Trần thị thấy Thang Đại nãi nãi lại bao lớn bao nhỏ đến cửa cũng đã cảm thấy rất kỳ lạ, lặp lại lời cũ càng thêm kinh ngạc, ngụ ý vẫn không nới lỏng chút nào: "Đại tẩu cũng thấy tình trạng của Minh Ngọc, bắt đầu từ mùa đông tới nay không dậy khỏi giường nổi, tất cả đại phu lớn nhỏ xa gần đều mời đến, uống thuốc như ăn cơm, nhưng vẫn là dáng vẻ này. Nói thật, dưới tình huống này tẩu còn cầu hôn, trong lòng chúng ta rất cảm kích, nhưng cũng chính vì vậy thì càng không muốn hại Thang Thịnh."

Thang Đại nãi nãi hơi mất tự nhiên, nụ cười cũng cứng ngắc, nhưng vẫn cắn răng nói: "Chuyện này nói ra không phải lần một lần hai, một năm hai năm nữa, lúc trước vẫn luôn vì đủ loại chuyện bất ngờ mà bỏ lỡ. Người ăn ngũ cốc sao có thể không ngã bệnh? Nàng ấy bị bệnh này cũng không xem là gì, nhất định sẽ khá hơn."

Trần thị suy nghĩ một chút, cười nói: "Ta mời lão gia chúng ta ra."

Thang Đại nãi nãi chỉ cho rằng mình đã thuyết phục được Trần thị, khẽ thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Mời ngài."

Minh Phỉ và Hàm Dung ở một bên nhìn, lại cảm thấy nụ cười của bà ta thế nào cũng có chút miễn cưỡng. Giống như có ai đó ép buộc bà ta, bà ta không thể không nghe theo nên nụ cười rất gượng gạo. Hai cô tẩu cảm thấy kỳ quặc, lập tức dùng lời nói thăm dò bà ta, ai ngờ Thang Đại nãi nãi rất thận trọng, hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi ra manh mối gì.

Chốc lát sau Thái Quốc Đống xuất hiện, nghe rõ đầu đuôi chỉ coi Thang gia lăn qua lăn lại như vậy chẳng qua là vì để cho mình giúp Thang Thịnh một phen. Nghĩ thầm, tình hình lúc này đã khác với lúc trước, lúc trước Trụ quốc công vinh quang tột đỉnh, Thang Thịnh là môn đệ của ông ta, bằng lòng chi phối lịch sử, hôm nay ở trong triều, tình hình của Trụ quốc công đã không thể so sánh với lúc ban đầu, bản thân mình giúp đỡ một Thang Thịnh nho nhỏ thật sự không coi là gì, truyền đi còn mang danh tiếng phúc hậu trượng nghĩa.

Vì thế lập tức khen ngợi Thang Thịnh một phen, trong lời nói cũng có ý nghĩa sẽ giúp Thang Thịnh, sau đó nhìn Thang Đại nãi nãi với nét mặt tươi cười nói: "Thân thể Minh Ngọc không được tốt, nếu ta đồng ý sẽ luôn cảm thấy xấu hổ và thiếu nợ nhà các ngươi. Không bằng đợi thân thể nàng tốt trước rồi hãy nói?"

Thang Đại nãi nãi nghe Thái Quốc Đống chịu giúp đỡ Thang Thịnh, tất nhiên là không kìm được vui mừng, vội vàng đứng dậy nói cám ơn ông và Trần thị, nhưng trong lời nói vẫn không bỏ qua chuyện kết thân. Liên tục bày tỏ, mặc kệ sau này Minh Ngọc sẽ trở thành dáng vẻ như thế nào thì Thang gia nhất định sẽ đối xử tử tế với Minh Ngọc.

Thái Quốc Đống cảm thấy vô cùng nhức đầu, thiếu chút nữa không khỏi nghi ngờ Trần thị tiết lộ bí mật của Minh Ngọc cho Trần gia biết. Ông cũng không nghĩ ra, tại sao Thang gia này lại cứ dán mắt vào Minh Ngọc như vậy? Là vì tìm Nhạc gia có quyền thế? Vậy cũng không đáng cưới một cô nương bệnh nặng vào cửa chứ. Vì để cho ông giúp đỡ Thang Thịnh một phen? Nhưng ông đã đồng ý giúp Thang Thịnh rồi kia mà. Rốt cuộc cứ bám lấy như vậy là vì sao?

Ông nghĩ hoài khôn ra đành dứt khoát nói: "Hôn nhân là chuyện lớn không giống trò đùa, nếu đại tẩu coi trọng nàng như vậy thì chúng ta cũng không dám sơ ý, để cho chúng ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó sẽ cho tẩu câu trả lời chắc chắn, tẩu xem thế nào?"

Thang Đại nãi nãi tự biết dòng họ mình không hơn Thái gia, đã sớm nói  đến nóng mặt, nghe vậy biết không thể dây dưa tiếp nữa lập tức ngượng ngùng đứng dậy cáo từ. Trần thị không dám nhận không dược liệu và phương thuốc cổ truyền của bà ta, đáp lại lễ vật quý trọng hơn, Thang Đại nãi nãi không nhận, Trần thị muốn trả lại đồ bà ta mang tới, Thang Đại nãi nãi bất đắc dĩ chỉ đành phải nhận. Trần thị lại dẫn Hàm Dung và Minh Phỉ tiễn bà ta lên xe ngựa, nhìn xe ngựa chạy ra khỏi cửa hông mới trở về nội đường.

Mới vừa vào nhà, Thái Quốc Đống lập tức dò xét Trần thị: "Nàng nói xem tại sao Thang Đại nãi nãi này cứ dây dưa Minh Ngọc nhà chúng ta như kẹo mè xửng vậy? Bệnh nặng như vậy cũng không hù bà ta chạy, không phải bà ta biết chút ít gì chứ?"

Trần thị cực kì thông minh, lập tức nghe ra hàm ý của ông ta không khỏi có chút thất vọng đau khổ: "Tẩu ấy có biết gì hay không thiếp thân không biết, nhưng thiếp thân lại biết, nhưng mấy nhi nữ đều biết thiếp thân thật tâm thương bọn họ, thật sự mong muốn Thái gia tốt đẹp, chưa bao giờ hoài nghi thiếp thân cái gì."

Thái Quốc Đống đỏ mặt, liếc Minh Phỉ và Hàm Dung một cái, sẳng giọng: "Nàng lại nghĩ đi đâu đấy? Không phải bởi vì phu nhân thông tuệ, cho nên ta mới đến thỉnh giáo chuyện ta nghĩ không ra hay sao?"

Trần thị cũng không vạch trần ông ta, cười nhạt bỏ qua chuyện này, nói: "Lẽ ra, với điều kiện như vậy của Thang Thịnh vẫn thấp hơn Minh Ngọc một chút, với tình hình của chúng ta bây giờ, đợi sau khi nàng khỏi bệnh thì tìm  một người thích hợp trong tân khoa Tiến Sĩ hoặc một nhà môn đăng hộ đối trong kinh cũng không khó. Nhưng cái khó là phải thật lòng thật dạ. Nhìn theo khía cạnh lâu dài, đứa bé Thang Thịnh này còn trẻ có tài, là người cũng đứng đắn, chẳng qua là không hiểu chuyện lao vào sai lầm một lần, đó cũng coi như không đáng kể, sớm muộn gì cũng bị. Nếu Thang gia thật tâm cầu hôn, có lòng, có tài, tuổi tác và diện mạo tương đối, cũng là một chuyện tốt."

Minh Phỉ nói: "Cho nên mới muốn biết rõ ràng tại sao nhà bọn họ nhất định phải cưới Minh Ngọc. Không dối gạt phụ thân và mẫu thân, lúc trước con và đại tẩu cảm thấy hình như Thang Đại nãi nãi có cái gì khó nói nên lời. Chúng con dùng lời nói thăm dò bà ta nhưng cũng không dò ra được gì, nếu không mẫu thân suy nghĩ lại một chút, mỗi lần nhắc tới bệnh của Minh Ngọc bà ta chỉ giả bộ cười, có thể thấy được không phải là không để ý."

Trần thị trầm ngâm chốc lát, nói: "Đúng là có chuyện như thế. Kể từ sau khi vào kinh, Thang Đại nãi nãi lập tức thuê một khu nhà ở gọi Thang Thịnh đến. Bình thường bà ta qua lại với thẩm nương của ta tương đối mật thiết, nhưng thẩm nương của ta tâm nhãn nhiều chưa chắc đã chịu nói thật, nhất định sẽ đẩy cái gì cũng không biết. Nếu chuyện này rơi vào trên người muội muội ta, đợi ta ngày mai phải đi bày nàng hỏi thăm tin tức."

Thái Quốc Đống nói: Bảo Quang Đình cũng đi hỏi thăm một chút. Quan sát xem gần đây Thang Thịnh làm cái gì? Chỗ Thang gia ở chưa quen cuộc sống nơi đây tất nhiên sẽ thuê người địa phương, bảo hắn mời người đó ra ngoài, cho ít bạc thì cái gì cũng thăm dò được."

Sau khi Thái Quang Đình về nhà, vừa nghe nói chuyện này thì ngay cả cơm tối cũng không ăn, lập tức cầm bạc ra cửa.

Đến tối, Thái Quang Đình quay lại, quả nhiên mang về một ít tin tức: "Đầu bếp của Thang gia là người địa phương, nói là hôm đó sau khi Thang Đại nãi nãi trở về từ nhà chúng, chẳng biết tại sao hai mẫu tử lại giận dỗi náo loạn một hồi, ai cũng không ăn cơm tối. Hơn nữa kể từ ngày đó, ban ngày Thang Thịnh ra cửa tìm phương thuốc cổ truyền, về nhà thức đêm đọc sách, một ngày chỉ ngủ hai canh giờ, bất kể Thang Đại nãi nãi khuyên nhủ hay mắng mỏ đều không có tác dụng gì. Liên tiếp nhịn chừng mấy ngày, cả hai mắt đều đỏ, Thang Đại nãi nãi sợ hãi lúc này mới dao động, hai mẫu tử mới xem như tốt lại. Tuy đầu bếp này nói không rõ lắm, nhưng tất cả mọi người đều đoán chuyện này có lẽ liên quan đến việc cầu hôn Minh Ngọc."

Biết việc này, Minh Phỉ lập tức ôm Thư Mi đi thăm Minh Ngọc. Tinh thần của Minh Ngọc đã tốt hơn nhiều, nghe thấy mùi thơm của cây quýt nói là muốn ăn, nhưng lại sợ lạnh nên nhờ Minh Phỉ nướng một quả trong lò sưởi cho nàng ăn.

Minh Phỉ đặt Thư Mi lên giường, mặc cho bé chơi với Minh Ngọc, còn mình lấy hai quả quýt lớn vàng óng ánh đặt trên lò sưởi, cười nói: "Muội cũng đã biết chuyện của Thang gia rồi chứ?"

Mặt của Minh Ngọc đỏ lên, nói: "Bà ấy ba lần bốn lượt như vậy có thể không biết sao?"

Lòng Minh Phỉ khẽ động: "Muội đã từng gặp Thang Thịnh kia rồi?"

Minh Ngọc vô ý thức nắm chặc vặn xoắn vạt áo Thư, nói: "Chưa từng gặp." Mặc dù người trong nhà không nói chuyện Thang gia trước mặt nàng, nhưng nhìn dáng vẻ Minh Phỉ hình như là có chút gì đó. Con người của Thang Đại nãi nãi không đáng ghét, nhưng không biết Thang Thịnh là loại người như thế nào? Chỉ từng nghe Thái Quang Đình khen ngợi tài học và cách cư xử của hắn, nhưng chưa từng nghe nói nhân tài như thế nào.

Minh Phỉ thở dài nói: "Muội trưởng thành rồi, có tâm sự gì cũng không chịu nói với tỷ." Nói xong cúi đầu loay hoay với trái quýt trên lồng sưởi, vẻ mặt giống như khổ sở cô đơn.

Minh Ngọc nóng nảy: "Muội chưa từng gặp! Mấy từng đến nhà chúng ta mấy lần, muội đều không ra khỏi cửa viện! Bình thường ra ngoài làm khách đều quy củ ngồi với bằng hữu trong điện, chưa bao giờ dám đi loạn một bước. Không tin tỷ đi hỏi Chu ma ma đi."

Thư Mi ở bên cạnh tò mò nhìn Minh Ngọc, đột nhiên vỗ tay một cái, "Haaa...!"  bật cười một tiếng, nãi thanh nãi khí(*) học nàng nói chuyện, rồi lại nói không ra cái gì, chỉ nói: "Hỏi! Hỏi!"

(*): Mô tả giọng điệu non nớt của trẻ con

Mặt của Minh Ngọc càng đỏ hơn, nhẹ nhàng véo mặt Thư Mi một cái, sẳng giọng: "Tiểu nha đầu, con xem náo nhiệt gì hả?"

Thư Mi cười ha ha.

Minh Phỉ cũng cười nói: "Chưa từng gặp thì chưa từng gặp, gấp cái gì? Ta chỉ cảm thấy thái độ nhà bọn họ cầu hôn muội rất kỳ lạ. Ta còn tưởng rằng......" Nàng còn tưởng rằng, Thang Thịnh đã từng gặp Minh Ngọc, sau đó coi trọng nàng, tính cách của thiếu niên này như thế nào mà nhất định buộc Thang Đại nãi nãi phải cầu hôn, nếu là như thế này còn có chút thú vị, lập tức cười khẽ: "Thật ra thì tỷ đã từng gặp Thang Thịnh kia từ nhiều năm trước, chỉ nhìn thoáng qua vóc người rất không tệ. Ấn tượng của tỷ đối với cũng voi như tốt."

Minh Ngọc bụm mặt: "Không nói nữa..., không nói nữa!"

Ngày hôm sau, quả nhiên Trần thị ngồi kiệu đi đích muội của bà, nhiều lần quanh co, quả nhiên chứng thực thì ra Thang gia vẫn thật lòng muốn kết hôn với Minh Ngọc không sai, bản thân Thang Thịnh từng tình cờ nhìn thấy Minh Ngọc nêb rất là hài lòng, vì vậy đối với cửa hôn sự này vô cùng đồng ý, cho nên mới phải có một rồi hết hai tới ba cầu hôn.

Nhưng căn bệnh này của Minh Ngọc cũng đánh sâu vào lòng Thang Đại nãi nãi. Hôm đó, sau khi Thang Đại nãi nãi nhìn thấy Minh Ngọc cũng đã chặt đứt suy nghĩ, Thang Thịnh là độc nhi của bà, tại sao có thể cưới một cô nương bệnh nặng, có thể mất bất cứ lúc nào về làm thê chứ? Nói không chừng sơ ý một chút, còn chưa qua cửa đã không còn, cái này còn đỡ, nếu vào cửa rồi chết, vậy Thang Thịnh trẻ tuổi đang yên lành bỗng thành người không thê, tái giá có thể lấy được gì tốt? Bảo bà làm sao chịu? Cùng kết thân với Thái gia tất nhiên có lợi với tiền đồ của Thang Thịnh, nhưng hôn nhân của Thang Thịnh là chuyện lớn cũng không thể lơ là không được.

Nhưng Thang Thịnh vừa nghe nói quyết định của bà ta thì nói bà ta theo xu thế nịnh bợ, lúc trước thì mặt dày đi quấn lấy, vừa nghe người ta bị bệnh thì lập tức ghét bỏ, năn nỉ bà đi nói với Thái gia hắn không ngại Minh Ngọc bị bệnh, hắn bằng lòng chờ đợi nàng.

Thứ nhất, Thang Đại nãi nãi không chịu nhi tử nói bà nịnh hót, hai không hài lòng sự cố chấp của nhi tử, lập tức lấy sự uy nghiêm của mẫu thân ra khiển trách Thang Thịnh dừng lại, Thang Thịnh cũng nghe nàng dạy bảo, nhưng lại không nghe theo. Vì vậy hai mẫu tử cùng tức giận. Nhưng suy cho cùng, Thang Đại nãi nãi cũng không thể lay chuyển được lòng yêu thương của nhi tử, không thể không uất ức đến cửa. Nhưng bà là một người giữ chữ tín, đã đồng ý với Thang Thịnh rồi nên thật sự nghiêm túc đi làm, chứ không phải tùy tiện qua loa rồi sau đó trở về lừa gạt Thang Thịnh.

Biết được nguyên do, Thái Quốc Đống cũng giận dữ: "Thang Thịnh kia thấy được Minh Ngọc ở đâu? Ta không nhớ rõ từng để cho bọn họ gặp mặt!"

Minh Phỉ vội nói: "Con đã hỏi Lục muội muội, muội ấy nói muội ấy chưa bao giờ gặp Thang Thịnh, con tin tưởng lời muội ấy nói là thật. Chẳng lẽ là tình cờ nhìn thấy ở chỗ nào rồi chính muội ấy cũng không biết?"

Thái Quốc Đống hận hận nói: "Đi gọi hắn tới cho ta hỏi rõ ràng! Nếu như hắn là một tên háo sắc không tuân quy củ, rình coi nữ nhi nhà người ta, xem ta có đánh gãy chân hắn không! Để hắn sớm chết suy nghĩ này đi!"

Ông có bóng ma tâm lý. Một Minh Tư, bị Minh Tư bị Thiệu Ngũ âm mưu lấy đi; một Minh Phỉ lại không giải thích được bị Cung Viễn Hòa âm mưu lấy đi; nếu như tiểu Minh ngọc lại bị người ta nhìn lén lấy đi, quả thật không có thiên lý!