Ngày hôm sau, trong phủ trên dưới đều bận rộn, chuẩn bị cho việc xuất giá của nàng. Nàng cũng có vẻ ngoan ngoãn, an phận ở trong Cẩm Nguyệt Hiên, thể hiện một thái độ an tâm chờ đợi thời khắc xuất giá.

Đến lúc giữa trưa, thừa dịp mọi người đang nghỉ ngơi, nàng viết cho Hoa Tranh một tờ giấy hẹn gặp mặt, khéo léo cuốn thành cuộn,lẳng lặng tránh những gia đinh trong phủ không đi nghỉ trưa,lén đi tới sau núi giả trong nội hoa viên yên tĩnh.

Nàng cẩn thận quan sát, thấy bốn phía không có người nào khác, liền tự tay lấy ra cái còi Bạch Ngọc đưa lên miệng. Nàng vừa định thổi còi, bất chợt lại thấy trên bầu trời xanh thẳm rộng lớn, từ xa có một con bồ câu trắng muốt đang bay lại.

Hạ Lan Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào con bồ câu trắng đang bay tới càng lúc càng gần trên trời mà giật mình, nàng còn chưa kịp thổi còi mà! Sao Tiểu Bạch đã bay tới rồi? Chẳng lẽ nàng và Tiểu Bạch có thần giao cách cảm?

Trong lúc nàng sững sờ, Tiểu Bạch đã bay đến trước mặt, xoay hai vòng trên đỉnh đầu nàng. Hạ Lan tử kỳ bừng tỉnh, nhanh nhẹn vươn ra, Tiểu Bạch liền đậu xuống cánh tay trắng nõn.

Tiểu Bạch có bộ lông trơn bóng như sương như tuyết, trắng muốt không có một chút tỳ vết nào. Đôi mắt màu đỏ lớn cỡ chừng hạt đậu tương, trong veo lóe sáng như đá quý, nó nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, trong cổ vang lên tiếng “gru gru gru”, giống như đang thân mật gửi lời chào tới Hạ Lan Tử Kỳ.

Nhìn nó đáng yêu như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng bỗng thấy vui vẻ, hưng phấn sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: “Tiểu Bạch, ngươi thật ngoan! Không nghĩ rằng ta vừa muốn tìm ngươi, ngươi đã tới rồi!”

Tiểu bồ câu dùng đầu cọ vào ngón tay Hạ Lan Tử Kỳ, dáng vẻ cực kỳ thân thiết.

Lúc này Hạ Lan Tử Kỳ mới phát hiện, trên chân Tiểu Bạch cột một ống trúc nhỏ, nàng mới hiểu ra, hóa ra là Hoa Tranh bảo Tiểu Bạch tới.

Lấy cuộn giấy trong ống trúc, Hạ Lan Tử Kỳ mở ra, chỉ thấy trên đó viết: Tử Kỳ, thấy thư như thấy người, Tranh mỗi ngày đều bấm đầu ngón tay tính đến ngày chúng ta nắm tay. Nhưng dường như thời gian lại chống đối đôi ta, trôi qua chậm như sên vậy. Nhớ muội, nhớ tình yêu của muội, yêu muội, Mùng 9 tháng tư ta sẽ tới thăm muội! Canh ba(*), gặp ở chỗ cũ! Tranh có chuyện quan trọng muốn nói với muội, nhớ lấy, nhất định phải tới!

(*)Canh 3: Từ 23 giờ đến 1 giờ sáng tức giờ Tý

Cái gì gọi là tâm đầu ý hợp? đại khái chính là như thế này! Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới gửi thư cho Hoa Tranh hẹn hắn gặp mặt, kết quả, Hoa Tranh lại gửi thư hẹn hò cho nàng trước.

Hơn nữa thời gian gặp mặt, đúng là một ngày trước khi Hạ Lan Tử Kỳ thành thân, lại khéo sao Hoa Tranh cùng nàng không mưu mà hợp (không bàn bạc trước mà tính toán giống nhau), hẹn gặp tại lúc đêm hôm khuya khoắt, giống như biết nàng muốn cùng hắn bỏ trốn vậy.

Hạ Lan Tử Kỳ giờ phút này tâm tình vô cùng kích động, chẳng qua, bây giờ bức thư nàng vốn định viết gửi cho Hoa Tranh không còn tác dụng nữa. Nhưng nàng vẫn muốn viết hồi âm cho hắn. Vốn định đem con bồ câu nhỏ ôm về phòng viết thư một lần nữa, lại sợ trong lúc viết, bị những người khác xem được. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chợt lóe lên ý tưởng, lấy phong thư Hoa Tranh viết cho nàng, dùng tay xé thành một chữ “Được” trong đó, cẩn thận cuốn lại thả vào trong ống trúc.

Nhìn bồ câu nhỏ màu trắng giương cánh bay cao, càng lúc càng xa, tâm của Hạ Lan Tử Kỳ dường như cũng bay mất theo Tiểu Bạch, hận không thể bay đến bên cạnh Hoa Tranh ngay lập tức. Bất quá, giờ đây, điều duy nhất mà nàng có thể chờ mong chính là buổi tối ngày kia, bình an thuận lợi ra khỏi phủ gặp hắn.

Vui sướng qua đi, sau khi tỉnh táo lại, Hạ Lan Tử Kỳ nhớ trong thư Hoa Tranh nói có chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng nàng, không kìm được đoán mò, không biết việc Hoa Tranh muốn cùng nàng bàn bạc rốt cuộc là gì! Hơn nữa đây là lần đầu tiên Hoa Tranh hẹn gặp nàng vào buổi tối, như thế này không bình thường chút nào, vừa khiến nàng lo sợ bất an, lại càng cảm thấy kỳ lạ.

......

Buổi chiều giờ Mùi (*), vốn dĩ là thời điểm mặt trời rực rỡ nhất trong ngày, nhưng trên bầu trời, không biết vì sao lại xuất hiện những đám mây trắng thật lớn, che khuất cả mặt trời, chỉ có đôi lúc, ánh nắng màu vàng xuyên qua những cụm mây chiếu thẳng đến xuống dưới, trong trời đất, bất giác cảm thấy thật kỳ diệu giống như sao rơi xuống đất.

(*) giờ Mùi: Từ 13 giờ đến15 giờ xế trưa

Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ ra tới N kế hoạch chạy trốn, nhưng nếu trong phủ không có người giúp nàng, thì dù là ai cũng không thể nào vạn vô nhất thất được (ý chỉ ngàn vạn cái cũng không để lọt mất cái nào, vạn lần không thể thất thủ.), cho nên tâm tình có vẻ bức bối.

Lúc này, ngoại viện đột nhiên truyền đến những tiếng bước chân ồn ào hỗn độn. Ngay sau đó, có gã sai vặt vội vã chạy về hướng phòng chính chạy, vừa chạy vào bên trong, vừa kêu to: “Lão gia không xong, thiếu gia bị thương!”

Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi, lập tức ngồi thẳng người, quay đầu nhìn lại.

Có bốn gã sai vặt, người trước kẻ sau cùng nhau dìu Hạ Lan Vân Dũng và quản gia đi đến. Hạ Lan Vân Dũng nhíu chặt đôi mày rậm, trên cánh tay phải được băng bó bằng một dải vải xé xuống từ quần áo trong, lúc này, nơi đó đã bị máu tươi nhuộm đỏ, máu tươi vẫn không ngừng thấm ra bên ngoài.

Nhìn ra xa, quản gia lại càng thêm chật vật! Dung mạo vốn rất dễ nhìn bị người đánh đến mức mặt mũi bầm dập, giờ phút này bên khóe môi nhếch lên còn chưa khô vết máu, bị hai gã sai vặt đỡ bên cạnh, khập khiễng tiêu sái bước lại gần.

Khi Hạ Lan Vân Dũng đi ngang qua người Hạ Lan Tử Kỳ, hắn hơi dừng lại, sâu xa liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ một cái, thần sắc cực kỳ phức tạp. Hắn trăm triệu lần không thể tưởng tượng được, tất cả những gì ngày hôm qua Hạ Lan Tử Kỳ nhắc nhở cho hắn đều là thật sự, cũng nhờ có lời nói của nàng, hôm nay hắn mới có thể chỉ chịu một chút vết thương ngoài da mà còn sống trở về.

Hạ Lan Tử Kỳ thầm may mắn hắn việc gì, nhẹ giọng hỏi một câu: “Cánh tay của ngươi?”

“Không có việc gì.” Hạ Lan Vân Dũng thản nhiên trả lời một câu, quay đầu tiếp tục đi vào.

Tốt xấu gì hắn cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với nàng, thấy hắn sống trong cái chốn tranh đấu ngấm ngầm lẫn công khai ngáng chân này, tuy rằng hai người cũng không có tình cảm tỷ đệ nào, Hạ Lan Tử Kỳ cũng không hi vọng hắn bị thương tổn.

Chỉ là, nàng nay ốc còn không mang nổi mình ốc, nàng có thể giúp đỡ của hắn cũng chỉ như vậy mà thôi, nhìn bóng lưng của hắn, Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm thương xót cho hắn. Mỗi người có một số mệnh, chỉ mong hắn có thể bình an, đừng để mẹ con Đại di nương làm hại!

......

Đêm khuya, ước chừng khoảng giờ tý canh ba.

“Nhị tiểu thư, lão nô đã tới......”

Hạ Lan Tử Kỳ đúng lúc nghe được tiếng Bà Ngô gọi nho nhỏ. Nàng xoay người ngồi dậy, đi giày ra mở cửa, để Bà Ngô tiến vào.

Đóng kỹ cửa phòng, nàng kéo Bà Ngô ngồi xuống bên giường. Bà Ngô ngay từ đầu vẫn không quen, nhưng thấy Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu trừng mắt bà, bà liền ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay lấy trong lòng ra một xấp ngân phiếu: “Nhị tiểu thư, đây là ngân phiếu chín trăm lượng, lúc trước phu nhân để lại cho tiểu thư một nửa số châu báu đoạt được, thật ra vốn có thể bán giá rất cao, nhưng chúng ta quá vội vã kiếm bạc, nên giá này cũng không được lắm.”

“Không sao, thế này đã tốt lắm rồi.” Hạ Lan Tử Kỳ lấy ra tờ ngân phiếu một trăm lượng nhét vào trong tay bà: “Bà Ngô, con nghe nói bên nhà ngoại của bà còn có con trai sắp kết hôn, con chắc không thể dự được, đây là một chút tâm ý của con! Bà nhận lấy đi!”

Bà Ngô vội vàng đứng dậy, một mực từ chối, nói sao cũng không nhận: “Nhị tiểu thư, không thể làm thế này được, người sắp phải rời phủ sống một mình bên ngoài, trên người tất phải có chút tiền phòng thân, bạc này lão nô không thể lấy!”

Hạ Lan Tử Kỳ vốn luôn cảm kích sự trung thành của bà đối với mẫu thân, hơn nữa lại ít nhều giúp đỡ chính mình, vì thế trực tiếp nhét vào vạt áo trước ngực Bà Ngô: “ Con trai của Bà Ngô kết hôn, bà lại không chịu nhận tiền lễ của con là khinh thường con sao?”

Bà Ngô hoảng hốt đáp: “Không, không phải!”

Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười: “Vậy bà cũng đừng khách khí với con, cầm đi! Bà yên tâm, Hoa Tranh chắc sẽ không để cho con bị đói! Huống hồ trong tay của con còn có nhiều bạc như vậy cơ mà!”