Sau đó, Cung Tiểu Trúc quay đầu lại, sau lưng có một lư hương to bằng bàn tay màu tử đàn, bay lơ lửng giữa không trung, toàn thân lư hương phát ra quầng sáng màu trắng, Cung Tiểu Trúc dừng cước bộ lại, lư hương màu tử đàn kia cũng dừng lại, Cung Tiểu Trúc vừa di chuyển, lư hương kia cũng di chuyển theo.

Đồng thời, hệ thống vang lên âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ, Cung Tiểu Trúc biết, lư hương này theo như lời của hệ thống nói, đã quyết định đi cùng hắn, nên không dừng lại nữa, bị Vân Túc kéo chạy về phía trước, lư hương cũng đuổi theo ngay sau lưng.

Vân Túc quay đầu nhìn thoáng qua, lấy kinh nghiệm nhiều năm hành tẩu ở giới tu chân của y, đương nhiên là nhận ra đây là một linh khí hạ phẩm có linh tính, hơn nữa đã hạ quyết tâm đi cùng hai người.

Hai người chạy rất lâu vẫn chưa ra khỏi động, cũng không biết có phải là hướng đúng dẫn tới cửa động hay không, Vân Túc thả thần thức chú ý tới động tĩnh phía sau, chỉ sợ tà ma tu kia thoát ra đuổi theo họ.

Tuy rằng y không biết Cung Tiểu Trúc lấy pháp bảo ở đâu ra, thế mà lại có thể chế trụ Kim Đan kỳ kia, hơn nữa trước kia chưa từng thấy hắn lấy nó ra; nhưng y sẽ không hỏi, bởi mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Cung Tiểu Trúc không có nghĩa vụ phải nói hết chuyện riêng của bản thân ra cho y biết.

Chạy thật lâu, có vẻ còn chưa tới cửa, Vân Túc loáng thoáng nghe thấy đằng sau có tiếng động, vì thế kéo Cung Tiểu Trúc chạy càng nhanh hơn, tốc đô chạy nhất thời nhanh lên gấp mấy lần, Thiên Hương lư đằng sau thấy hai người tăng tốc cũng bay càng nhanh, bay bay, dứt khoát bay tới ngồi lên vai Cung Tiểu Trúc.

Khóe mắt Cung Tiểu Trúc co rút, tiểu hài nhi chết tiệt này, hắn chạy vất vả như vậy mà Thiên Hương lư còn bay tới ngồi trên người mình, thật là lười biếng.

“Hai tên nhóc kia mau đứng lại! Gia gia nhất định phải đánh cho da thịt các ngươi nát nhừ, lại rút hồn phách của các ngươi ra luyện pháp bảo, rút nguyên thần của các ngươi ra tăng tu vi của ta lên.”

Tà ma tu thở hổn hển, mặt xám mày tro, điều khiển pháp bảo phi hành đuổi theo sau, từ lúc tu luyện cho tới giờ, chưa từng mệt như vậy, lần này không ngờ lại thảm như thế, không thể nhẫn nhịn được!

Đùa sao, ngươi bảo ta đứng lại ta liền đứng lại? Ta cũng không phải là thằng ngốc, Cung Tiểu Trúc oán thầm.

Chỉ một lát sau, tà ma tu đã đuổi tới, mà Cung Tiểu Trúc và Vân Túc cũng đã chạy tới cùng đường. Nhìn vực sâu vạn trượng trước mặt, lại nhìn tà ma tu vừa hạ xuống từ trên không trung, Cung Tiểu Trúc sinh ra một cảm giác tuyệt vọng, cả thế giới đều một màu hắc ám, chẳng lẽ ôm đùi nhân vật chính cũng không có hiệu nghiệm?

Hướng đi của cốt truyện đã hoàn toàn thoát khỏi quỹ đạo, không biết còn có thể chuyển mạch hay không, hay là trực tiếp táng mệnh nơi đây?

“Hừ! Xem hai tiểu tử các ngươi còn chạy đi đâu được, nhanh tới chỗ gia gia các ngươi đi, không thì ta sẽ cho các ngươi nhảy xuống dưới vực.”

Tà ma tu định dụ hai người Cung Tiểu Trúc đi qua, để hai người không rơi xuống vực, phí mất hai tài nguyên tu luyện thượng hảo, tiểu tử luyện khí tầng hai kia không nói làm gì, tên bị phế tu vi kia có nguyên thần Kim Đan trung kỳ, nếu dùng để nâng cao tu vi, cảnh giới tăng không thể không nhanh lên được.

Gã nhìn chằm chằm hai người, đột nhiên nhìn linh khí hạ phẩm Thiên Hương lư đang ngồi trên vai Cung Tiểu Trúc mà bản thân không thể thu phục được, sự ghen tị dâng lên trong mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống Cung Tiểu Trúc.

Lúc này Cung Tiểu Trúc nghĩ tới một câu: Này! Nhanh nhảy vào trong bát ta đi.

Cung Tiểu Trúc nghĩ đối sách trong lòng, bây giờ tiến thối lưỡng nan, trước mặt không còn đường nào có thể đi được, đằng sau lại có truy binh chặn đường, trên trời không lối, dưới không cửa.

Vân Túc cũng đang nghĩ cách thoát khỏi quẫn cảnh này, bây giờ còn tạm thời chưa nghĩ ra cách gì.

“Tiền bối, ngươi tha cho chúng ta đi! Ta chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng hai, đại ca ta cũng chỉ là một phàm nhân, ngươi bắt về cũng chỉ vô dụng.” Không còn đường nào để đi cũng chỉ có thể nghĩ cách kéo dài thời gian, hy vọng Vân đại ca có thể nghĩ ra cách nào đó, vì thế, Cung Tiểu Trúc liền nói chuyện để hấp dẫn sự chú ý của ma tu.

“Hừ! Muốn ta tha cho ngươi? Được rồi! Ngươi đưa người thanh niên cạnh ngươi kia đến gần chỗ ta ta sẽ suy xét tha cho ngươi.”

“Ngươi chỉ nói là suy xét tha cho ta, nếu một hồi ngươi muốn đổi ý thì sao?” Muốn ta giao Vân đại ca cho ngươi, sao có thể?

Đến lúc đó không chừng cả hai chúng ta đều bị ngươi giải quyết, huống hồ nhìn hắn giống kẻ bán bạn cầu vinh lắm sao?

Tà ma tu bị Cung Tiểu Trúc nói liền nghẹn một chút, nổi giận đùng đùng nói: “Nhóc con, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi nghĩ lão tử không xử lý được ngươi sao?”

Ma tu phẫn nộ, giơ tay ném một cái đầu lâu khô, Cung Tiểu Trúc không tránh được, cảm thấy ngực bị đập mạnh một cái, phụt ra một búng máu tươi ngã ngửa người ra đằng sau.

Sau đó tà ma tu lướt tới trước mặt Vân Túc chuẩn bị bắt lấy y, Vân Túc thấy Cung Tiểu Trúc bị ngã xuống vực, lại thấy ma tu đã tới trước mặt mình, nếu không thể lùi lại, vậy nhảy xuống cùng hắn đi, sau đó bắt lấy tay Cung Tiểu Trúc kéo hắn ôm vào lòng.

Tà ma tu không kịp bắt lấy Vân Túc, trong tay chỉ còn lại một chiếc giày của Vân Túc, càng thêm tức giận tới giậm chân, gấp đến độ thét lớn.

Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc đã bất tỉnh trong lòng, một đường rơi xuống vực, mà Thiên Hương lư khi hai người vừa ngã xuống liền sửng sốt một lát, cũng bay xuống cùng, chờ đến khi nhìn thấy hai người, vội nhanh nhẹn dán thân mình vào đỉnh đầu hai người, ánh sáng oánh nhuận màu trắng nháy mắt càng thêm mạnh, mạnh tới chói mắt, làm cho Vân Túc cũng không nhìn nổi mà nhắm mắt lại.

Vân Túc và Cung Tiểu Trúc rơi xuống dưới ánh sáng của Thiên Hương lư, tốc độ hạ xuống có phần thong thả hơn, tuy vẫn tiếp tục rơi xuống, nhưng với tốc độ này nếu có ngã xuống thì cũng không xảy ra chuyện gì, cho dù là phàm nhân như Vân Túc, thì nhiều nhất cũng chỉ gãy xương một chút thôi.

Lúc thời gian khoảng một chén trà trôi qua, hai người một lư rốt cuộc cũng hạ xuống đáy vực.

Dưới vực, lọt vào tầm mắt chính là một màu đỏ rực của dung nham, nơi hai người hạ xuống là một khối đá cách dung nham vài chục trượng, Thiên Hương lư thấy hai người không còn rơi xuống nữa, liền vây quanh họ không ngừng xoay vòng, tâm tình có vẻ không tệ, chỉ là ánh sáng quanh người đã yếu bớt mấy phần, xem ra bị tiêu hao không ít.

Vân Túc nhìn dung nham mênh mông không bờ bến bốn phía xung quanh, vô cùng rộng lớn, trên mặt dung nham không ngừng sôi trào, còn phát ra tiếng vang lép bép, có nơi còn bắn tung tóe lên cao tận mấy trượng.

Có điều may là dung nham không chảy tới chân hai người, càng may mắn là vừa rồi lúc rơi xuống không trực tiếp rơi vào dung nham, không thì khẳng định sẽ bị bốc hơi thành nước trong nháy mắt.

Lúc Vân Túc rơi xuống, cũng phát hiện sau lưng mình có một cửa động, bên trong tối đen, giống như một cái miệng lớn của thú dữ, tựa như chỉ cần vào là sẽ không ra được nữa.

Y nhìn Cung Tiểu Trúc trong lòng vẫn còn đang hôn mê, trên mặt một màu trắng bệch như quỷ thật dọa người, khóe miệng còn có vết máu, ngực có một vết đen sì, chiếc áo xám vốn đã rách rưới càng thêm thê thảm.

Trong lòng Vân Túc sinh ra một cảm giác yêu thương, quyết đoán bế Cung Tiểu Trúc vào trong, nếu như bên trong có yêu thú hay tu sĩ gì đó khi họ rơi xuống thứ bên trong sẽ bị kinh động nhưng lâu như vậy còn chưa có động tĩnh gì, hoặc bên trong không có thứ gì hoặc là động này rất lớn, yêu thú các thứ bên trong cách họ còn rất xa.

Hơn nữa, y dùng thần thức quét qua, trong vòng mấy chục trượng bên trong không hề có sinh vật nào, trống không, có điều lại có rất nhiều lối rẽ, không biết là thông tới đâu.

Vậy nên, đi vào một chút hoàn toàn không có vấn đề.

Quả nhiên, Vân Túc bế Cung Tiểu Trúc vào trong liền thấy động này vô cùng trống trải, bốn phía có các lối rẽ lớn nhỏ không giống nhau, Vân Túc quét mắt qua, tổng cộng có tám lối rẽ.

Vân Túc cẩn thận thả Cung Tiểu Trúc xuống đất, lấy tay lau vết máu bên khóe miệng hắn, cầm lấy túi trữ vật của Cung Tiểu Trúc xem xem có vật gì hữu dụng có thể dùng không.

Dùng thần thức quét đồ bên trong một lần, Vân Túc lấy một lọ Hồi Nguyên đan Hoàng cấp cực phẩm ra, đổ một viên, lại mở miệng Cung Tiểu Trúc cho hắn nuốt thuốc xuống, rồi lại đổ tiếp một viên Bổ Linh đan ra đút cho hắn.

Vân Túc kiểm tra tình huống trong ngoài Cung Tiểu Trúc một lần, phát hiện vết thương chỉ tới phổi, ngoài ra không còn vết thương nào nữa mới yên lòng.

Vân Túc lại kiểm tra túi trữ vật trên người mình và của Cung Tiểu Trúc một lần nữa, chọn một pháp y pháp khí trung phẩm màu xanh nhạt, chuẩn bị thay cho Cung Tiểu Trúc, pháp y này hẳn là lúc ban ngày cướp được từ tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có điều cũng chưa bị ai mặc vào, hẳn là mới mua không lâu.

Y phục đã bị người khác mặc vào, y đương nhiên sẽ không thay cho Cung Tiểu Trúc, bản thân y cũng sẽ không mặc.

Vân Túc ôm Cung Tiểu Trúc còn đang hôn mê vào trong ngực, bắt đầu thoát hẳn y phục của hắn, làm lộ ra da thịt trắng mịn, bóng loáng như ngọc, hầu kết nơi cổ không rõ ràng lắm, khung xương tinh xảo như hồ điệp, vùng ngực phía trước bằng phẳng lộ ra hai điểm mềm mại đáng yêu, cái eo nhỏ cùng thắt lưng thướt tha như lá liễu, dưới bụng là cái nơi còn chưa trưởng thành hoàn toàn nhưng lại rất tinh tế, đôi chân thon dài, bàn chân, ngón chân trắng nõn.

Ánh mắt Vân Túc trầm xuống, không dám nhìn cơ thể của hắn nữa, nhanh chóng mặc y phục vào cho hắn, lại đặt hắn nằm xuống đất, lúc này mới dám nhìn Cung Tiểu Trúc.

Y nhìn khuôn mặt tuấn tú của Cung Tiểu Trúc, vầng trán trơn mịn, đôi mi thanh tú mảnh dài, cái mũi nhỏ mà cao, đôi môi tái nhợt, cằm nhọn, khuôn mặt mịn màng không có một sợi lông, tuấn tú mà không hề nữ tính, mái tóc mềm óng xõa ra trên mặt đất.

Da thịt và dung mạo hoàn mỹ như thế lại phối với bộ y phục vừa mới thay, làm cho Cung Tiểu Trúc càng tăng thêm mấy phần tuấn mỹ cùng phong tư nhu hòa.

Đại đa số tu sĩ ở giới tu chân vì tu luyện nên tâm không tạp niệm, thường không tìm đạo lữ. Chỉ có ít người tương đối phóng khoáng vì muốn song tu để nâng cao tu vi, hoặc là vì gia tộc hay môn phái mà kết làm đạo lữ với tu sĩ khác, chỉ có rất ít ỏi tu sĩ thật tâm thật lòng vì yêu nhau mới kết làm đạo lữ.

Kết làm đạo lữ dù là nam hay nữ đều có thể. Có nam tu với nữ tu, có nữ tu với nữ tu cũng có nam tu kết làm bạn lữ với nam tu.

Có điều, nam tu kết với nữ tu chiếm đại đa số, hai loại còn lại chiếm số ít tu sĩ, có điều đối với tu sĩ giới tu chân mà nói, tu sĩ đồng tính kết làm bạn lữ là một chuyện rất đỗi bình thường.