đã nâng cằm, cho y một ngụm nước.

Nước này hòa tan vị đắng tanh ban nãy, chỉ lưu lại chút vị ngọt như có như không của thảo dược.

Nhan Thanh cảm thấy mùi thơm này có chút quen thuộc, là vị bách tử nhân.

Bên tai truyền đến tiếng vang nhẹ, tiếp theo đó là một tiếng thở dài gần trong gang tấc.

___ Là Giang Hiểu Hàn.

Y muốn nói gì đó cùng Giang Hiểu Hàn, nhưng không thể cưỡng lại sự mỏi mệt của tứ chi cùng cơn buồn ngủ mãnh liệt, cho nên lại ngủ thiếp đi.

Khi y tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối đen.

Nhan Thanh đã không còn khó chịu như lúc trước, chỉ là mí mắt vẫn nặng nề, y phải dùng sức lực thật lớn mới có thể tự thoát khỏi trạng thái mê man này.

Bóng đêm thâm trầm, nhưng trong phòng vẫn có chút ánh sáng, có vẻ như là ánh nến cuối giường. Mấy ngày nay Nhan Thanh ngủ mê man, mắt không gặp sáng một thời gian dài, bị ánh nến chói đến chảy nước mắt.

Chậm rãi hồi lâu, y mới coi như nhìn rõ mọi vật.

Y định nâng tay lau nước mắt mới phát hiện tay trái của mình đang bị một người nắm chặt. Giang Hiểu Hàn nửa tựa bên giường, tùy ý khoác ngoại bào màu mực, đã ngủ thiếp đi.