Kinh thiên nhất côn, xét về công kích mà nói có thể mạnh hơn phá thiên nhất kiếm rất nhiều thế nhưng tu vi Hồng Quân chỉ mới Hạ cấp thần nhân kém hơn Nghịch Ương hai cấp bậc trong khi đó là đồng dạng binh khí – thượng phẩm thần khí…hai chiêu va chạm nhau…không biết phân cao thấp thế nào.
" Lợi hại, lợi hại…" Nghịch Ương nhìn hai luồng không gian chấn động chia đều trong không trung, nhịn không được than thở với Hồng Quân.
" Tiểu Quân, mặc dù đệ chỉ là hạ cấp thần nhân nhưng công kích đã cường hãn thế này…thượng phẩm thần khí phối hợp với kinh thiên côn pháp quả thật lợi hại, đừng nói ngày đó đệ tranh đấu với trung phẩm thần nhân kia ngay cả Liêu Kiệt có trong tay thần khí cũng không hẳn là đối thủ của đệ"Mặc dù Nghịch Ương không lợi dụng tốc độ của Thượng cấp thần nhân nhưng chỉ tính đơn thuần lực công kích bình thường cũng có thể ngang tay với kiếm tiên, nói cách khác hiện giờ lực công kích của hắn có thể so sánh với thượng cấp thần nhân.
Hồng Quân dường như không nghe lời của nghịch ương nói, hắn vẫn đang phiêu phù trên không trung, đôi mày cau lại …có cảm giác hắn đang suy nghĩ một điều gì đó.
Nghịch Ương giờ cũng hiểu được có chuyện không bình thường đang xảy ra, Hồng Quân cũng không để ý đến lời xưng tán của lão vốn lão có chút không hài lòng nhưng nhìn lại bộ dáng của Hồng Quân thì lão tự hiểu, dường như Hồng Quân đang tự hỏi điều gì …còn cụ thể là điều gì thì lão..chịu. KHông đánh thức Hồng Quân, Nghịch Ương nhanh chóng ngồi ngay tại chỗ từ từ phục hồi nguyên khí.
Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, ba ngày trôi qua…Hồng Quân vẫn phiêu phù tại không trung, vẫn cau mày như không ngừng suy nghĩ một điều gì đó, vẫn không hề nhúc nhích.
Ba ngày, vô luận là đối với Hồng Quân hay Nghịch Ương đều là chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt. Nghịch Ương cũng không có trở lại phủ thủ lĩnh của mình, vẫn ở chỗ cũ canh chừng cho Hồng Quân, hiện giờ Hồng Quân là một bảo bối, nếu hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chắc Nghịch Ương chỉ còn nước là tự sát chết đi cho rồi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã một tháng trôi qua. Hồng Quân vẫn như lúc trước không hề nhúc nhích làm cho người khác không thể nào tưởng tượng nổi, Nghịch Ương chỉ còn biết khoanh chân ngồi, mặc dù nguyên khí lão đã hồi phục như cũ nhưng lão cũng giống như Hồng Quân, không hề nhúc nhích. Thực tế thì lão đang điều chỉnh trạng thái đến mức tốt nhất để cùng Liêu Kiệt đánh một trận.
Hai tháng, rốt cuộc Nghịch Ương cũng điều chỉnh trạng thái của mình tốt nhất, mà lúc này rốt cuộc Hồng Quân cũng….
" Ha ha ha ha nguyên lai là như vậy, nguyên lai là như vậy, hóa phồn vi giản ( biến phức tạp thành đơn giản) đường lớn bao nhiêu cũng quy lại một điểm, đã hiểu …ta đã hiểu…" Hồng Quân nói xong thân thể đột nhiên phiêu phiêu rơi xuống đất, mỉm cười nhìn Nghịch Ương nói:
" Nghịch Ương lão ca, cảm ơn huynh đã hai tháng nay bảo hộ cho ta, để báo đáp, đệ truyền cho huynh một chiêu kiếm pháp."" Một chiêu kiếm pháp?" Nghịch Ương mặt cũng hơi ngẩn ra. Phá thiên kiếm pháp có thể không so bì được với Kinh thiên côn pháp, nhưng đây cũng là một kiếm quyết khó mà có được, nếu không, đường đường là phó thành chủ của Lạc Phượng thành cũng không cùng với Phá thiên kiếm đánh cược, đánh cược thánh giới thôn sẽ an toàn trong năm trăm ngàn năm.
" Phá thiên nhất kiếm, kinh thiên nhất côn đều đồng quy tại một điểm đều là đường lớn hóa đơn giản, vị đạo sinh một, vị một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật đó chính là đạo lý của Phá thiên nhất kiếm và kinh thiên nhất côn đều có chung một chữ, biến những cái phức tạp thành những cái đơn giản nhất uy lực". CŨng mặc kệ Nghịch Ương có nghe hay không, Hồng Quân cứ như trước thao thao nói
" Nhưng phá thiên nhất kiếm cũng tốt, kinh thiên nhất côn cũng được, đều trong đạo đạo hư vô sản sinh ra chênh lệch đệ lợi dụng lĩnh ngộ chữ " Đạo
" kết hợp phá thiên nhất kiếm và kinh thiên nhất côn tạo ra một chiêu kiếm…được gọi là …Nghịch thiên nhất kiếm."" Nghịch thiên nhất kiếm?" Nghịch ương nghe thế thì vẻ mặt không khỏi biến đổi. nghịch thiên nhất kiếm có được bá đạo như tên của nó không? Nếu là uy lực thực sự thì mới xứng đáng với tên của nó.
" Nghịch ương lão ca, huynh xem đây" Hồng Quân vừa dứt lời thì trường côn trong tay đột nhiên biến mất, một thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện trên tay đồng dạng cũng là một thanh thượng phẩm thần kiếm.
Hồng Quân tay cầm trường kiếm, tùy ý hoa tay mũi kiếm chỉ phát tạo thành trên không một đạo hồ tuyến ( Đường), một đạo không khí không nhìn thấy đương nhiên là kiếm khí. Kiếm khí đương nhiên là không khí cấu thành căn bản không thể nhìn thấy…nhưng Nghịch Ương giờ này con mắt đang mở rất to, lão phát hiện một đạo quỷ dị hồ tuyến, đó chính là một đạo hồ tuyến màu đen mặc dù hồ tuyến đó rất nhỏ nhưng màu đen quỷ dị đó đã nói cho Nghịch Ương một kiếm uy lực này, uy lực đến tận cùng, một đạo hồ tuyến nhỏ nhoi đó căn bản chính là …. vết rách của không gian.
Vết rách không gian, ít nhất từ trước tới giờ Nghịch Ương chưa bao giờ thấy một người nào có thể chém đứt không gian tạo thành một vết rách tại Vô danh không gian này, đừng nói là một vết rách, ngay cả một điểm cũng chưa từng thấy qua.
" Ông" Nghịch Ương nhìn kỹ một lần nữa, chỉ thấy vết rách tự nhiên biến mất, chỉ còn thấy một gợn sóng trong không trung nhanh chóng lan tỏa, ở xa xa là một ngọn núi cao bị gợn sóng đi qua nhanh chóng biến thành mạt phấn.
Kiếm khí đi qua chỗ nào, toàn bộ biến thành hư vô.
Không gian ba động, trời ạ quả nhiên có thể khiến cho không gian ba động.
" Nghịch Ương kinh hãi kêu to, chỉ cần một chiêu này oanh kích lên người của Lạc Phượng thành…hic… tuyệt đối có thể giết mấy trăm thần nhân.Hồng Quân hài lòng nhìn uy lực của một kiếm này liền gật gật đầu nở nụ cười. " Nghịch Ương lão ca, huynh thấy rõ rồi chứ?
"Nghịch Ương cười khổ một tiếng nói: " Nhìn thì thấy rõ rồi, nhưng thấy rõ thì không có nghĩa là sẽ hiểu
"" Cho nên đệ mới nói sẽ chỉ cho huynh chiêu này, Nghịch ương lão ca, huynh có muốn học không?
"" Học, học, đương nhiên là phải học rồi học được Nghịch thiên nhất kiếm này ta tuyệt đối có thể thống lĩnh Thánh giới thôn, đạp bằng Lạc Phượng thành" San bằng một toà thành trì, một toà thành trì mà với thần nhân nhiều hơn gấp mấy trăm lần, nếu là trước kia có lẽ là chuyện nằm mơ. Nghịch ương cũng chưa bao giờ dám nằm mơ như vậy, song, nhìn thấy một kiếm này của HỒng Quân tâm tư của lão đột nhiên cao tận mây xanh.
Thời gian một ngày qua đi, đảo mắt đã tới kỳ hẹn của Nghịch ương với Liêu Kiệt nhưng những người trong thôn không có cách nào tìm được Nghịch ương,từ khi lão cùng Hồng Quân ra ngoài không hề có ai thấy lão quay lại phủ của mình. Ngày luận võ cận kề, những người trong thôn cũng không ngừng đến phủ của Nghịch ương, cơ hồ tất cả các địa phương …rất nhiều truyền tin nhưng cũng không tìm được lão. Nếu Nghịch ương không đi Sa khâu lăng, bỏ qua chuyện luận võ tuyệt đối sẽ trở thành truyện cười cho Lạc Phượng thành, nói không chừng, Lạc Phượng thành sẽ đưa người đến san bằng Thánh Giới thôn.
Nghịch ương mở to mắt, khóe miệng lộ ra một tia cười khổ. Lão nhìn Hồng Quân bên cạnh, ngượng nghịu mười phần nói " Lúc trước đệ lĩnh ngộ cũng cần có thời gian đến hai tháng, kinh nghiệm một thời gian như vậy đều truyền hết cho ta, ta phải lĩnh ngộ đến bốn tháng mà cũng chỉ lĩnh ngộ được một điểm, mặc dù so với phá thiên kiếm pháp của ta mạnh hơn một chút nhưng chỉ là một điểm mà thôi…căn bản là không đạt được đến uy lực của đệ khi thi triển,
"" Được rồi
" Hồng Quân cười cười nói " Bắt đầu từ những cái phức tạp thì dễ giải thích, lúc trước đệ nhờ có cơ duyên nên mới kết hợp giữa Phá thiên nhất kiếm và Kinh thiên nhất côn. Khi trở thành Nghịch thiên nhất kiếm…nếu có một lần nữa thì không có gì khó giải thích cả.
"" Uhm, có người đưa tin cho ta
". Nghịch ương tuỳ ý lướt qua nhưng lại phát hiện ra đến mấy ngàn tin tức, tính toán cẩn thận một lần nữa lão mới nhận ra đã đến ngày luận võ.Nghịch ương sắc mặt biến đổi nhìn Hồng Quân nói: " Nhanh, Tiểu Quân, chúng ta phải nhanh hơn một chút, nếu không sẽ không kịp kỳ luận võ với Liêu Kiệt
"Hồng Quân sững sờ, giờ mới phát hiện đã đến thời gian luận võ, toàn tức gật đầu nói. " Được, Nghịch ương lão ca chúng ta phi hành nhanh một chút có lẽ sẽ kịp"
Hai người một trước một sau bay lên trời nhằm hướng Sa khâu lăng bay tới.
Những người trong phủ thủ lĩnh đều nhận được tin tức Nghịch ương đã bay tới Sa Khâu lăng thì đều thở dài một hơi, thông tri toàn thôn đến Sa Khâu lăng trợ uy cho Nghịch ương.
Cùng lúc đó, Lạc Phượng thành thành chủ Liêu Kiến, phó thành chủ Liêu Kiệt đem theo năm vạn thủ thành chạy tới Sa Khâu lăng.
Sa Khâu lăng. Giống như một sa mạc hoang vu trên địa cầu, cát vàng khắp nơi, chung quanh cơ hồ không có lấy một giọt nước. Mấy trăm dặm vuông đây chính là chiến trường tại Sa Khâu lăng. Tại chỗ này cũng có một mảnh đất trống, địa hình toàn sa mạc nhưng đối với họ không tính toán làm gì.
" Tiểu Kiệt, thế nào? Đệ có nắm chắc đối phó được Phá thiên kiếm quyết của Nghịch ương không?
" Liêu Kiến bên cạnh Liêu Kiệt hỏi." Ca, huynh yên tâm, có thượng phẩm thần khí Trảm không trong tay, đối mặt Nghịch ương chỉ có tiên khí, ít nhất đệ cam đoan không bại. Hơn nữa trên người đệ còn có cực phẩm chiến giáp, Nghịch uơng muốn đánh bại đệ…hừ" Liêu Kiệt căn bản hoàn toàn không biết, vô luận là vũ khí tấn công hay phòng ngự Nghịch ương đã mạnh hơn hắn không biết bao nhiêu lần. Phòng ngự thì mạnh hơn hẳn, nói về phần công kích mặc dù đều là thượng phẩm thần khí nhưng Phá thiên kiếm quyết …hừm không nói thì độc giả ai cũng bít.
Nghịch ương cùng Hồng Quân giờ này cũng đã có mặt tại Sa Khâu lăng, nhìn đối diện bạt ngàn thần nhân, cả hai người đều nhíu mày. Hai người đồng ý luận võ, có cần thiết phải có nhiều người thế này không?
Nghịch ương bay lên phía trước cười ha ha nói: " Liêu Kiến, Liêu Kiệt, không thể tưởng được các ngươi quan tâm đến chuyện luận võ của hai người như vậy, có phải hai người các ngươi cùng lên cả không? Ta - Nghịch ương không sợ các ngươi:
" Nghịch ương nói lời này cho mọi người nghe trước tiên là bức bách không cho hai anh em Liêu Kiến và Liêu Kiệt đồng thời ra tay."Hừ
" Liêu Kiến hừ mạnh một tiếng " Đối phó với các ngươi chỉ cần đệ đệ ta ra tay là đủ, ta xem một lát nữa các ngươi thua thì có mặt mũi nào nhìn những người khác.
"" Thật không?" Trong miệng Nghịch ương xuất hiện một nụ cười giảo hoạt, đối phó một trong hai người Liêu Kiến và Liêu Kiệt quả thực rất dễ dàng. Trước kia trong mắt lão còn kiêng kỵ đối thủ trước mặt chỉ vì trước kia chỉ có người của Thần giới thứ nhất mới có được thần khí, mà hôm nay hắn - Nghịch ương cũng có, mà còn nhiều hơn vì hắn có thêm một kiện trung phẩm thần khí chiến y, lão không có gì phải kiêng kỵ nữa, đối với Liêu Kiệt chỉ có ra sức tấn công mà thôi.
" Nghịch ương, thế nào? Bây giờ ngươi nhận thua vẫn còn kịp, một hồi nữa ngươi thảm bại trước mắt của mấy vạn thần nhân, vậy nhìn không đẹp mắt đâu
" Liêu Kiến " hảo tâm
" nhắc nhở. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn" Ha ha, Liêu Kiệt, ca ca ngươi sợ ngươi thua trước mắt mấy vạn thần nhân nên trực tiếp nhắc nhở ngươi đó
" Hồng Quân đưa đẩy nói." Hừ, nếu so về đấu võ mồm thì ta công nhận người ở ngoài thành các ngươi là Thần giới thứ nhất
" Liêu Kiệt cũng không có hàm hồ, trực tiếp "đá
" trở về phía bọn Hồng Quân." A, A phải không?
"Nghịch ương mỉm cười, "nếu chúng ta đã như vậy, chi bằng cá cược một phen, chẳng biết nhị vị thành chủ có đồng ý không?"