Hào Môn Quân Sủng Hôn

Chương 48: Ngoan ngoãn giao người không thì chết

"Tiểu..."

Tài xế chưa nói hết câu bỗng cảm thấy một trận mát lạnh như gió thổi đến, hiện tại xe vẫn không có dừng lại mà chỉ đi chầm chậm, mà lúc này tài xế mới phát hiện ra cô từ khi nào nhanh như một cơn lốc đã ra ngoài.

Ách, không phải nói rằng không muốn quan tâm đến chuyện người khác hay sao?

Vậy mà thoắt cái đã ra khỏi xe trước?

Bất quá...

"Tiểu thư cẩn thận a!" Tài xế lúc này mới hồi thần nhanh miệng kêu lên, bên ngoài có không ít người như thế, nếu tiểu thư thật muốn cứu họ thì dù cho có hắn ở đây hợp lực cũng không phải là đối thủ của mấy tên như lang như hổ đó.

Bây giờ tài xế nghĩ thật hối hận khi vừa rồi xúi bậy tiểu thư nhà mình đi cứu họ, ngộ nhỡ cứu không được người mà tiểu thư còn bị vạ lây kéo vào cuộc thì toi, phải biết rằng lão gia cùng đại thiếu gia vô cùng yêu thương vị tiểu thư này a.

Chỉ cần cô gặp chút mệnh hệ gì thì đừng nói đến là công việc này chẳng những bị đuổi, mà ngay cả cái mạng này chưa chắc cũng đã được yên thân.

Thiên a, này quả là cái miệng hại cái thân mà!

Phía ngoài nơi một đám như lang như hổ đang vây quanh.

Trong đó quả nhiên có hai gương mặt quen thuộc, hai phụ nữ lớn tuổi một trung niên còn một lão phụ nhân.

Người phụ nữ trung niên tuy đã ngoài tuổi xuân nhưng vì bảo dưỡng tốt nên nhìn có vẻ không già ngược lại nhìn người nọ lại còn trẻ đẹp như phụ nữ ba mươi và có thể làm cho người ta không khó để hình dung ra được độ tuổi khi còn ở tuổi xuân của người nọ.

Đứng kế bên người phụ trung niên là một lão phụ nhân, tuy đã ngoài năm mươi nhưng vì cũng bảo dưỡng nhan sắc tốt nên cũng làm người ta không thấy già là bao, đặc biệt trên gương mặt lại tìm không thấy một vết nếp nhăn.

Hai người này dĩ nhiên một là Lâm Tĩnh, một người còn lại là mẹ chồng cô bà Hạ Lan Du.

Ngày thường họ ra ngoài không nhiều và khi ra ngoài cũng có mang theo ít vệ sĩ, nhưng vì hôm nay đang có nhã hứng ra ngoài mua sắm cùng dạo chơi các kiểu giữa hai mẹ con thành ra cũng không ai muốn mang theo bên người vệ sĩ quấy rầy, vướng bận họ.

Nếu là ngày thường chỉ sợ Cố Duật Hành sẽ không đồng ý dễ dàng cho hai mẹ con ra ngoài mà một người vệ sĩ cũng không mang, bởi quy tắc chính là một mang người theo hoặc hai là ở nhà, nhưng vì hôm nay anh có chuyện ra ngoài nên hai mẹ con vì thế mới nhân cơ hội lẻn ra ngoài mà một vệ sĩ cũng không mang như thế.

Nhưng họ cũng là sợ nếu đi lâu như thế sớm muộn gì Cố Duật Hành trở về biết chuyện sẽ tức giận nên ra ngoài không lâu liền trở về, nào ngờ vừa trở về nhà đã gặp phải một bọn xa lạ chặn đường vây quanh họ như thế?

Vận cứt mèo ở đây nữa là con đường này lại ít người qua lại, mà những người ở đây đồng thời cũng thật vô tâm! Nhìn thấy người gặp nạn chẳng những không giúp còn làm như không thấy mà đi mất tích!

Không giúp thì không giúp nhưng tại sao lại không ai chịu gọi báo cảnh sát vậy a?

Bà Hạ Lan Du cũng nhìn ra mấy người này cũng không phải là không có lý do chính đáng để hành động chặn đầu họ như thế, mấy tên này chẳng những không phải là những côn đồ bình thường mà còn là một trong số hắc bang đối thủ của Khổng Sát Cố gia.

Nghĩ đến đây gương mặt bà thoáng trầm xuống.

Tuy nói bà và Lâm Tĩnh không phải cũng là sẽ ngồi không như thế để chúng bắt đi làm mồi nhử đối phó với Khổng Sát, nhưng là vấn đề ở đây bọn chúng quá nhiều! Mà ở tuổi của họ không còn trẻ thì sức lực chịu đựng được bao nhiêu? Mà hôm nay ra ngoài cũng không biết có chuyện này xảy ra bằng không họ nhất định sẽ cẩn thận mang người hoặc cũng chẳng thèm ra ngoài.

Nếu cứng đối cứng chỉ sợ trong giây lát phe mình sẽ xuống thế hạ phong và bị bắt đi dễ dàng.

Một trong số những tên ở đây dường như là tên cầm đầu đắc ý kiêu ngạo nhìn hai người nói: "Một là ngoan ngoãn chịu trói đi theo, hai là đừng trách chúng ta tại sao lại không nhân nhượng nói trước!"

Lâm Tĩnh trừng mắt nói: "Này mà gọi là nhân nhượng hay sao? Còn không phải bức ép hai phụ nữ lớn tuổi như chúng ta?"

Hắn cũng chẳng thèm để tâm đến lời nói của cô, lập tức không thèm nói nữa mà ra lệnh: "Thời gian không còn nhiều, tránh để lão đại chờ lâu nhanh bắt họ lại mang lên xe, tụi bây cũng phải lái chiếc xe kia đi luôn đi!"

"Dạ!" Có người hô lên sau đó theo mệnh lệnh của tên cầm đầu mà từng người bức sát lại chỗ hai người Lâm Tĩnh.

Gã tài xế tuy rằng không có năng lực nhưng thân là đàn ông hơn nữa nếu để cho hai người này xảy ra mệnh hệ gì thì gia chủ cùng tam vị thiếu gia khó tránh sẽ không khỏi xử hắn nên hắn cũng dốc sức bảo hộ họ.

Mà Lâm Tĩnh cùng Hạ Lan Du tự nhiên cũng không ở không như thế, hai người thủ sẵn thế chuẩn bị tiến lên thì ngay lập tức có một đạo quang ánh sáng bạc lạnh lẽo phóng tới nhắm thẳng ngay vị trí trí mạng của một tên đàn ông xông tới chỗ Lâm Tĩnh.

Tên đó ngay cả một tiếng hô lên cũng không kịp đã trợn mắt ngã xuống đất mà chết, những người xung quanh nhìn thấy một màn này không khỏi sợ hãi cùng kinh ngạc, ngay cả đám người Lâm Tĩnh cũng không khỏi cả kinh trước một màn như thế. Rốt cuộc là ai đã ra tay ngoan độc như thế a? Vừa nhanh vừa độc chỉ sợ không phải người tầm thường.

Nhưng mà sau khi mọi người nhìn thấy ám khí đã cướp đi sinh mạng trên người người đàn ông này thì lập tức cả hít vào một ngụm khí lạnh, thất kinh bát sắc nhìn, bởi vì ám khí này căn bản chỉ là một cây ngân châm vô cùng mảnh a.

Ngân châm mỏng manh tựa như không thấy làm người ta không hề nhận thức có một chút nguy hại nào mà vẫn có thể phóng ra để lấy mạng đối thủ thì thật sự là một thân thủ quá biến thái!

Ngay lúc mọi người còn chưa hồi phục tinh thần thì lại có thêm vài hai, ba người, cứ thế lần lượt một lần nữa lại năm người, mắt thấy từng người một ngã xuống như thế khiến sắc mặt tên cầm đầu rốt cuộc cũng trở nên khó coi.

Hắn xoay người tức giận quát lên: "Là ai? Ban ngày ban mặt giả thần giả quỷ, còn không mau lăn ra cho lão tử?"

Chỉ thấy sau khi hắn vừa quát xong thì bỗng một trong số đó thất thanh kêu lên tiếng.

Mọi người dạt ra mới thấy đó là một cô gái xinh đẹp, gương mặt giờ phút này không chút biểu tình chỉ có sự lãnh trầm, Vân Tịch mắt không chớp lãnh bạc lần nữa vung roi bạc lên quất tới từng người.

Từng người bị roi bạc cô quất tới đều như có một lực gì đó hất họ sang một bên, tuy không xa nhưng lại khiến họ dạt sang đụng người này người kia ngã xuống. Người người nhìn cô gái bỗng xuất hiện này như đang nhìn một con quái vật, ai nấy trong mắt cũng ẩn hiện tia sợ hãi.

Quá khủng bố! Quá lợi hại! Quá biến thái rồi rồi a.

Thật không ngờ lại có một cô gái vừa xinh đẹp lại mạnh mẽ như thế, nếu không phải cô gái này là đối thủ của họ, thì chỉ sợ giây phút nhìn thấy một màn này đã sớm quỳ xuống hô "Chị hai"!

Tên cầm đầu nhìn thấy đó là một cô gái trẻ có thân thủ hết sức lợi hại liền lập tức hồi thần với những thứ xung quanh, hướng cô âm trầm hỏi.

"Nhóc con từ đâu chui ra lại dám càn quấy trước mặt lão tử? Có phải muốn chết hay không!" Hắn cũng có một chút kinh hoảng khi thấy cô còn trẻ mà có sức khủng bố như thế, vậy mà chỉ dùng hai thứ đồ trên tay không chút biệt đại nào kia đã có thể dẹp đi gần một nửa số lượng của hắn mang đến.

*Biệt đại: Đặc biệt, hiện đại

Nhưng cho dù sợ hãi kinh ngạc, hắn bỗng nhớ tới lời lão đại nhà mình, nếu hắn mà không hoàn toàn nhiệm vụ thì chính là chỉ có một con đường chết, tuy hắc bang của họ không lớn cũng không tính là nhỏ, nhưng trong hắc đạo cũng có danh có tiếng.

Mà vị lão đại của họ tự dưng cũng có người biết cùng tính tình ngoan độc vô tình của hắn.

Tuy rằng sợ hãi một màn này, nhưng dù sao ngẫm lại cô cũng chỉ là một cô gái có chút bản lĩnh mà thôi, còn họ người đông thế mạnh có thể không đấu lại được cô sao? Bọn họ cũng không phải đi tay không a.

Quan trọng hơn là hắn sợ lão đại nhà mình còn hơn là cô gái trước mặt này! Dù hắn có chết thì cũng nguyện ý không lọt vào ma trưởng của hắn.

Trong lòng ý niệm vừa động thì tên thủ lĩnh lập tức nâng cao chí khí, hướng đám đàn em bên người đang kinh hãi cô liền hùng hổ rống lên: "Ngu ngốc! Đó chỉ là một con nhãi miệng còn hôi sữa thì sợ cái gì? Chúng ta người đông thế mạnh như thế còn không sợ không phải đối thủ của nó sao? Vũ khí đem bên người vứt vào xó xỉnh nào rồi?"

Hắn vừa dứt lời thì mọi người xung quanh như thể đã ngộ nhận ra, đúng rồi nhỉ, họ đàn ông người đông thế mạnh lại cũng không có phải tay không mà đi, cũng chỉ là một con nhãi chưa trải sự đời mới phô ra chút bản lĩnh mà họ sợ cái gì?

Ý nghĩa vừa dứt họ liền vứt cái sự thất kinh bạt sắc hay kinh hãi hoảng hùng gì đó vứt hết ra sau đầu, một đám hùng hùng hổ hổ hết sức hung ác như lang như hổ cầm vũ khí dè chừng nhìn cô.

Tên cầm đầu nhìn thấy đàn em lấy lại tinh thần cũng cao hứng, hắn đắc ý vênh váo nhìn cô.

"Nhóc con này, hôm nay sẽ là ngày chết của mày khi dám thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại vào!"

Vân Tịch hơi nhướng mày, một chút tia sợ hãi cũng không thấm nổi vào mắt, nhìn những người ác lang ác hổ xung quanh tay cầm vũ khí mà cô vẫn mảy may ung dung như thể không đặt họ vào mắt làm mấy tên ở đây nhất thời nổi giận.

Sau vài giây bất động đôi bên, tên thủ lĩnh không thấy cô hành động liền nghĩ cô sợ hãi, vừa mở miệng định nói thì lời nói vân đạm phong khinh mang theo sự cuồng ngạo từ miệng cô thốt ra xém tí đã đem tên thủ lĩnh tức đến hộc máu.

"Ngoan ngoãn giao ba người họ ra đây không thì chết!"

*Vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây