Hậu Tinh Thần Biến

Chương 468: Băng Chi Thương Lâm

Hình Nhất nhìn về phía Tần Vũ cố nén hận thét lên một tiếng, xoay người biến mất ở trong vô tận hư không, từ nơi này đến Chiến Thần vũ trụ, cho dù duy trì trạng thái phách thể với tốc độ tăng lên tới cực hạn, cũng cần thời gian hơn một tháng mới tới nơi, cho dù khi hắn truyền tống tin tức cho Chiến Thần sau đó phản hồi ngay đến đây, trận chiến đấu này cũng sớm đã kết thúc.

Có thể nói, tam đại Chiến Tôn đã hoàn toàn buông bỏ trận chiến này!

Trạng thái phách thể của Tông Tường và Không Đức phóng thích ra khí tức vô cùng cường đại, nhưng hai người ở trước mặt Tần Vũ, lại có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhìn ánh mắt lãnh đạm vô tình kia của ông, lại càng khiến cho hai đại Chiến Tôn cực kỳ khó chịu, thậm chí ngay cả tâm tình cũng vì thế có chút hỗn loạn.

Vẻn vẹn chỉ đơn thuần là khí thế, Tần Vũ cũng đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

"Ah!" Tông Tường đầu tiên không giữ được bình tĩnh, một quyền tung ra, kéo theo một tàn ảnh thật dài, thế tới như sấm sét. Mà trên mặt Tần Vũ lại mang theo một dáng cười hờ hững, đồng dạng cũng vung ra một quyền, trên quyền đầu ẩn chứa lực lượng pháp tắc hỏa nguyên tố, không có chút phòng ngự nào, hoàn toàn là dùng cứng chọi cứng.

"Bồng!"

Lực đạo phát ra, như lực lượng của ngàn vạn quân (đơn vị trọng lượng = 30 cân) ầm ầm va chạm vào nhau, không gian cứ giống như tấm giấy trực tiếp bị xé rách toang. Tông Tường biến sắc, nhịn không được hữu quyền run run, bị chấn lùi lại mấy bước, mà nắm tay của hắn lại giống như bị nhiệt độ cực nóng thiêu cháy, lại có phần như một mảng cháy nhão nhoẹt, thậm chí là trạng thái phách thể cũng vô pháp chống lại lực đạo này.

Tần Vũ đồng dạng cũng lui về phía sau hai bước, âm thầm vận dụng lực lượng thủy nguyên tố đem cổ lực lượng bá đạo này hóa giải đi.

Không gian bị xé rách ấy duy trì thời gian rất lâu, xem ra mức độ ổn định của phiến tinh vực này đã không thể chịu đựng nỗi lực đối kháng mãnh liệt như thế. Thừa dịp Tần Vũ còn chưa kịp trở lại bình thường sau thế công, Không Đức liên tục phát động công kích, hai người đều không có né tránh, đều là lấy quyền đối quyền, tiếng vang nặng nề cứ giống như đầu gỗ đánh vào trên đá tảng, vang vọng quanh quẩn khắp tinh vực.

Thế nhưng tại chỗ quyền đầu va chạm, không gian trực tiếp sụp đổ, hai loại nguyên tố trong cơ thể Tần Vũ cùng một lúc vận chuyển, lực lượng hỏa nguyên tố công kích, lực lượng thủy nguyên tố làm suy giảm lực lượng của đối phương, sau mấy chục lần va chạm, nắm tay của Không Đức sớm đã là huyết nhục lẫn lộn, thậm chí có thể nhìn thấy xương trắng ẩn hiện trong đó, không ngừng bốc lên ngọn lửa màu xám.

"Còn vì hắn kéo dài thời gian sao, nếu không sử xuất lần thứ năm Chiến Thần quyết, các ngươi thật sự sẽ chết ở chỗ này." Tần Vũ lạnh nhạt nói, nhưng mỗi một chữ nói ra đều chấn động thật sâu đến tận đáy lòng của bọn chúng.

"Cho dù chết, cũng phải bắt ngươi cùng bồi táng!" Tông Tường gào thét vang vọng đến mấy chục cái tinh cầu không người quanh đó, cơ thể hắn giờ khắc này chợt bành trướng lên, những đường gân xanh giống như từng con rắn lớn quấn quanh toàn thân, một cỗ lực lượng bạo phát trước nay chưa từng có từ trên người hắn phóng ra.

Không gian bị chấn động... tiếp đó bị xé rách, biên độ sóng của loại lực lượng này cơ hồ có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung.

Tần Vũ thần sắc đang dửng dưng chợt biến thành ngưng trọng hẳn lên, ông bắt đầu hiểu được chiến đấu chân chính sắp sửa khởi đầu. Nhìn thấy Tông Tường sử ra lần thứ năm Chiến Thần quyết, Không Đức cũng lập tức bùng lên, vật chất hỗn độn ở bên trong thân thể bọn chúng phát sinh biến đổi về chất không thể hình dung được, cứ tưởng như hỏa dược bị châm ngòi.

Tần Vũ lui lại mấy bước, vật chất hỗn độn ở bốn bề bỗng nhiên hướng về ông hội tụ lại, thật giống như kình ngư hút nước, từng đám từng đám lớn vật chất hỗn độn ngưng tụ ở xung quanh ông.

"Cấm thuật, Băng Chi Thương Lâm!"

Vật chất hỗn độn đang nhẹ nhàng chuyển động đột nhiên run lên, dưới sự khống chế của Tần Vũ, lực lượng thủy nguyên tố lập tức từ đó diễn hóa ra. Băng Chi Thương Lâm là cấm thuật của pháp tắc đơn nguyên tố, cũng không có tiến hành dung hợp pháp tắc trong đó, mà là làm cho bốc hơi.

Giờ phút này, toàn thân Tần Vũ lại bắt đầu bao phủ bởi một tầng băng, hàn khí dày đặc lưu động ở trong hư không.

Đối với năm lần Chiến Thần quyết của hai đại Chiến Tôn, Tần Vũ cũng không có ý muốn né tránh, bằng không thừa cơ hội bọn chúng vừa rồi kéo dài thời gian thì lập tức có thể sử dụng cấm thuật tiến hành oanh sát. Ngược lại, ông quả thực chờ mong để xem năm lần Chiến Thần quyết của hai đại Chiến Tôn đến tột cùng có thể bộc phát ra lực lượng đến mức nào, dựa vào đó mới có thể phán định được lực lượng chân chính của cấm thuật tự mình sáng tạo ra.

"Ah!"

Tông Tường và Không Đức cùng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ, cơ hồ cùng một lúc tung ra một quyền, một quyền này cũng đều ngưng tụ lực lượng cực mạnh của năm lần Chiến Thần quyết. Vật chất hỗn độn với phương thức bắn ra từ bên ngoài cơ thể của hai người, quyền kình phát động, cuộn lên từng đạo từng đạo sóng gợn vòng tròn, rất nhanh lan rộng ra bốn bề. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ước chừng phạm vi lĩnh vực ngoài trăm thước, không gian cứ giống như tấm kính thả rơi xuống trên mặt đất, ầm ầm vỡ vụn, vật chất hỗn độn mãnh liệt cuộn trào lan tràn ra. Tinh quang trong mắt Tần Vũ chợt lóe, ông chờ đợi chính là thời điểm này, đại lượng vật chất hỗn độn như thế mới đúng là căn cơ để ông phóng thích cấm chú.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Giữa không trung, từng đạo từng đạo mũi băng khoan hơn mười thước chợt từ trong vật chất hỗn độn vút lên, theo vật chất màu xám không ngừng lan tràn, mũi băng cũng càng ngày càng nhiều. Những băng thứ đó đều do Tần Vũ từ trong vật chất hỗn độn diễn hóa ra lực lượng thủy nguyên tố bốc hơi lên mà thành, hơn nữa hiện giờ trình độ khống chế của ông đã đạt tới cảnh giới Hoàn Hư, lúc này mức độ cứng rắn có thể so với hạ phẩm Hỗn độn linh bảo.

Theo số lượng gia tăng, độ cao của băng thứ cũng không ngừng tăng cao.

Trong khoảnh khắc mũi băng va chạm vào quyền kình, lập tức vỡ nát ở trước mặt hai đại Chiến Tôn, mảnh băng vụn bắn ra bốn phía, giống như bông sen bằng băng nở rộ, cực kỳ rạng rỡ.

Ánh mắt Tần Vũ giờ phút này, thật giống như không khí ở chung quanh mình vô cùng lạnh giá, trong tay ông nắm một khối ảo ảnh mơ hồ màu xanh, năm ngón tay hé ra, một đạo băng thương xuất hiện ở trong tay ông cũng không lớn lắm nhưng tản phát ra băng lạnh khôn cùng.

Đây mới chính là chỗ áo nghĩa cốt lõi thực sự của cấm thuật Băng Chi Thương Lâm: Băng Hư Nhất Thương!

Mắt thấy hai đại Chiến Tôn đã phá tan rừng thương trùng trùng điệp điệp, cách mình cũng chỉ chừng năm mươi thước, Tần Vũ vung tay phóng ra Băng Hư Nhất Thương, đồng thời bên tai cũng vang lên tiếng rít chói tai, thương ảnh giống như chậm chậm thực ra rất nhanh quét qua hư không, thương ảnh lướt qua, không gian tức thì nứt ra một cái khe, bốn phía hư không đều lấy mũi thương làm trung tâm, bắt đầu kịch liệt co rút hẳn lại, một đạo băng thương quang mang thanh sắc lóe ra trong nháy mắt xẹt qua bầu trời, quét tới trước mặt hai đại Chiến Tôn.

Hai đại Chiến Tôn sắc mặt hung tợn, có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thể bọn chúng đang run rẩy dữ dội, hiển nhiên đã bạo phát lực lượng vượt quá cực hạn khả năng chịu đựng của thân thể.

Ầm!

Giờ khắc này, phạm vi vài trăm thước trong lĩnh vực rừng thương ầm ầm bùng nổ, mãnh băng vụn bắn tung tóe tại trong phiến tinh vực, vô cùng rực rỡ. Ngay sau đó một tiếng ầm vang trầm đục, hư không loạn lưu từ trung tâm rừng thương băng kia bùng nổ chuyển động không còn theo quy luật gì.

Cách đó không xa, thân ảnh Tần Vũ lặng lẽ xuất hiện, sắc mặt ông hơi tái nhợt, lớp băng bao trùm toàn thân cũng đã bị phá thành từng mảnh nhỏ, nhìn rừng thương bùng nổ, cảm khái nói:

"Không hổ là pháp quyết Chiến Thần sáng tạo ra, loại lực lượng bạo phát kinh khủng này chỉ sợ ngay cả thượng phẩm Hỗn độn linh bảo cũng không thể hoàn toàn ngăn cản được... Chỉ có điều, cấm thuật xem ra còn chưa hoàn thiện, hẳn là mấu chốt ở mức độ khống chế đây."

Sau khi rừng thương bùng nổ, hai đạo nhân ảnh dần dần hiện ra, mà hai đại Chiến Tôn giờ phút này sớm đã bị Băng Hư Nhất Thương xỏ xuyên qua ngực, vô luận là trạng thái phách thể hay là khí tức cường đại của Chiến Thần quyết đều đã không còn sót lại chút gì, hai người mắt trợn trừng, cả người bọc trong một lớp băng hàn khí, hiển nhiên đã khí tuyệt thân vong.

Trong lúc đối kháng cực mạnh vừa rồi, hiển nhiên là cấm chú Băng Chi Thương Lâm của Tần Vũ đã thu được thắng lợi, nhưng cổ lực lượng bạo phát này vẫn như cũ khiến cho trong lòng ông hãy còn sợ hãi, vật chất hỗn độn biến dị, có thể bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng, với ước đoán thực lực của Chiến Thần lần này, đừng nói là tinh vực được khai sáng, chỉ sợ ngay cả không gian vũ trụ nguyên thủy đều có thể kích cho vỡ nát.

Tần Vũ cũng không có đuổi theo tên Chiến Tôn Hình Nhất kia đã thoát khỏi tinh hệ Thất Tuyệt, ngược lại phóng mắt nhìn khắp chiến trường.

Lúc này, Vũ Văn Thác từ xa xa chạy lại, nhìn Tần Vũ tán tụng:

"Không hổ là Tần Vũ huynh đệ, có thể giết chết hai đại Chiến Tôn, đây chính là chỉ có một vài cao thủ Tà Thần giới mới có thể làm được a!"

Tần Vũ trầm giọng nói:

"Ta đối với trình độ khống chế pháp tắc nguyên tố còn chưa đạt, cái này còn cần phải tiếp tục tu luyện mới có thể bù lại chỗ thiếu sót của cấm thuật, nếu không sẽ không hề bị thương rồi."

Vũ Văn Thác trong lòng cả kinh:

"Ngươi bị thương sao, dùng nguyên lực sinh mệnh chữa bệnh cho ngươi một chút chứ?"

Tần Vũ khẽ lắc đầu:

"Vừa rồi va chạm làm cho lực lượng mới trong cơ thể ta có chút không ổn định, nếu như tiếp tục phóng ra cấm thuật, ta không thể tưởng tượng hậu quả thế nào, chỉ có điều lúc này hẳn không có gì trở ngại. Tình hình chiến đấu hiện giờ như thế nào?"

Vũ Văn Thác Ồ một tiếng, nói:

"Hiện tại chủ chiến tràng đã được Hiên thống lĩnh và Uông thống lĩnh di chuyển đến ngoài tinh vực năm trăm dặm, dù sao ở nơi này tinh cầu quá nhiều, không thể tiến hành tiến công đại quy mô, Dương đại ca đang ở phía sau bọn họ tiến hành ngăn chặn, nói tóm lại, tình thế cuộc chiến vẫn nghiêng về phía chúng ta."

Tần Vũ ánh mắt chợt thu lại, nhếch miệng cười, nói:

"Có binh lực ba mươi vạn lại như thế nào, hiện tại mất đi Chiến Tôn thống lĩnh, bị tiêu diệt còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao."

Vũ Văn Thác nhãn tình sáng lên, nói:

"Nói như vậy, khỏa chủ tinh này chúng ta đã có thể chiếm lấy rồi?"

Tần Vũ gật gật đầu, nói:

"Chuyện sớm hay muộn thôi."

Vũ Văn Thác hưng phấn cười ha hả vài tiếng, có thể chiếm được khỏa chủ tinh này, chẳng khác nào có được giấy thông hành trăm năm của Tà Thần giới, liền sau đó lại nhíu nhíu mày, nói:

"Chỉ có điều tuy rằng nói như vậy, đợi trận chiến đấu này chấm dứt chỉ sợ còn phải qua một đoạn thời gian rất dài, dù sao trạng thái phách thể của bọn binh sĩ này duy trì thời gian rất dài, hơn nữa lực phòng ngự cùng tốc độ đều chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, chúng ta chỉ có thể cùng bọn chúng tiến hành đánh tiêu hao chiến!"

Đích xác, tuy rằng không có thống lĩnh, mất đi ưu thế trận chiến, nhưng trạng thái phách thể của bọn binh sĩ đó vẫn như cũ giữ lấy ưu thế, lực lượng binh lính Tà Thần giới chỉ có biện pháp tiến hành áp chế và hạn chế, sau khi làm cho phách thể của bọn chúng hoàn toàn tiêu tan đi, mới có thể tiến hành tấn công đại quy mô tàn sát.

Tần Vũ liếc nhìn hắn hỏi:

"Ngươi như thế nào lại ở chỗ này, không phải đi chữa bệnh cho binh lính sao?"

Vũ Văn Thác ngây ra một lúc, tròng mắt xoay chuyển, nói:

"Trận chiến đấu kịch liệt như vậy khó gặp, huống hồ ta cũng lo lắng ngươi đấy thôi."

Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, trong lòng cũng thừa hiểu, nếu như chính mình bại với Chiến Tôn, như vậy hắn hiện tại sớm đã chạy trốn ở cách xa vạn dặm.