Sở Vương Lãnh sinh ra là một

kinh hỉ quá lớn cho Sở Vương Chi. Lão ngót 40 mới được bế bồng thằng con trai a! Lão có thể cưới thêm nhiều vợ để sinh con trai, nhưng không! Lão đã thề suốt đời này chỉ yêu một mình mẹ của Lãnh!

Ai mà biết... cái ngày đứa con trai chào đời cũng là ngày người phụ nữ lão yêu nhất rời xa lão. Lão đau lắm chứ... nhưng biết sao được... người đã mất đâu thể trở về... vả lại... người mẹ ấy thà hi sinh mình, quyết giữ lấy con trai.

Vì người phụ nữ ấy hiểu lão thích đứa con này nhiều lắm.... suốt hơn 9 tháng lão không hề rời bà nửa bước... miệng luôn gọi con ơi con à.... mới biết tin mang thai được mấy ngày mà lão đã đặt ra hơn chục cái tên...

Nén nỗi đau mất vợ, lão dồn hết tâm tư tình cảm vào đứa con này! Ngay từ khi sinh ra cho đến lúc lớn, lão không bao giờ dám chiều chuộng sinh hư nó! Lão luôn nghiêm khắc dạy dỗ bằng những đòn roi da đau rát!

Thế nên Lãnh ngoan lắm... nhưng tất cả chấm dứt vào năm Lãnh 10 tuổi, khi mà lão cưới thêm một người vợ và Lãnh có thêm 1 người em gái là con riêng của mẹ kế.

Vì câu nói bông đùa trêu ghẹo của một bạn học chơi thân với Lãnh, nó ngứa răng nói lớn:" Thằng mồ côi mẹ!" Lãnh liền nổi khùng dần cho nó chảy máu đầu, may có Mục Dương Lâm nhảy vào can lại, vội đưa vào viện cấp cứu nên mới giữ lại cái mạng.

Lão điên tiết lắm! Cái thằng con mất nết! Mẹ mày đã vì mày nên phải chết! Lão Sở đã hứa với vợ sẽ dạy dỗ nó thật cẩn thận mà nó lại...! Lão xách cổ Lãnh nhốt trong phòng, liên tục quất roi da lên làn da non mịn của Lãnh.

" Ngày mai mày theo tao đi xin lỗi người ta ngay! Đồ mất dạy! Hư đốn!"

" Tại sao phải xin lỗi! Con không có sai! Tại nó hết!"

" Mày còn cãi trả!"

" Nó bảo con không có mẹ! Tại nó tự rước họa thôi!..ahahaha.... đánh đi! Đánh chết tôi đi! Tôi biết ông chẳng ưa gì tôi đâu! Tôi chỉ là con tốt trong cuộc đấu đá tranh giành quyền thừa kế tài sản của cái gia tộc này thôi đúng không!... cái gì mà " cha chỉ yêu mình mẹ con thôi, phải ngoan nhé..." kinh tởm quá đi! Yêu cái con khỉ! Yêu mẹ tôi mà lại đi lấy con đàn bà kia à!"

" Câm miệng!" - Lão thẳng tay giáng cho Lãnh cái tát.

" ahahahahahaha....."

Lão đâu có yêu gì người phụ nữ mới cưới đâu... lão chỉ muốn Lãnh có thêm một người em để nó bớt buồn tủi mà thôi...

----------------------------------------------

Sở Vương Lãnh nghỉ học, tự nhốt mình 2 năm trong phòng.

--------------------------

Lần thứ 2 đi học lại, Lãnh chuyển đến một trường bình dân. Dương Lâm cũng tính chuyển đến học cùng thì bị tống đi du học.

Ở đây, một là kẻ thù, 2 là người không quan hệ, tuyệt đối không có " bạn". Hắn căm ghét tất thảy. Cho đến khi.... bước vào lớp học mới.

Nhìn về phía bàn còn trống một chỗ, bên cạnh là một cậu bé đang cúi gầm mặt xuống, tay che mặt. Hơi ấm từ 2 bàn tay làm 2 má cậu bé đỏ ửng, xuyên qua những kẽ tay, Lãnh thấy làn môi hồng phấn đang run run... chạm vào sẽ mềm lắm nhỉ?

Hắn vô thức áp tay lên ngực, tim hắn đập mạnh,...,... cái quái gì vậy!!!!

Ngồi cạnh cậu bé ấy cũng được một thời gian mà cậu ta chưa hề nhìn mình một lần chứ đừng nói đến bắt chuyện! Tại sao chứ!

" Khổ cho Vũ Vũ rồi! Ngồi cạnh ác ma mới đắng chứ!"

" Eo! Cái tên Lãnh kia đánh người suýt chết nên mới chuyển đến đây, ai mà chẳng sợ cơ chứ!"

Bỏ qua những lời bàn tán nhảm nhí, hắn nghiêng đầu nhìn cậu... a... cậu ngủ gật, cái mắt lim dim, cái môi hơi chu lên, làn mi cong vểnh... dễ... dễ thương quá!!! Giấy! giấy đâu! ( t/g: không có ý gì đâu nhưng mà, giấy để lau máu mũi thôi nhé :))) hắc hắc)

Chờ! Chờ đã! Sao mình lại nghĩ một thằng đực rựa dễ thương chứ! Không! Không ổn tý nào!

Vũ Vũ tỉnh đã lâu, hé mắt ti hí một tý liền thấy hắn nhìn mình chăm chú! Quá sợ hãi cậu không dám mở mắt luôn! Mẹ ơiiii cứu conn!

Bạn học bàn trên thấy Vũ Vũ ngủ gật đang tính đứng dậy mách giáo viên! Ai dè vừa nhấc mông một cái, Lãnh Vương không thương tiếc đá mạnh vào ghế, thành ghế đập vào ass bạn nhỏ....ba chấm...

-----------------

Lãnh biết Vũ Vũ sợ mình nên đã kìm nén không đập chết hết mấy phần tử ngứa đòn rồi...

Nhưng mà! Làm gì mà không THỐN! Thốn lắm! Quá thốn đi! Khi mà... chúng nó đâu có hiểu ý tốt của Sở lão đại đâu! Còn gọi thêm đồng đảng úp sọt đánh hội đồng cơ! Nhưng mà, 2 năm ông đây ở nhà không phải để chơi nhé mấy ku! Học hết chương trình lớp 12 rồi học hết tài nghệ của lão thầy dạy Karate đạt huy chương vàng toàn quốc nhé!

Sự tàn bạo của Lãnh ngày một tăng.... ặc! Nguy! Thế này Vũ Vũ càng sợ mình hơn thôi!!!!!

Cũng may, nhờ đứa em gái không cùng cha cũng chả cùng mẹ, hắn mới tiếp cận được Vũ Vũ! Phải nắm chắc cơ hội này!!!!! Yeahhhh!!! [T/g: ôi hình tượng của bạn Lãnh....]

------------

Đưa ra những yêu cầu vô lý để trêu tức Vũ Vũ đã thành một thói quen của Lãnh. Nhượng hết đống bài tập cho cậu làm rồi chậm rãi ngắm nhìn cậu trợn mắt, phồng má cắm cúi làm... moe chết con rồi!!! Cứ chọc cho bé cún này tức giận mà không dám xù lông tỏ thái độ.....vui phải biết!!

Hắn khá là hối hận khi thử bỏ bơ cậu một thời gian, thấy cậu khóc mà lòng cứ nghẹn lại, quá đau lòng......

---------------------------

Cho đến cái khoảnh khắc vì lá thư tình kia mà nổi điên lên.... hắn biết.... hắn đang ghen... hắn đã trót yêu cậu rồi! Không!... đã yêu từ cái nhìn đầu tiên rồi!

... Hễ thấy cậu.... hắn chỉ muốn vồ đến cắn ngấu nghiến cánh môi mềm mại ấy... nhưng.. như vậy em ấy sẽ sợ... sẽ chạy chốn khỏi mình... Không! Em ấy không thể! Mình sẽ nhốt em ấy lại... tốt nhất là đánh gãy 2 chân cho khỏi chạy! Đôi mắt cún con đen láy đẹp quá.... có nên móc ra cất đi không!.... Chết tiệt!!! Mình đang suy nghĩ cái quái gì vậy! Điên mất thôi!!!

--------------

Hắn biết cậu tránh xa hắn cũng vì lũ fan phiền phức, cũng tốt, hắn sẽ có thời gian điều chỉnh lại mình.

Hắn đem chuyện kể cho người bạn thân cận nhất - Mục Dương Lâm, ngập ngừng kể nể hết nửa ngày để rồi bị nó cười vào mặt! Phắcc!

-------------------------------

Lấy cớ ốm để nghỉ, hắn lăn lộn trên giường đấu tranh tâm lý mạnh mẽ! Ai ngờ cái thằng cẩu bằng hữu lại mang em ấy đến đây!

" Tôi... vợ đến..."- Vũ Vũ ngập ngừng.

" Vợ... về đi!" Xin em! Tránh xa tôi! Tôi không chắc lúc này có thể kiềm chế lại không! Xin hãy cho tôi thời gian!

----------