Nếu như ai ai cũng hạnh phúc như lời họ nói…
Thì tôi không cần nhiều đến thế, tôi chỉ muốn một chút thôi.
Chỉ một chút hạnh phúc lọt qua những kẽ tay là đủ rồi.
Một lần vô tình gặp gỡ.
Một cậu nhóc bơ vơ cứ thế bước vào cuộc sống của Phương Thiên.
Vốn là hai đường thẳng song song…không bao giờ cắt nhau. Vì các loại nguyên nhân mà giao quấn lấy nhau.
Nhìn cậu bé gầy yếu trước mặt, nghe nguyện vọng trẻ thơ mà nhỏ bé của cậu, trong lòng Phương Thiên âm thầm phát thệ, nhất định phải làm cho cậu hạnh phúc.
Nếu em chỉ cần hạnh phúc giữa những kẽ tay…
Vậy thì hãy mở tay ra…
Em sẽ thấy hạnh phúc tìm đến, vô hạn vô bờ.
Một người đàn ông thành thục và một cậu bé mười sáu tuổi.
Rốt cuộc có thể kiên trì đi được đến đâu?
Cái gì mới là hạnh phúc đích thực?