“Meo meo!” Có đứa nhỏ kêu lên muốn tiến đến sờ.

Đồng Đồng vội dùng tay ra hiệu cho bọn nhỏ không được phát ra âm thanh. Bên ngoài còn có bọn buôn người, nếu như bị nghe được, khẳng định là sẽ đi vào xem. Đồng Đồng không hề biết người bên ngoài đã uống say nên nghe không được.

Mấy đứa nhỏ thực nghe lời Đồng Đồng, đều che miệng mình lại, chỉ có một đôi mắt lại thường thường chuyển tới trên người mèo cam.

Con mèo cam vừa nhảy ra khỏi ống dẫn, cũng không giống với loại mèo cam bình thường, nó so với mèo bình thường thì lớn hơn rất nhiều, thoạt nhìn lại giống như một con báo hơn.

Dư Gia Đường đi đến bên người Đồng Đồng. Sức lực của trẻ con có lớn thì cũng chẳng lớn được bao nhiêu, đặc biệt là trẻ con ở đây chẳng có đứa nào vượt qua sáu bảy tuổi cả, bọn buôn người khóa dây xích lại trên người mấy đứa nhỏ, chỉ có ngón tay mới lộ ra. Đầu dây xích bị gắt gao đóng đinh ở trên tường.

Dư Gia Đường nhảy qua, dùng móng vuốt lôi kéo một chút, trên tường lập tức rớt xuống rất nhiều mảnh xi măng. Ngay cả cái đinh thô trên đó cũng có dấu hiệu buông lỏng.

Đồng Đồng cùng mấy đứa nhỏ khiếp sợ nhìn nó.

Con mèo lớn này…… Sức lực thật lớn.

Mấy ngày này Dư Gia Đường đã sớm thử qua sức lực của mình, một chút cũng không ngoài ý muốn. Hiện tại lực đạo của anh thậm chí còn vượt qua cả mãnh hổ.

Khóa trong căn phòng này cũng giống với khóa trong căn phòng của mục tiêu nhiệm vụ, chỉ có thể khóa từ bên ngoài, không thể khóa từ bên trong.

Trong phòng này vốn dĩ không có cửa sổ, nhưng bọn buôn người sợ bọn trẻ con bị nghẹn chết ở bên trong, nên ở chỗ cao trên tường, mở một cái cửa sổ lớn, để bình thường thông gió, bên trên còn lấy tấm ván gỗ che lại, dùng cái sào dài để móc xuống. Cái sào kia ở bên ngoài phòng khách.

Chẳng qua Dư Gia Đường cũng không cần cái thứ kia, anh lộ ra móng vuốt sắc bén giấu trong thịt lót, bám lên vách tường hai ba cái liền bò lên, dùng móng vuốt câu lấy tấm ván gỗ thả xuống. Anh nhìn khoảng cách từ cửa sổ đến mặt đất.

Nhà dân này tổng cộng chỉ có ba tầng, bọn họ ở cùng một tầng, phía dưới có dựng một cái xe đạp nát. Bên cạnh xe đạp là một đống rác.

Dư Gia Đường nhìn chằm chằm đống rác kia, trên mặt mèo lộ ra một biểu tình quái dị.

Anh ở gần đây theo dõi lâu như vậy, tự nhiên biết, chỗ rác rưởi đó sẽ đúng giờ được dọn sạch đi. Lại qua một lát, sẽ có người kéo xe rác tới đây chở rác rưởi.

Chủ xe chỉ phụ trách lái xe, không phụ trách động thủ, hắn sẽ xuống xe đến một quán ăn ven đường dùng một bữa. Sau khi ăn xong lại ngồi hút thuốc, chờ người phụ trách dọn rác rưởi chất lên trên xe rác xong, hắn mới đi ra chạy xe đi.

Bình thường sau khi chủ xe đi vào trong quán năm phút đồng hồ, vị cụ ông dọn rác rưởi kia, mới tới đây.

Nói cách khác anh có thời gian năm phút đồng hồ, chuyển đám nhỏ này lên trên xe rác.

Độ cao hai tầng, đối với trẻ con mà nói cũng là rất khó khăn.

Dư Gia Đường từ trên cửa sổ nhảy xuống, kéo kéo quần áo Đồng Đồng, nhỏ giọng meo meo hai tiếng, sau đó dùng móng vuốt chỉ về hướng cửa sổ chỗ cao trên vách tường.

Cái cửa sổ kia tuyệt đối đủ để đám trẻ con này bò ra ngoài.

Đồng Đồng kinh nghi bất định nhìn con mèo lớn kỳ quái này, “Meo meo, em muốn làm cái gì? Em muốn từ cửa sổ đi ra ngoài sao? Có phải cách mặt đất cao quá nên em sợ không?”

Dư Gia Đường:……

Bé trai vẫn luôn quấn người kéo chị gái nhỏ sang một bên, dùng thanh âm cậu bé nghĩ sẽ không bị mèo nghe thấy nói: “Đồng Đồng, em cảm thấy con mèo này hình như không quá bình thường đâu, hơn nữa nó lớn như vậy, thoạt nhìn rất nguy hiểm, chúng ta vẫn là cách xa nó một chút thì hơn.”

Dư Gia Đường đã nghe được thanh âm xe rác dừng lại, anh đứng lên dùng hai cái đùi đi qua đi lại vài bước, cuối cùng nhanh chóng chặt đứt tất cả dây xích trên người bọn nhỏ, sau đó nhảy lên cửa sổ, dùng móng vuốt trảo hai ba cái làm cho bệ cửa sổ nứt ra lớn hơn một chút nữa, cơ hồ cao khoảng phân nửa người.

Từ phía trên xuống dưới, anh chọn một đứa bé nhỏ nhất đang hôn mê, dùng sức mạnh cái đuôi quấn lấy thân thể đứa nhỏ, ba ba nhảy ra khỏi cửa sổ, trước ánh mắt vừa kinh vừa sợ cửa mấy đứa nhỏ khác, nhảy xuống.

Trọng lượng của một đứa bé đối với anh mà nói là không đáng kể chút nào, hơn nữa độ cao cũng chỉ có hai tầng.

Anh dùng tốc độ toàn lực, thời gian từ trên lầu đưa đứa nhỏ vào trong xe rác chỉ mất có không đến hai giây, người xung quanh không nhiều lắm, Cho dù có thấy, cũng chỉ sẽ nhìn thấy một đạo bóng dáng xẹt qua, tưởng mình hoa mắt mà thôi.

Sau khi đưa xong đứa bé đầu tiên, Đồng Đồng lớn tuổi nhất tựa hồ đã hiểu ra cái gì, sau đó nói với những đứa nhỏ khác không phải sợ, phải nghe lời, meo meo là tới cứu bọn họ đi ra ngoài.

Bọn nhỏ vốn đang thấp thỏm lo âu, sau khi nghe thấy lời Đồng Đồng nói, lại lần nữa an tĩnh lại.

Dư Gia Đường sau khi mau chóng đưa tất cả lên trên xe rác, lại bò đến trên cửa sổ nơi mục tiêu nhiệm vụ, khóa trên cửa sổ không thể chịu được một móng vuốt của anh.

Trong phòng, bé trai sắc mặt tái nhợt đang ôm đầu gối ngồi ở trên giường ngẩng đầu, đối mặt với một con mèo béo thành bánh mì loại lớn.

Dư Gia Đường rất muốn lộ ra một nụ cười nhu hòa đối với quan hốt phân tương lai của mình, thế nhưng sau khi anh vừa mới làm ra cái biểu tình này, trên gương mặt lạnh nhạt của bé trai lại trong nháy mắt xuất hiện ngốc lăng.

Bé trai trong căn phòng này vốn không giống với những đứa nhỏ khác, cho nên cửa sổ là độ cao bình thường, chỉ vì dấu tai mắt người, cũng không phải là cửa kính trong suốt, mà là cửa sổ gỗ.

Dư Gia Đường chui vào, dùng móng vuốt cắt đứt dây xích, meo meo kêu hai tiếng về phía bé trai, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ.

Bé trai thực thông minh, có điểm hiểu được ý tứ của anh, không xác định đi qua, Dư Gia Đường mới vừa dùng đuôi dài cuốn cậu lên, kết quả lúc này, bên ngoài phòng khách lại truyền đến thanh âm đi lại.

Ngải Sơn say rượu đã tỉnh.