Tiếng kẻng gõ liên hồi, tiếng ai oán vang lên khắp bốn phương, sấm mây cứ vần vũ trên đỉnh đầu khiến người ta bức bối đến kinh sợ.

Quốc gia có đại tang, toàn thiên hạ đều đã biết.

Giữa lúc Thanh Anh và mọi người cúi người, dập đầu, đứng dậy, cúi người, dập đầu, những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi tựa như dòng suối vĩnh viễn không cạn, nhưng kỳ thực chẳng có lấy một giọt thật sự xuất phát từ nỗi tâm cực bi ai.

Đối với người trong quan tài khảm vàng* kia, ông ta sống hay chết cũng chẳng thể khiến Thanh Anh có buồn vui gì.

Ông ta chẳng qua chỉ là phụ thân của phu quân nàng, là tiên đế Thanh triều, thậm chí còn là người đàn ông ruồng bỏ biểu cô của nàng

*Bản gốc là kim quan.

Thanh Anh hơi chút rùng mình, nàng chỉ thuận theo lễ nghi phức tạp quỳ xuống phía sau Đích phúc tấn, phía sau nàng là người có danh phận ngang bằng với nàng – Cao Hi Nguyệt, tất cả đều vận đồ tang, cùng có hoa lê đái vũ, đau thương chẳng thể ngưng.

Bỗng nhiên phía trước có tiếng xôn xao, một tỳ nữ kêu lên: “Chủ tử nương nương ngất rồi!”

Thanh Anh đang quỳ phía trước lập tức dùng đầu gối tiến lên, đỡ lấy Phú Sát thị đã ngất xỉu đi.

Cao Hi Nguyệt cũng lên theo, hoảng hốt nói: “Chủ tử nương nương quỳ suốt một đêm, hẳn là mệt mỏi quá độ.

Mau đi bẩm báo Hoàng thượng và Thái hậu.”

Lúc này, Thái hậu và Hoàng thượng đều kiệt sức nên đã sớm hồi cung nghỉ ngơi.

Thanh Anh liếc nhìn Hi Nguyệt rồi cao giọng nói với mọi người: “Chủ tử nương nương thương tâm quá độ, mau đỡ người đến thiền điện nghỉ ngơi.

Tố Tâm, ngươi là người hầu hạ chủ tử nương nương, mau đi bẩm báo một tiếng, nói bên này có chúng ta hầu hạ là được, đêm cũng đã khuya, không cần phiền đến Hoàng thượng và hai cung Thái hậu.”

Hi Nguyệt liếc nhìn Thanh Anh, chẳng buồn lên tiếng.

Thanh Anh cũng không muốn tranh cãi với cô ta, trước đỡ lấy Phú Sát thị, đợi tiểu thái giám nhanh nhẹn đưa kiệu mềm đến, rồi đồng loạt ôm lấy Phú Sát thị đưa vào thiền điện.

Hi Nguyệt tỏ ý muốn theo vào hầu hạ thì Thanh Anh đã nhanh chóng bước lên nghiêng mình ngăn cản, nàng nhẹ giọng nói: “Ở đây không thể không có người chủ trì, Thái hậu và các Thái phi đều đã trở về cung nghỉ ngơi, chủ tử nương nương và muội đến thiền điện rồi thì tỷ tỷ chính là trắc phúc tấn* mang thân phận cao nhất.”

*Trắc phúc tấn: Thanh sử cảo chép lại rằng: Thê thiếp chính thức của các Hoàng tử (A-ka) được gọi làPhúc tấn(福晋).

Vợ cả là Đích Phúc tấn (嫡福晋), còn các vợ lẽ (được phong danh phận) là Trắc Phúc tấn (侧福晋).

Đối với Thái tử thì thê (vợ cả) là Thái tử phi, còn các thiếp vẫn là danh phận Trắc phúc tấn, nhưng địa vị cao hơn các Phúc tấn của các Hoàng Tử khác.

Phúc tấn là một danh hiệu của quý tộc nhà Thanh, được hành lễ bởi những người thân phận thấp hơn và nhận bổng lộc hàng tháng, vì vậy chỉ được sắc phong bởi Hoàng đế.

Đôi mắt Hi Nguyệt như có gợn sóng hướng về phía Thanh Anh, trong đôi mắt dịu dàng ấy chợt hiện vẻ bất tuân nhưng vẫn chỉ nhỏ nhẹ đáp trả: “Muội muội và ta đều là trắc phúc tấn, ta đâu dám không theo hầu hạ bên cạnh chủ tử nương nương?” Rồi nàng ta tiếp lời, “Hơn nữa, khi chủ tử nương tương tỉnh lại, chưa chắc người đã thích nhìn thấy muội muội.”

Thanh Anh chỉ cười chứ không nói thêm điều gì, nàng nhìn cô ta với vẻ lạnh nhạt rồi đáp: “Tỷ tỷ quả là bộc trực.”

Hi Nguyệt hơi cắn cắn môi: “Ta hy vọng bản thân mình sẽ mãi mãi bộc trực như thế.”

Nàng ta lui ra phía sau hai bước, rồi lại quỳ xuống, hướng về phía quan tài khảm vàng của tiên đế khóc thật bi thương, thanh âm tựa như tiếng mưa rơi trên cành hoa lê yếu mềm, réo rắt đến thảm thiết vô hạn.

Trước khi Thanh Anh bước vào sau tấm mánh kiệu; nàng liếc nàng ta một cái, không thể cảm thán ngợi khen rằng sao có thể có nữ nhân giống như vậy? Dịu dàng tựa làn mây mờ nhẹ nhàng, dù đang lúc thương thương tâm, cũng đẹp đến nỗi khiến người không đành lòng mà rời mắt khỏi.

Lúc Thanh Anh đến Trung cung điện, Tố Tâm và Liên Tâm vừa đỡ Phú Sát thị nằm lên giường, vừa thay Phú Sát thị lau mặt, hầu quạt.

Thanh Anh vội vã phân phó thái giám cùng đi, dặn dò bảo: “Lập tức mang nước ấm đến đây, tuy đã sang tháng chín rồi nhưng cũng không thể để chủ tử nương nương lau mặt bị lạnh.

Liên Tâm, ngươi hầu hạ chủ tử nương nương dùng chút nước ấm, cẩn thận đừng để nóng quá.” Dứt lời, nàng lại phân phó thị nữ của mình, “Nhị Tâm, ngươi đi mở cửa sổ để thoáng khí, nhiều người oi bức chỉ e nương nương càng thêm khó chịu.

Đã truyền thái y rồi phải không?”

Nhị Tâm vội vàng đáp: “Dạ.

Nô tỳ đã phái người lặng lẽ đi mời.”

Tố Tâm nghe thấy vậy, hai hàng lông mày bất giác hơi chau xuống, hỏi: “Chủ tử nương nương thân thể không khỏe, chẳng lẽ mời Thái y cũng phải lén lút sao?”

Thanh Anh xoay người lại mỉm cười: “Cô nương không biết, như thế không phải là lén lút.

Mà những lời Cao tỷ tỷ khi nãy là nói sai.”

Tố Tâm có chút khó hiểu, vẻ mặt hơi nghi hoặc hỏi: “Nói sai?”

Thanh Anh không muốn đa lời với cô ta, nàng vội bước lên phía trước đợi các thái giám bưng nước nóng đến, Nhị Tâm nghiêng người về phía Tố Tâm, nhã nhặn mà không đánh mất chừng mực: “Mới vừa rồi Nguyệt phúc tấn nói chủ tử nương nương là do mệt mỏi nên mới ngất xỉu…”

Tố Tâm còn muốn hỏi thêm, Phú Sát thị đã thong thả ngồi dậy, khẽ lên giọng nói lớn: “Hồ đồ!”

Liên Tâm vẻ mặt hân hoan, cố gắng trấn an Phú Sát thị, nói: “Chủ tử nương có muốn uống chút nước không? Người khóc đã một đêm, cũng nên làm nhuận cổ họng.

Phú Sát thị chậm rãi uống một ngụm nước, cho dù không thoải mái cũng không không thể để tóc rối, nàng ta thuận tay hơi vuốt, mãi lúc sau mới có thể ung dung ngồi thẳng người dậy, quát lên: “Hồ đồ! Còn không mau mời trắc phúc tấn ngồi xuống.”

Thanh Anh nghe thấy Phú Sát thị tỉnh dậy, đã sớm đứng một bên cúi đầu, kính cẩn nói: “Chủ tử nương nương đã tỉnh.”

Phú Sát thị cười cười: “Chủ tử nương nương? Cách xưng hô này chỉ có Hoàng hậu mới được nhận, Hoàng thượng còn chưa sắc phong, xưng hô như vậy có phải hơi quá sớm không?”

Thanh Anh không chút kiêu ngạo, không chút xiểm nịnh nói: “Chủ tử nương nương minh giám.

Hoàng thượng đã đăng cơ trước long hồn tiên đế, dù chưa chính thức sắc phong Hoàng hậu, nhưng chủ tử nương nương là người cùng Hoàng thượng kết tóc, đương nhiên danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng hậu.

Lúc này vẫn gọi là Phúc tấn thì có chút không thích hợp, gọi thẳng hai tiếng Hoàng hậu thì lại chưa có ý chỉ, Thanh Anh đành gọi trước mấy tiếng chủ tử nương nương.” Thanh Anh thấy Phú Sát thị chỉ lặng yên, liền hành đại lễ, “Chủ tử nương nương vạn phúc kim an.”

Phú Sát thị cũng không bảo nàng đứng dậy, chỉ lo lắng thở dài: “Nói vậy, nếu ta vẫn gọi muội là trắc phúc tấn cũng có chút ủy khuất cho muội.”

Thanh Anh cúi đầu: “Các phúc tấn và cách cách thụ phong phi tần đều do chủ tử nương thống lĩnh lục cung mà quyết định phong thưởng.

Thiếp thân hiện tại đúng thật vẫn là trắc phúc tấn, chủ tử nương nương không hề ủy khuất thiếp.”

Phú Sát thị nở nụ cười, tinh tế đánh giá Thanh Anh: “Thanh Anh, muội có cần phải cẩn thận đến mức thế không, đến một chút lỗi nhỏ cũng không có sao?”

Thanh Anh cúi thấp đầu, nhu uyển khéo léo đáp: “Thiếp thân có thể giữ tròn đạo lễ, lỗi chưa từng phạm tất cả đều nhờ ơn chủ tử nương nương giáo huấn chu toàn.”

Trong một thoáng, Phụ Sát thị hơi trầm ngâm, rồi điềm đạm nói: “Đứng lên đi.” Lại hỏi, “Tố Tâm, bên ngoài kia là do Nguyệt phúc tấn chủ trì sao?”

Tố Tâm vội đáp: “Vâng.”

Phú Sát thị quan sát bên trong điện, nàng ta thở dài: “Là do Thanh Phúc tấn an bài sao? Quả nhiên mọi chuyện đều thỏa đáng.” Nàng nhìn về phía Thanh Anh nói, khiến Tố Tâm có chút không phục: “Muội làm rất tốt, Nguyệt phúc tấn nói ta mệt mỏi… Phải, ta là tấm gương cho phi tần hậu cung, sao có thể ngất đi trước mặt mọi người? Chỉ e những kẻ tiểu nhân thích gây sóng gió thị phi lại ở phía sau lưng huyên thuyên rằng ta lười biếng, có ý bất kính với tiên đế.

Ngày sau trước mặt Thái hậu và Hoàng thượng, ta sao có thể chịu nổi trách nhiệm?”

Thanh Anh gật đầu: “Thiếp thân hiểu, chủ tử nương nương là vì tiên đế băng hà nên thương tâm quá độ mới ngất đi.

Cao tỷ tỷ cũng chỉ là lo ngại quá vì tình hình cấp bách, nên mới lỡ lời.”

Phú Sát thị nhẹ thở phào: “Cuối cùng vẫn là muội hiểu lý lẽ.” Ánh mắt nàng ta khoan thai nhìn Thanh Anh, “Chỉ là muội nhất định cứ phải hành xử cẩn thận như vậy sao?”

Thanh Anh thấp giọng đáp lại: “Thiếp thân hầu hạ chủ tử, không dám không tận tâm.”

Phú Sát thị khen, cũng như là mỉa mai nàng: “Quả là hậu nhân của thị tộc Ô Lạt Na Lạp, kỹ càng chu đáo.”

Thanh Anh mơ hồ đoán được ý tứ của Phú Sát thị, nàng cảm thấy lạnh buốt sống lưng, không dám đa lời.

Phú Sát thị chỉ nhìn nàng.

Thanh Anh cảm thấy buồn bực khổ sở, lúc trước khi còn ở Vương phủ,các thê thiếp thỉnh thoảng lặng lẽ hay trực tiếp tranh đấu đã khó mà sống, sự tĩnh lặng ngay giây phút này so với khi ấy còn đáng sợ hơn nhiều lần

Không khí như giao ngưng, ngay lúc này Liên Tâm bưng lên một bát canh: “Chủ tử trước uống chút canh để định an tinh thần, thái y sẽ tới ngay.”

Phú Sát thị đưa tay nhận lấy bát canh, cầm thìa bạc chậm rãi khuấy, thần sắc vững vàng tựa thái sơn: “Hôm nay vào cung, tốt xấu gì cũng là người một nhà cả, chẳng lẽ muội không định đến thăm vị bên Cảnh Nhân cung* kia sao?”

*Cảnh Nhân Cung Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Nghi Tu- chính là Hoàng hậu trong Hậu cung Chân Hoàn Truyền kỳ, cô cô của Thanh Anh

Thanh Anh cúi đầu không đáp.

Phú Sát thị chưa từng thấy nàng ta như vậy, trong lòng có chút đắc ý, thần sắc tự nhiên cũng tốt lên đôi chút.

Hai người họ đang trầm mặc, bên ngoài liên miên vang lên tiếng vỗ tay, chính là ám hiệu thông báo hoàng đế ngự giá của thị tòng, nhắc nhở các cung nhân nhanh chóng chuẩn bị.

Quả nhiên hoàng đế tiến vào.

Phú Sát thị hơi thở yếu ớt, nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng…”

Thanh Anh kính cẩn thi lễ: “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

Hoàng đế không nhìn nàng, chỉ hơi phất tay rồi thuận miệng nói: “Đứng lên đi.”

Thanh Anh đứng dậy lui ra ngoài cửa, nàng hơi ngẩng mặt lên, các cung nữ thái giám trong điện cũng theo ra ngoài.

Hoàng đế bước nhanh đến bên giường, vỗ nhẹ lên bàn tay Phú Sát thị: “Lang Hoa, khiến nàng vất vả rồi.”

Trong mắt Phú Sát thị ánh lên giọt lệ quang, nhu tình sâu sắc: “Là thần thiếp vô năng, khiến Hoàng thượng lo lắng.”

Hoàng đế thanh âm ấm áp ôn nhu: “Sau khi nàng sinh Vĩnh Liễn và Hòa Kính thân thể vẫn luôn suy nhược, hôm nay bắt nàng chủ trì nghi lễ quốc tang, lại còn phải quản sự mọi việc trong hậu cung, nàng quá mệt nhọc rồi.”

Phú Sát thị yếu ớt trầm giọng: “Hai vị muội muội Hi Nguyệt và Thanh Anh thực cũng giúp thần thiếp nhiều lắm.”

Hoàng đế vỗ về bàn tay nàng: “Vậy là tốt rồi.” Hoàng đế chỉ về phía sau, “Trẫm nghe nói nàng không khỏe, không thể không lo lắng bèn lập tức đến đây, cũng đã mời thái y đến xem xét kĩ càng cho nàng.”

Phú Sát thị nói: “Đa tạ hoàng thượng quan ái.”

Thanh Anh đứng hầu bên phía ngoài, nhất thời không dám đi đâu, nàng chỉ triền miên nghĩ tới dáng vẻ của Hoàng đế.

Khi nãy chỉ sợ hãi lướt nhìn qua, bây giờ hình bóng chàng đã được chạm khắc nên trong tâm trí.

Quốc tang chưa xong, Hoàng đế vẫn chưa thể cạo râu tóc, hai mắt cũng như mang tơ máu, dường như là ngài ngủ không yên giấc.

Nghĩ đến đây, Thanh Anh bất giác hơi đau lòng, nói nhẹ với Nhị Tâm: “Hoàng thượng mệt mỏi, sợ là hư hỏa vượng, ngươi đi hầm chút canh ngân nhĩ hoàng liên, mỗi ngày đưa đến cung Hoàng thượng.

Nhớ kỹ, phải kín đáo một chút.”

Nhị Tâm tuân mệnh lui xuống.

Trùng hợp vừa lúc này Hoàng đế cũng dẫn người bước ra, Thanh Anh lại cúi người thi hành đại lễ: “Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn an.”

Hoàng đế tùy ý liếc mắt nhìn thị vệ đứng trước cung, bọn họ cũng là những kẻ thông minh, lập tức đứng tại chỗ bất động, tựa như những tượng gỗ rối gốm.

Hoàng đế tiến lên hai bước, Thanh Anh lặng lẽ đuổi kịp ngài.

Hoàng đế hơi buồn nói: “Trẫm rất khó coi đúng không?”

Thanh Anh muốn cười nhưng không dám lên tiếng, chỉ biết cắn môi gắt gao nhìn xuống dưới.

Hai người nhìn nhau, Thanh Anh nói: “Hoàng thượng bảo trọng.”

Hoàng đế cũng nói cùng lúc: “Thanh Anh, nàng bảo trọng.”

Thanh Anh trong lòng khẽ động, bất giác si ngốc nhìn hoàng đế.

Hoàng đế quay đầu lại liếc mắt nhìn,trong lòng còn vương vấn nhu tình: “Trẫm còn phải đi trước, nàng đừng khiến bản thân mệt mỏi.”

Thanh Anh vọng lại: “Vâng”.

Thấy Hoàng đế đi xa, đám ngự giá tùy tùng vội vàng theo đằng sau hắn, nàng bỗng thấy lòng mình ấm áp khó tả, trên môi nở nụ cười rồi chậm rãi đi ra.