- Hoàng thúc, nương làm sao vậy?
Đổng Phi ngây ngô nhìn Lưu Sấm, khiến trong lòng Lưu Sấm càng xót xa.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi hạ giọng nói: - A Sửu, a nương cậu mệt rồi, đang ngủ say đấy!
- Vậy được, a nương mệt rồi, để cho mẹ ngủ ngon.
Đúng lúc này có tiếng chửi bậy từ ngoài cửa.
Lưu Sấm thấy tâm phiền ý loạn, đột nhiên hắn ngẩng đầu lên nói: - A Sửu, bên ngoài có người đến quấy nhiễu không cho a nương của cậu ngủ ngon, còn không mau khiến chúng câm mồm lại.
- Nhưng a nương không cho ta đánh nhau.
- A Nương cậu nói rồi, bảo cậu nghe lời ta, chỉ cần động thủ là được.
Cái chết của lão phu nhân e rằng có liên quan không nhỏ đến Đào gia kia.
Đổng Phi nghe xong, liền không chậm trễ mà đứng dậy, ra cửa cầm một đôi thiết chùy trong góc tường lên. Thiết chùy này hình dáng giống cây chày giặt quần áo, một đầu thô, một đầu nhỏ. Đầu nhỏ chỉ bằng một bát cơm, đầu thô có đường kích khoảng 40cm. Cây gậy giặt quần áo dài một mét, nặng trịch, đen như mực, ít nhất cũng phải trăm kg. Đổng Phi xông ra khỏi phòng quát lớn: - Các ngươi không được ầm ĩ, nương ta đang nghỉ ngơi.. Ầm ĩ nữa ta sẽ đánh chết ngươi, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi...
Tiếng kêu thảm thiết vọng vào phòng, Lưu Sấm hít sâu một hơi giơ tay vuốt mắt cho lão phu nhân.
- Phu nhân yên tâm, sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho A Sửu, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp nó nữa.
Nói xong hắn tự tay ôm lấy lão phu nhân bước ra khỏi phòng.
- Bá Ngôn, vào nhà thu dọn đồ một chút rồi mang đi.
Trước cửa có đến hơn ba mươi người đang làm náo loạn, một mùi máu tươi nồng nặc xộc lên không trung, mùi tanh tưởi kia khiến người ta thật buồn nôn.
Trên mặt đất, dưới khe nước toàn là máu tươi.
Sắc mặt của Bàng Đức và mười Phi hùng vệ đều tái nhợt đi.
Lưu Sấm nhìn thấy mười mấy cỗ tử thi, cỗ tử thi nào cũng không thể nhận dạng được. Nhìn tử thi cũng biết là thiết chùy của Đổng Phi gây ra. Thịt nát, máu tươi ở khắp nơi hòa với chất nhày màu trắng đục chảy xuống đất.
Trên đầu phố có một đám người cản đường giằng co với Đổng Phi.
Lưu Sấm ôm lão phu nhân ra ngoài, Đổng Phi lại hỏi ngây ngô: - Hoàng thúc, người muốn mang a nương ta đi đâu?
- A Sửu, cứ đi theo ta là được.
- Vâng!
Lưu Sấm đi đến đầu phố, nhìn đám người ngựa đối diện đột nhiên hắn gầm lên: - Ta là Hoàng thúc Đại hán Lưu Sấm, gọi Đào Thăng đến đây.
Tiếng hét như sấm chớp đánh giữa trời quang. Mười mấy con chiến mã của đối phương kinh sợ hí lên không ngừng, còn sắc mặt của những gia đinh, nô bộc thì trắng bệch đi.
- Lệnh Minh, mượn một chiếc xe đến đây.
- Vâng!
Lưu Sấm ra hiệu cho Đổng Phi đi lên, để cậu ta ôm lấy lão phu nhân rồi cầm lấy thiết chùy trong tay cậu ta.
Nếu chỉ là người thường thì những kẻ gia đinh đó sẽ đồng loạt tiến lên, nhưng với thân phận của Lưu Sấm, xông lên thì chỉ có chết. Chúng cũng chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cái tên Lưu Sấm ai ở Nghiệp Thành mà không biết?
Còn chưa nói đến chuyện nay Lưu Sấm và Viên Thượng hợp tác với nhau, có chết cũng chỉ chết vô ích.
Chỉ trong chốc lát, hai Phi hùng vệ đã mang một chiếc xe đến chiếc xe đến.
Lưu Sấm ra hiệu cho Đổng Phi để thi thể của lão phu nhân lên xe ngựa.. Còn lúc này, cậu thanh niên ngốc nghếch kia vẫn chưa ý thức được người thân nhất của mình đã rời xa mình rồi. Cậu ta cẩn thận che chở cho lão phu nhân như bà đang thực sự ngủ. Lưu Sấm vẫn luôn cho rằng mình lòng dạ sắt đá, từ sau khi song thân qua đời không chuyện gì có thể khiến hắn xúc động... Nhưng bây giờ từ trong nội tâm của hắn cũng run lên nhè nhẹ..
- Hoàng thúc, ngươi làm gì vậy?
Viên Thượng nhận được tin vội vàng đến.
Đi theo y còn có vị đại lão gia Đào Thăng kia.
- Hiển Tư, chúng ta sang bên kia nói chuyện.
Lưu Sấm không thèm đếm xỉa đến Đào Thăng mà kéo Viên Thượng sang bên cạnh thì thầm với y mấy câu.
Sắc mặt của Viên Thượng lập tức thay đổi.
Viên Thiệu có thể không quan tâm ai là thiên tử, không để ý đến triều đình là vì năm đó y đã có sự tích lũy nhiều mặt qua nhiều năm, đủ để cho y có thể làm như vậy. Nhưng Viên Thượng thì không thể như thế được! Viên Thiệu vừa chết, Viên Thượng liền phải đón nhận rất nhiều áp lực vô hình. Y bắt đầu ý thức được cái gọi là tầm quan trọng của danh tiếng. Thiên hạ này rối loạn, ai mà chẳng có dã tâm. Nhưng dù thế nào giang sơn này vẫn là giang sơn của nhà Hán, vẫn là do họ Lưu trị vì. Thống trị đến năm trăm năm khiến cho dân chúng vẫn luôn trung thành với nhà Hán, chỉ trong một thời gian ngắn sự trung thành đó không thể mất đi được.
Tào Tháo quả thực không muốn cướp ngôi hoàng đế sao? Nếu như thế, lão đại khái có thể áp bức thiên tử, lại càng sẽ không độc quyền triều chính.
Nhưng Tào Tháo không dám.
Lão chèn ép thiên tử ra lệnh cho chư hầu đã là đại nghịch bất đạo, nhưng nếu thực sự dám cướp ngôi thì tất sẽ bị người trong thiên hạ chửi mắng.
Cho nên, Tào Tháo đã lựa chọn buông tha... Từ việc lão phụng đón thiên tử đến lúc lão về hoàng tuyền, trong suốt hai mươi lăm năm, Tào Tháo đã thành công xóa tan sự ảnh hưởng của Thiên tử nhà Hán đối với thần dân. Đương nhiên về mặt này cũng có công lao của Lưu Bị và Tôn Quyền. Lưu Bị thành lập nhà Thục Hán, là Hán Chiêu Liệt đế, thực ra đã không coi thiên tử ra gì. Còn Tôn Quyền thành lập nước Ngô cũng đã đả kích đến uy vọng của nhà Hán.
Vì thế sau khi Tào Tháo chết, Tào Phi gần như không có bất kì một sự ngăn cản nào, cướp ngôi hoàng đế. lập nên nước Ngụy.
Lưu Sấm nói về lai lịch của lão phu nhân cho Viên Thượng biết, nhưng hắn cũng không nói bà là nô tì chỉ nói bà là mẹ của Đổng Phi.
- Hiển Tư, ta biết ngươi muốn lôi kéo một số người, ổn định thế cục. Nhưng cũng phải nhìn cho rõ đối tượng mới được... Ngươi biết, Đào Thăng sau lưng ngươi tung hoành Nghiệp Thành hung hăng hống hách. Y biết rõ lão phu nhân là nhất mạch của Thái hậu mà không thông báo, ngược lại còn bức người ta đến chỗ chết. Nếu như để thiên tử biết được thì phải làm thế nào? Dù sao thiên tử cũng làm chủ thiên hạ. Thái hậu có công nuôi dưỡng thiên tử, thiên tử sao có thể bỏ qua chuyện này được? Đây không phải là cái cớ để Tào Tháo thảo phạt ngươi hay sao?
Sắc mặt của Viên Thượng trầm xuống nhìn sang bên Tào Thăng.
Một lúc sau y hít sâu một hơi rồi nói: - Hoàng thúc yên tâm, ta biết nên phải làm thế nào.
Lưu Sấm gật đầu xoay người đi đến chỗ xe ngựa ra hiệu cho Phi hùng vệ rời khỏi đó.
- Tam công tử, cứ thả hắn đi như vậy sao?
Đào Thăng thấy đám Lưu Sấm đi mất, có vẻ nóng nảy vội vàng hỏi Viên Thiệu.
Không ngờ, Viên Thượng từ trước đến nay luôn ôn hòa với y, đột nhiên tát vào mặt Đào Thăng, đánh cho y phát mộng.
- Ta bị mù mắt rồi. Suýt nữa thì bị ngươi làm hỏng đại sự.
Viên Thượng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đào Thăng sau đó tức giận quát lên: - Người đâu, bắt tên đáng chết này lại cho ta.
Không để Đào Thăng kịp có phản ứng gì, Đại Kích sĩ đã ùa lên lấy dây thừng chói chặt Đào Thăng lại.
Phùng Kỷ đứng ở bên cạnh vẻ mặt cười cổ quái.
Ông ta bước nhanh đến bên cạnh Viên Thượng nói nhỏ vài câu vào tai y.
Viên Thượng do dự một chút rồi gật đầu: - Nếu đã như vậy thì cứ theo ý của Nguyên Đồ đi.