Đêm khuya trăng sáng, hoàng hậu ở trong Phượng Nghi cung, hoàng thượng cùng hoàng hậu đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đại nội tổng quản Lưu Lương Phủ đứng ở ngoài cửa điện, khom người cẩn thận bẩm báo: "Hoàng thượng, vừa rồi thị vệ đến bẩm báo, đại công chúa và nhị hoàng tử bị thương ở cung Chiêu An."

Hoàng thượng cùng hoàng hậu đồng thời nhìn về phía ngoài cửa, thần sắc khẽ biến.

Hoàng hậu nhíu mày, trực giác việc này không đơn giản chỉ là hai vị hoàng tử công chúa bị thương như vậy. Hơn nữa lại vào buổi tối, đúng vào ngày sinh thần thái hậu, bọn họ chạy đi Chiêu An cung nơi luôn có chuyện ma quái làm cái gì? Hơn nữa nếu chỉ là không cẩn thận bị thương, Lưu công công sẽ không bao giờ bẩm báo vào thời gian như thế này cả.

Sùng Đức hoàng đế cũng nhíu mày, cùng suy nghĩ của hoàng hậu không sai lắm. Hơn nữa hoàng đế so với bất luận kẻ nào đều hiểu rõ Lưu Lương Phủ nhất, Lưu Lương Phủ theo hắn từ khi hắn vẫn là hoàng tử, có thể nói hắn là người đo lường được tâm tư hoàng đế giỏi nhất trên đời này, hắn lúc này mạo muội đến bẩm báo, chắc chắn còn có nội tình gì khác.

"Vào đi."

Nghe thấy thanh âm uy nghiêm của hoàng đế, Lưu Lương Phủ khom người bước vào, khóe mắt nhìn đến hoàng đế mặc trung y màu trắng đang ngồi trên giường,Triệu hoàng hậu đứng bên cạnh vẫn còn mặc cung trang nhưng đã tháo tóc rồi.

Lưu Lương Phủ đem chuyện Ôn phu nhân bị người ta mang đi Chiêu An cung và chuyện có người giả quỷ dọa người, còn có đại công chúa cùng nhị hoàng tử ở Chiêu An cung bị thương tất cả mọi chuyện bẩm báo lên, không thêm thắt bất cứ điều gì, thật thà nói hết ra.

Triệu hoàng hậu nghe xong cực kì kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ chỗ lợi hại trong đó, chuyện này nhìn một cái liền biết là mưu kế nhằm vào Ôn phu nhân, cũng không biết có bao nhiêu người tham gia trong đó. Đại công chúa và nhị hoàng tử là đáng đời, còn đại hoàng tử đâu? Hắn ở trong này đảm đương nhân vật gì? Còn có những hoàng tử hoàng nữ còn lại, bọn họ hẳn là không có tham dự vào đi? Hoàng hậu có chút đau đầu, sợ nếu như sự tình không thể vãn hồi, không chỉ hoàng thượng sẽ hỏi tội nàng việc quản giáo không nghiêm các hoàng tử hoàng nữ, thái hậu cũng sẽ bởi vì chuyện của đại công chúa mà trách tội nàng.

Nghe Lưu công công bẩm báo xong, Sùng Đức hoàng đế đang yên lặng sắc mặt trong nháy mắt trở nên bí hiểm, mặc dù ngồi ở đằng kia không có thêm động tác dư thừa nào, nhưng Lưu công công vẫn cảm thấy được áp lực thiên tử đang tức giận, trong đêm cuối thu lành lạnh, mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng.

Lưu công công so với bất luận kẻ nào đều biết rõ hơn cả, Ôn Lương cực kì được hoàng đế cưng chiều, không phải bởi vì hắn là con của Trấn quốc công, cũng không phải vì hắn ở trên chiến trường lập công lớn, lại càng không vì hắn có tài hoa dào dạt, mà là bởi vì Ôn Viễn Ôn Tử Tĩnh đã mất kia.

Ôn Viễn là huynh trưởng cùng một mẹ với Ôn Lương, từng là thư đồng của hoàng đế lúc hắn còn là hoàng tử, càng là bạn tốt của Sùng Đức hoàng đế. Thế nhưng mười mấy năm trước, Ôn Viễn vì cứu Túc vương lúc đó vẫn là thập bát hoàng tử, trở thành vật hi sinh cho cung đấu, cũng trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng hoàng đế. Ôn Viễn trước lúc lâm chung, đem ấu đệ mới bảy tuổi phó thác cho hoàng tử lúc đó giờ là Sùng Đức hoàng đế. Đối với Ôn Lương này, Sùng Đức hoàng đế cũng đem hắn trở thành nhi tử để bồi dưỡng, mặc dù không thể so sánh với Túc vương, nhưng ở trong lòng hoàng đế cũng chiếm một vị trí trọng yếu, nếu không cũng sẽ không không nhìn lão Trấn quốc công vừa khóc vừa nháo mà vẫn chỉ hôn cho Ôn Lương cùng một nha hoàn theo tâm nguyện của hắn.

Thế nhưng, loại chuyện này lại không có nhiều người biết. Mà chuyện đêm nay, mấy vị công chúa hoàng tử chỉ rõ là muốn bày kế hãm hại Ôn phu nhân. Nhưng vì các hoàng tử tuổi còn nhỏ, kế hoạch không được chu toàn, càng không nghĩ đến sự việc sẽ phát triển theo hướng chuyện cười như vậy. Mặc dù không biết các hoàng tử có phải là vì đại công chúa mà trút giận thay hay không mà thiết kế chuyện này, nhưng sẽ làm cho phụ hoàng của bọn họ không thoải mái. Bọn họ trong lòng lại không thăng bằng, hôn sự này cũng là hoàng đế tự mình chỉ định, bọn họ làm ra việc như vậy, không phải là tát vào mặt hoàng đế hay sao?

Hơn nữa, Sùng Đức hoàng đế cũng là người thích bao che khuyết điểm của người thân, nếu Ôn Lương thật sự vì chuyện này mà tiến cung náo loạn, đến lúc đó liền náo nhiệt rồi.

Qua một chút, Sùng Đức hoàng đế mở miệng nói: "Lưu lương phủ, ngươi lui ra đi."

Lưu Lương Phủ đáp một tiếng, sau đó khom người lui ra.

Đợi Lưu Lương Phủ rời đi, Triệu hoàng hậu cẩn thận quan sát thần sắc hoàng đế, mặc dù sắc mặt bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra hắn lúc này tâm tình không tốt. Triệu hoàng hậu gả cho hắn cũng mười mấy năm rồi, mặc dù nàng không biết Ôn Lương đối với hoàng đế là đại biểu cho cái gì, nhưng từ lúc nàng vẫn là thập hoàng tử phi liền biết Ôn Lương mỗi lần hồi kinh, chắc chắn sẽ đi vương phủ thăm thập hoàng tử và thập bát hoàng tử, quan hệ giữa bọn họ so với và người của phủ Trấn quốc công còn thân thiết hơn, vì vậy nên suy đoán được địa vị của Ôn Lương là rất quan trọng.

Triệu hoàng hậu trong lòng thở dài, chỉ mong đại công chúa và đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử đem chuyện này che dấu hoàn hảo, nếu bọn họ tính toán phơi bày tất cả, đến lúc đó...

"Hoàng thượng, nghỉ ngơi chưa ạ?"

Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt đáp trả, lúc hoàng hậu đang hầu hạ cởi cột tóc trên đầu xuống, đột nhiên nói: "Ngày mai nàng đến Trọng Hoa cung, nếu mẫu hậu vì chuyện này mà nổi giận gọi Ôn phu nhân tiến cung, nàng giúp đỡ nàng ấy đi."

Triệu hoàng hậu không ngoài ý muốn khi hoàng đế nói như thế, cười đáp một tiếng.

***

Khi bọn họ trở lại Ôn phủ, trăng đã lên tới đỉnh.

Rửa mặt đơn giản xong, hai người liền lên giường đi nghỉ.

Ngọn đèn dầu đã tắt, ánh trăng mông lung cũng bị màn giường cách trở, bên trong một mảng tối đen như mực.

Lên giường xong, Như Thúy cô nương trực tiếp lăn vào trong lòng Ôn Lương, hai tay hai chân quấn lên người hắn, cọ cọ xát xát, thật sự là muốn mệnh của nam nhân.

Ôn Lương đêm nay không muốn làm chuyện xấu với nàng, chỉ có thể dùng tay vỗ xuống mông nàng, âm sắc khàn khàn nói; "Nha đầu, đừng làm rộn, đi ngủ đi."

Như Thúy cô nương đem cằm để ở trên xương quai xanh của hắn, hỏi: "Ôn đại nhân, tâm tình của ngài đã tốt lên chưa?"

Trong bóng tối, chỉ có thể hô hấp loạn xạ, sau đó nàng cảm giác được mình bị một đôi tay dùng sức ôm, sức lực thập phần lớn, hình như muốn đem nàng ôm tới gãy lưng.

Qua một hồi, Ôn Lương cúi đầu hôn lên trán nàng, ôn hòa nói: "Hiện tại ta đã khá hơn nhiều."

"Nga." Như Thúy cô nương cũng hôn lại hắn, nói: "Nếu có chuyện gì làm ngài mất hứng có thể nói cho thiếp nghe, mặc dù thiếp không phải cái thùng rác, nhưng cũng có thể lắng nghe người khác thổ lộ tâm sự. Nga, thiếp không có nói lời của ngài là rác rưởi, đừng suy nghĩ nhiều."

Bầu không khí vốn đang ôn nhu hòa hợp bị người nào đó phá vỡ, Ôn Lương dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt của nàng thể hiện mình đang bất mãn, sau đó nói: "Nha đầu, nàng không thể bớt sát phong cảnh một chút sao?"

Như Thúy cô nương kêu oan, "Thiếp đang nói chuyện rất nghiêm túc mà! Thiếp còn nghe nói, nếu trượng phu tâm tình không tốt, thê tử phát hiện chậm trễ không kịp tìm cách giải quyết vấn đề, cho dù cảm tình phu thê tốt tới đâu cũng rất dễ bất hòa, hơn nữa trượng phu cũng dễ dùng bạo lực với thê tử... Mặc dù Ôn đại nhân ngài thích dùng bạo lực với thiếp ở trên giường thôi, mỗi lần đều khiến cho thiếp rất mệt, nhưng thiếp chưa từng có câu oán hận cũng không có ghét bỏ ngài nha ~~ "

"... Thực sự là cảm tạ nàng khoan hồng độ lượng rồi!" Thanh âm nghiến răng kèn kẹt vang lên.

Và người ngốc nghếch thần kinh cường đại nào đó hoàn toàn lờ đi, vẻ mặt vui rạo rực nói: "Không cần đâu, làm người phải có lòng dạ rộng rãi, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi, cho nên thiếp đối với Ôn đại nhân ngài nhất định chăm sóc."

Ôn Lương cũng nghe không nổi nữa, trực tiếp xoay người đem người nào đó áp đảo dưới thân, tàn bạo ngăn chặn cái miệng lúc nào cũng làm cho người ta muốn nổi gân xanh, sau đó thay đổi chủ ý thuận tiện đem nàng trừng phạt ngay tại chỗ.

......

.........

Tứ chi thân mật giao triền, khí tức cực nóng, ái muội thở dốc, làm cho hai người thất thần rơi vào bể tình triền miên.

Rốt cuộc, sau một trận hoan ái kịch liệt, Ôn Lương ngã vào trên người nàng.

Một hồi sau, một bàn tay thon dài như bạch ngọc vén lên màn giường, để cho không khí thanh tân bên ngoài xua đi mùi vị ái muội kia, thuận tiện lấy ấm trà để ở bàn đầu giường uống một hớp, sau đó đút cho người nào đó không còn khí lực ở trên giường. Đút nàng uống nước xong, còn lưu luyến hôn nhiều thêm mấy cái.

"Mệt mỏi quá à..." Như Thúy cô nương lại lần nữa sát phong cảnh kêu lên một tiếng.

Ôn Lương trên mặt lộ ra biểu tình đắc ý, vẫn đè nặng nàng không buông, đến cả cái vật mềm mềm gì đó cũng không chịu rút ra, hưởng thụ cái loại cảm giác bị bao bọc ấm áp, làm cho tim hắn sinh một loại cảm giác rất mềm mại.

Hắn có rất nhiều thói xấu, xấu nhất vẫn là thói quen mỗi tối đều thích ôm thân thể mềm mại của nàng đi ngủ, mỗi lần làm xong, vẫn luôn ma xát cọ cọ không chịu đi ra, đối với nàng có một loại bản năng không muốn xa rời, giống như người bị bệnh nan y, muốn xác nhận hoặc thể nghiệm cái gì. Lúc đầu nàng còn có thể kháng nghị, về sau đại khái là thấy thói quen như một đứa trẻ bất an của hắn, trong lòng nàng cũng ẩn ẩn suy đoán, liền không cự tuyệt hắn nữa.

Sau đó, dần dần đem hắn làm hư.

Một lát sau, hắn rốt cuộc đứng dậy, cầm khăn vải sạch sẽ giúp nàng lau sạch sẽ thân thể, mới ôm nàng mệt mỏi đi ngủ.

"Nha đầu, ngày mai nếu thái hậu gọi nàng vào cung, nhớ..." Đôi môi tiến đến bên tai nàng nhỏ giọng nói nhỏ.

"Hả?"

Hai mắt vốn dĩ còn nhập nhèm buồn ngủ đột nhiên trừng lớn, nàng giật mình nhìn hắn, rất kinh ngạc với việc hắn giao cho nàng.