Dân chúng xung quanh bắt đầu ngươi một câu ta một câu.

La Hồng nghe đến ngơ luôn, hắn cảm thấy như có sấm chớp nổ đùng đùng bên tai, tựa như muốn đánh lên người hắn.

Mẹ nó… Ta rõ ràng đã ác ý xông vào nhà dân, vì sao bây giờ lại trở thành vì dân trừ hại?

Đừng có vội bôi nhọ ta!

Triệu Đông Hán mặt mày hớn hở, kích động không thôi.

Công tử làm chuyện tốt thì phải nên cho cả thế giới biết!

Tiểu Đậu Hoa cũng bị bầu không khí này cảm hóa, gương mặt đẹp kích động đến đỏ bừng, đôi tay nhỏ nắm lại thành quyền, nếu công tử không hung dữ thì công tử thật sự là một người rất tốt!

Nghe những lời ca ngợi cuồn cuộn ập đến như nước chảy.

La Hồng thật sự rất khó chịu.

Hắn trừng mắt nhìn Triệu Đông Hán, tên này có trí tưởng tượng phong phú đến vậy thì sao không đi viết truyện luôn đi?!

La Hồng không muốn ở đây thêm phút giây nào nữa, hắn dẫn Tiểu Đậu Hoa và Triệu Đông Hán trực tiếp rời khỏi nơi này.

Triệu Đông Hán tựa hồ cảm giác được hình như mình đã làm sai chuyện gì đó.

Hắn ta cẩn thận suy nghĩ rồi lập tức hiểu ra.

“Công tử là một người rất khiêm tốn, làm việc chính nghĩa không vì danh tiếng cũng không vì lợi lộc, thế nên công tử sẽ không đắc ý dào dạt chỉ vì một chút việc cỏn con như vậy. Công tử cũng sẽ không quá tự tuyên dương hành vi chính nghĩa của mình. Ta đúng là quá ngu xuẩn rồi, so với công tử thì cảnh giới của ta thật sự rất thấp.”

Triệu Đông Hán ảo não.

Nhìn La Hồng mang khuôn mặt trầm trọng, một tầng áp suất thấp vây quanh người, đi thẳng một đường về La phủ, Triệu Đông Hán âm thầm thở dài trong lòng.

Tiểu Đậu Hoa không dám nói lời nào, nàng cúi đầu thở hổn hển bước nhanh theo sau La Hồng.

“Công tử, thuộc hạ hiểu rồi, thuộc hạ biết sai rồi.”

Triệu Đông Hán buồn rầu mở miệng, đánh vỡ yên lặng.

La Hồng lập tức dừng bước, Tiểu Đậu Hoa vẫn đang cố gắng đuổi theo bước chân La Hồng nên đã không kịp dừng lại, trán nàng đập vào lưng La Hồng, đầu hơi sưng lên.

La Hồng liếc mắt nhìn Tiểu Đậu Hoa một cái, dọa Tiểu Đậu Hoa sợ đến tái mặt, nàng không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng bây giờ La Hồng lại không để ý tới nàng.

Hắn không nói lời nào mà chỉ nhìn Triệu Đông Hán, mẹ nó ngươi… Lại hiểu cái gì?

La Hồng ôm ngực, gương mặt tuấn tú lạnh lùng như băng.

Triệu Đông Hán cúi đầu, Tiểu Đậu Hoa cắn môi, im như ve sầu mùa đông.

Rất lâu sau…

La Hồng cuối cùng cũng mở miệng: “Lão Triệu, nếu ngươi biết sai rồi… Vậy thì ta phạt ngươi làm một chuyện để ngươi lấy công chuộc tội.”

“Chỉ cần công tử có thể nguôi giận thì cho dù công tử có sai thuộc hạ lên núi đao, xuống biển lửa thì thuộc hạ cũng cam lòng!”

Triệu Đông Hán đập bộp một phát vào ngực.

La Hồng phẩy phẩy tay.

“Không cần phải oanh liệt như vậy …”

“Bên ngoài huyện An Bình có một nhóm mã phỉ, ngươi giúp bản công tử tìm nơi mà bọn mã phỉ ở là được.”

Hử?

Triệu Đông Hán nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu.

Nhóm mã phỉ… Cũng không phải thứ gì tốt, tất cả đều là những kẻ mà lưỡi đao đã nhuốm đầy máu, cho nên khi Triệu Đông Hán biết được La Hồng muốn liên hệ với nhóm mã phỉ thì lập tức giật mình.

“Ngươi đi tìm đi, bản công tử đương nhiên là có mục đích của bản công tử.”

La Hồng không nói mục đích cho Triệu Đông Hán nghe.

Đương nhiên bây giờ hắn không thể nói cho Triệu Đông Hán biết rằng hắn định gia nhập nhóm mã phỉ.

Nếu như bị phát hiện, xét theo tính khí của Triệu Đông Hán thì khẳng định là hắn ta sẽ khuyên can hắn, thậm chí còn báo cho Trần quản gia. Đến lúc đó, kế hoạch vai phản diện của La Hồng có thể sẽ gặp phải khó khăn rất lớn.

Cho nên La Hồng vẫn duy trì sự thần bí của mình.

Triệu Đông Hán thấy La Hồng không nói nên cũng không hỏi lại.

La Hồng lưng đeo trọng trách, mặc áo choàng dài vào.

Ánh mặt trời dần dần hạ xuống chiếu lên mặt La Hồng, ẩn ẩn làm lộ ra vài phần u sầu.

Triệu Đông Hán thấy như vậy thì trái tim không khỏi rung động.

Hắn ta chợt nhớ tới lời đồn đại ngày hôm qua.

“Nghe nói công tử đi thôn Kê Sơn thu tiền thì gặp phải bọn mã phỉ ở thôn đó, thủ vệ đi cùng đều chết hết cả…”

“Công tử trở về vẫn chưa từng nhắc đến chuyện này, ngài đều tự mình gánh vác tất cả áp lực. Xét trên tính cách của công tử thì khi gặp phải chuyện này mà thủ vệ còn chết vì ngài vậy ngài há có thể bỏ qua cho đám người này?!”

Triệu Đông Hán cảm giác chính mình tựa hồ đã hơi hiểu được ý tưởng của công tử.

Nhóm mã phỉ…Là kẻ thù của công tử!

Công tử hỏi thăm tung tích nhóm mã phỉ có lẽ là để chuẩn bị kế hoạch báo thù cho thủ vệ đã chết!

Triệu Đông Hán thở gấp, cảm giác trong lồng ngực tựa như có một ngọn lửa đang bắt đầu hừng hực bốc lên.

Công tử… Trượng nghĩa!

Triệu Đông Hán nắm chặt tay, sau khi hiểu rõ tâm tư của công tử thì những vết sẹo trên gương mặt gã lại bắt đầu giật giật.

La Hồng liếc mắt nhìn Triệu Đông Hán một cái, bây giờ hắn ta như đang gánh trên lưng trọng trách to lớn, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, ý chí chiến đấu sục sôi, trong ánh mắt như có ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, hắn có hơi cảm giác được tên thuộc hạ này lại định làm gì đó.

“Những tên mã phỉ đó rất độc ác lại tàn nhẫn, lão Triệu, chú ý an toàn.”

La Hồng nghĩ nghĩ, bày tỏ sự quan tâm.

Triệu Đông Hán nghe vậy, cả người run lên, ý chí chiến đấu càng dâng cao.

“Công tử yên tâm! Những tên mã phỉ nhỏ nhoi này… Lão Triệu ta vẫn có thể nắm chắc trong tay được.”

“Năm đó lão Triệu ta đi theo đại nhân chinh chiến khắp trời nam đất bắc…… Á, khụ khụ.”

Triệu Đông Hán phấn khích đến mức suýt chút nữa đã lỡ miệng.

Chinh chiến khắp trời nam đất bắc?

Một tiểu hộ vệ bình thường nhỏ nhoi như ngươi mà lại chinh chiến khắp trời nam đất bắc?

La Hồng nghi hoặc nhìn thoáng qua lão Triệu.