Ta nhịn, ta nhịn.

Ta vẫn luôn nhẫn nhịn đến năm Cảnh Huy thứ mười chín, vết thương của ta cuối cùng cũng lành hẳn.

Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Chuyện đầu tiên là vào một ngày ta ở trong tẩm cung của Thái hậu cùng bà chơi cờ, trong lúc ta đang rối rắm không biết nên bỏ tà theo chính hay là được ăn cả ngã về không thì có người xông vào trong cung.

Nói đúng hơn là có rất nhiều người xông vào.

Ta sợ tới mức đánh rơi quân đen lên bàn cờ, chưa kịp nhìn tình hình đã vội vàng nhào lên chắn trước người Thái hậu.

Sau đó bọn ta đã bị bắt.

Bọn ta bị lôi ra bên ngoài, ta cảm thấy bọn họ chẳng biết kính già yêu trẻ tí nào, Thái hậu dù sao cũng là trưởng bối, không thể nhẹ tay chút à?

Ta nói như vậy, nhưng không ai để ý đến ta.

Được rồi, không sao hết.

Khi ta ra đến bên ngoài thì thấy một người mặc áo trắng đứng ở đó.

Ta nghĩ nếu hắn mà đứng cạnh Chương Cảnh Hành thì quả thật đúng chuẩn hình tượng Hắc Bạch Vô Thường mà thoại bản hay viết.

Người kia trông hơi giống Chương Cảnh Hành, hắn hỏi Thái Hậu Chương Cảnh Hành ở đâu.

Thái Hậu không để ý tới hắn, hắn lại hỏi ta.

Đến mẹ hắn còn không biết, ta làm sao biết được?

Ta cảm thấy đầu óc người này còn không tốt bằng Chương Cảnh Hành cho nên không muốn nói chuyện cùng hắn.

Ta đã không để ý tới hắn, hắn còn cười, quả nhiên đầu óc có vấn đề.

Hắn hỏi ta bao nhiêu tuổi rồi, cái này thì ta biết, ta nói ta mười bốn tuổi.

Hắn nói: "Vừa đẹp!", rồi hỏi ta có muốn gả cho hắn hay không.

Ta thầm nghĩ: "Chuyện quái gì vậy?!", đầu óc hắn thật sự không bình thường lắm thì phải.

Bọn ta vừa mới gặp mặt, sao lại muốn ta gả cho hắn.

Hắn nói con gái Triệu gia đúng là một người lại đẹp hơn một người.

Bây giờ ta cảm thấy không chỉ đầu óc hắn không tốt mà mắt cũng có vấn đề.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai khen ta xinh đẹp, Triệu gia chúng ta chỉ có trưởng tỷ là xinh đẹp nhất.

Ta hỏi hắn bởi vì ta xinh đẹp mới muốn cưới ta sao?

Hắn nói phải.

Ta đột nhiên cảm thấy hắn cũng khá tốt, bởi vì Chương Cảnh Hành trước nay chưa từng khen ta đẹp.

Ta còn muốn hắn tiếp tục khen ngợi ta, nhưng lời chưa kịp nói ra, hắn đã bị một mũi tên đâm xuyên qua cơ thể, máu phun lên người ta, làm bẩn cả chiếc váy mới.

Ta cho rằng hắn hẳn là một phản diện rất lợi hại, thế nào cũng không nghĩ tới hắn lại chết một cách qua loa như vậy.

Kẻ cầm đầu đã chết, mấy tên lâu la như rắn mất đầu, sau một hồi đã bị chế phục.

Sau này ta mới biết được, Thái hậu và Chương Cảnh Hành vẫn luôn đấu đá cùng hắn rất nhiều năm, trong triều đình có rất nhiều người ủng hộ việc lập hắn làm hoàng đế.

Thế nhưng hắn đã chết, những kẻ ủng hộ cho hắn cũng chết rồi, bây giờ không ai dám nói Chương Cảnh Hành không xứng ngồi cái ngai hoàng đế nữa.

Sau này ta hỏi trưởng tỷ người kia tên là gì, ít nhất ta cũng phải biết người đầu tiên khen ta đẹp tên là gì, trưởng tỷ nói tên hắn là Chương Cảnh Thanh.

Chương Cảnh Thanh, Chương Cảnh Thanh.

Hình như đã nghe qua ở đâu, nhưng không thể nhớ ra.

Trưởng tỷ nói nếu đã không nhớ ra thì hẳn là chuyện không quan trọng, không cần nhớ làm gì.

Ta tin tưởng không chút nghi ngờ.

Lại qua một tháng, cha đã trở lại, trưởng tỷ cùng người tiến cung tới thăm ta.

Ta không thân thiết lắm với cha, từ lúc ta nhớ được mọi việc thì cha đã không ở bên cạnh ta, nhưng bây giờ người vừa thấy ta thì đã khóc.

Cha cũng rất đẹp, xem ra gen nhà chúng ta thật sự rất tốt.

Cha nhẹ nhàng ôm ta vào trong lồng ngực, bờ vai của cha thật sự rất rộng, có thể bao lấy toàn bộ cả người ta, râu của ông cọ vào mặt ta hơi đau một chút.

Cha nói: "Uyển Nhi đã lớn như vậy rồi."

Vốn là cha đang ôm ta, hẳn là do không khí quá nặng nề, ta cũng khóc.

Ta đột nhiên nhớ tới khi còn nhỏ ta rất hâm mộ người khác, vì cha có thể ôm họ rồi bế lên thật cao, nhưng ta không được như vậy nên thường ở nhà khóc nháo, ca ca cười bế ta lên, nói: "Tiểu Uyển nhà chúng ta cũng có cha, mấy ngày này cha không ở nhà, vậy để ca ca ôm muội nhé!"

Ca ca ôm ta xoay vài vòng, bây giờ đổi lại là cha ôm ta.

Ta cảm thấy hơi buồn vì bây giờ mới nhớ ra, nếu nhớ lại sớm mấy năm thì lúc ở cung yến kia, ta chắc chắn sẽ bổ nhào vào trong lòng ca ca, nói rằng ta vẫn nhớ hắn.

Cha mới ngồi cùng ta được một lúc đã vội vã rời đi, bởi vì nam tử không thể nán lại ở hậu cung quá lâu.

Qua mấy ngày, Chương Cảnh Hành tuyển tú, đây là lần tuyển tú đầu tiên trong mười chín năm đăng cơ của hắn, vì vậy được tổ chức vô cùng long trọng.

Thái Hậu bảo ta cũng đến giúp hắn chọn vài người, ta mỉm cười đồng ý.

Ta nhất định phải chọn cho Chương Cảnh Hành người nào trông thật xấu, tình tình cũng không tốt, còn phải chọn thật nhiều người, tha hồ mà tra tấn hắn.

Đương nhiên ta không dám nói ra, chỉ trộm nghĩ trong lòng như vậy.

Ta thay một chiếc váy mới rồi đi theo Thái hậu, lúc Chương Cảnh Hành nhìn thấy ta thì mặt bỗng lạnh đi.

Ta cảm thấy tính toán trong lòng hình như đã bị hắn nhìn thấu.

Ta sai rồi.

Bởi vì căn bản không có người nào xấu xí, cũng không có người nào tính tình không tốt.

Tất cả đều rất xinh đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, nhìn qua thật sự vô cùng dịu dàng.

Ta thất vọng lắc đầu, Chương Cảnh Hành thấy dáng vẻ đó của ta thì vui mừng ra mặt, hắn hỏi ta làm sao vậy.

Ta nói hình như không có người nào phù hợp với ngươi, hắn hỏi ta rằng nữ tử như thế nào thì phù hợp với hắn.

Mặt như Vô Diệm, cực kỳ xấu xí, vai rộng eo thô, nói năng khiếm nhã.

Đương nhiên, những lời này ta chắc chắn sẽ không nói ra miệng, ta suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nặn ra một câu: "Nhìn thuận mắt là được."

Chương Cảnh Hành vung tay lên, cả đám người đứng đó mà hắn không giữ lại một ai.

Cuối cùng, Thái Hậu tuyển bốn người, ta tuyển hai người.

Lần tuyển tú đầu tiên của Hoàng đế kết thúc thê thảm bằng con số sáu người.

Lại mấy ngày qua đi, ta vẫn chơi cờ ở trong cung Thái hậu như cũ, Thái hậu hỏi ta có muốn tiếp tục ở lại trong cung không.

Ta cầm quân đen nhìn bàn cờ hồi lâu, nói rằng ta không muốn.

Bà hỏi ta tại sao.

Ta đã tám năm không về nhà, không biết hàng bánh bao thịt trước cửa nhà còn ở đó không, bệnh của mẹ đã đỡ chưa, có phải A Thanh vẫn còn chờ ta về cùng chơi ném tuyết không?

Ta nói, bởi vì ta không muốn mặc váy áo mới nữa rồi.

Nói xong, ta nghe tiếng cung nữ sợ hãi vấn an, quay đầu lại thì thấy một vạt áo màu vàng biến mất ở cửa.

Có lẽ là vào khoảng tháng tám, đúng mùa bánh hoa quế còn nóng hổi thơm nồng, trưởng tỷ tới.

Lần này không giống như những lần trước, trưởng tỷ cuối cùng cũng không khóc nữa, tỷ ấy vươn tay về phía ta, dịu dàng cười với ta: "Tiểu Uyển Nhi, tỷ tỷ tới đón ngươi về nhà."

Ta đứng ngây ra, vòng ngọc trong tay rơi xuống đất.

Ta nắm tay trưởng tỷ đi đến cửa cung, cha đang đợi chúng ta, ta tò mò nhìn con tuấn mã bên cạnh người, cha nói nó tên là Lôi Bạo, là bằng hữu từng cùng người vào sinh ra tử.

Cha còn quay sang giới thiệu với Lôi Bạo rằng ta là con gái út của người.

Bọn ta vừa định đi, thị vệ thân cận của hoàng đế đã chạy đến, Chương Cảnh Hành hỏi ta thật sự phải đi hay sao.

Chẳng lẽ ta không phải về nhà của mình à?

Ta nói với hắn, về sau phải làm một hoàng đế tốt, không nên hơi một tí là ném đồ đạc lung tung, nếu không thì sẽ liên lụy đến những người khác phải chịu tội.

Hắn hỏi ta có quay lại nữa không.

Ta nói: "Để xem đã."

Hắn có vẻ hơi buồn bã.

Ta biết rồi, chắc chắn là bởi vì hắn nghĩ rằng sau khi ta xuất cung sẽ đem toàn bộ chuyện hắn tè dầm năm mười hai tuổi, đánh rắm lúc đứng tấn năm mười ba tuổi, lén xem thoại bản năm mười bốn tuổi rêu rao ra bên ngoài.

Ta ngồi trên con Lôi Bạo của cha vẫy tay với hắn, thấy hắn nhìn chằm chằm vào ta, ta nói với hắn ta sẽ không đem chuyện xấu của hắn nói với người ngoài.

Hắn vẫn nhìn ta.

Ờm....!chắc là hắn không tin ta.

Chẳng lẽ ta là người không đáng tin đến vậy sao?.