Tròng mắt Tự Thụ híp lại, kinh ngạc nhìn Tuân Kham. Y thực sự không rõ tại sao Tuân Kham lại tự tin đến như vậy.
Được rồi, coi như Lưu Sấm đoạt được U Châu, nhưng thực lực của Viên Thiệu cũng tập trung ở đây, Lưu Sấm muốn tiến binh đến Ký Châu, làm gì có chuyện dễ thế?
- Công Dữ, lời cũng chỉ có thể nói đến đây, nếu ông không tin, ông có thể đến thư viện Nam Sơn chờ mà xem.
Nói xong, Tuân Kham thúc ngựa bước đi.
Trương Cáp vào Cao Lãm cúi chào Tự Thụ, cả hai lên ngựa, rời đi cùng Tuân Kham.
Nhìn bóng lưng của Tuân Kham, Tự Thụ bỗng trầm tư hẳn…
Đầu tháng ba năm Kiến An thứ sáu, binh lính của Tự Thụ tiến đến thành Bắc Tân. Vì bị quân Hán tuyệt đường lui nên toàn quân tan tác.
Tự Thụ bị nhốt tại Phàn Dư Đình ba ngày, cuối cùng quyết định buông binh khí, đầu hàng quân Hán...Tuy nhiên, tuy rằng Tự Thụ đầu hàng, nhưng lại không hiệu lực cho Lưu Sấm.
Giống như y đã ước định trước với Tuân Kham, sau khi Tự Thụ từ bỏ vũ khí liền được Tuân Kham đưa đến Liêu Tây.
Tuy nhiên, trên đường đi đến thành Cô Trúc, Tự Thụ đi Lâm Du một chuyến.
Sau khi nói chuyện với Từ Hộc, y nhẹ nhàng rời khỏi, đi tới thành Cô Trúc, làm bạn với Điền Phong, còn Tự Hộc thì bị đưa đến Trác quận, hiệu lực dưới trướng Tuân Kham.
Tự Hộc thất bại, khiến Bắc Cương chấn động một phen.
Cao Can vốn vẫn tính là sau khi ổn định cục diện sẽ đến Vân Trung một lần nữa, nhưng sau khi biết Tự Thụ bại trận, y liền vội vàng rút về Thương quận, không dám xuất binh lần nữa.
Sau khi Tự thụ đầu hàng, năm lộ đại quân dường như cũng loạn dần lên.
Nhưng vào lúc mọi người cho rằng chiến sự đã được bình định, Lưu Sấm lại đột nhiên hạ lệnh, mệnh Thái Sử Từ, Ngụy Diên, Hạ Hầu Lan ba lộ đại quân đang bí mật tập kết ở Bạch Sơn tập hợp lại một chỗ, tổng cộng là một vạn năm ngàn quân đột nhiên xuất kích, bất ngờ đánh Thiền Vu Đình, Binh Lâm Đạn Hãn Sơn...
Mà ở nam Hung Nô Đại Thiền Vu Hô Trù Tuyền, không biết vì nguyên cớ gì mà đột nhiên trơe mặt với Bộ Độ Căn, tiến binh đến Thu Hàng thành. Hai đường binh mã tổng cộng là ba vạn đại quân trực tiếp áp đảo Tiên Ti, mục tiêu của họ chỉ có một, đó chính là trung bộ Tiên Ti đại nhân Bộ Độ Căn. Bộ Độ Căn cũng không ngờ rằng lúc này quân Hán lại dám đến tìm y gây phiền toái, không đề phòng nên bị đánh cho thảm bại, hốt hoang thoát đi Đại Hãn Sơn.
Nhưng trận đại chiến này cũng không vi thế mà đã hạ màn.
Sau cuộc chiến bại của Bộ Đội Căn, quân Hán và quân Nam Hung Nô hợp lại làm một, phát động tấn công mạnh về phía thành Thụ Hàng. Cùng lúc đó, Yến Lệ Du cũng phát động công kích Bình Cương, ý đồ muốn giảm bớt áp lực cho Bộ Đội Căn. Nhưng mặc cho Yến Lệ Du thế công hung mãnh, lúc này ba người Lã Bố, Cao Thuận và Trần Cung đã đoàn tụ, dưới sự trợ giúp của Lưu Diệp và Điền Trù, gắt gao bám trụ binh mã đông bộ Tiên Ti. Còn Điền Dự ở Vân Trung kia, và cả Quách Viện ở Thượng Cốc nữa, cũng đã xuất binh giết nhập Bắc Cương.
Trong lúc này, chiến hỏa Bắc Cương cũng nổi lên mạnh mẽ.
Sau khi kết thúc cuộc chiến Nhạn Môn, Lưu Sấm liền trở về U Châu.
Trước khi rời khỏi quận Nhạn Môn. Hắn vốn định bổ nhiệm Quách Ôn là thái thú quận Nhạn Môn, nhưng Quách Ôn lại sống chết không đồng ý, không chịu đồng ý.
Lý do của Quách Ôn rất đầy đủ: - Tôi chỉ là tướng của bại quân, không có đủ đức để là thái thú Nhạn Môn? Nay chủ công không chê Quách Ôn, Quách Ôn xin vì chủ công mà dốc sức, bảo hộ canh giữ Nhạn Môn.
Lưu Sấm có thể hiểu được cách nghĩ của Quách Ôn, gã vừa quy hàng, làm sao có thể nhận chức thái thú một quận? Nếu thật sự là thế, e rằng cũng khó mà nhận được sự chấp nhận của nhứng người khác. Dù sao trước khi Quách Ôn có thể thể hiện được thực lực của gã, chắc hẳn sẽ khó có ai tán thành chuyện này.
Đương nhiên, Lưu Sấm cũng có thể ép gã nhận chức.
Nhưng vẫn đề là nếu gã thực sự nhận chức đó, thì sẽ dễ xảy ra mâu thuẫn.
Cho dù Quách Ôn thực sự có năng lực như vậy, cũng dễ trở thành đối tượng bị những người khác bài xích. Dù sao, dưới tay Lưu Sấm còn có rất nhiều người chưa làm đến chức thái thú một quận.
Cho nên, sau khi suy nghĩ kĩ, Lưu Sấm cũng đồng ý với thỉnh cầu của Quách Ôn.
Hắn điều Mi Chúc đến, bổ nhiệm gã làm thái thú quận Nhạn Môn, còn Quách Ôn làm Tòng sự…
Mi Chúc là anh vợ của Lưu Sấm, có đầy đủ danh vọng và địa vị. Bản thân gã cũng đã làm thái thú, cho nên sẽ không ai phản đối.
Sau đó, Lưu Sấm có hạ lệnh, mệnh Từ Thịnh làm thái thú Định Tương. Từ Thịnh cũng là thủ hạ đắc lực bên cạnh Lưu Sấm, hơn nữa cũng là lão thần đi theo hắn từ thưở ban đầu. Lại thêm việc y tinh thông chiến sự, nhiều năm qua vẫn cẩn thận. Lần này cũng đã lập được nhiều công lớn ở chiến sự U châu, nên để y làm Định Tương thái thú, chắc chắn cũng sẽ không ai phản đối.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Lưu Sấm phong Ngụy Việt và Hoàng Trung làm giáo úy, đóng ở Chú Sơn và Bắc Sơn.
Hắn đã cảm nhận được vấn đề lớn nhất trước mặt của mình.
Mặc dù Lưu Sấm là Chinh Bắc tướng quân, tuy nhiên lại không có quyền phong tướng quân.
Điều này cũng khiến cho đám người Hoàng Trung, Trương Liêu vẫn không thể có một thân phận chính đáng…Xem ra, đã đến lúc phải hòa đàm với Tào Tháo rồi.
Nền móng ở thành Yến Kinh đã lập xong, Lưu Sấm vừa chọn dùng thiết kế thành Trường An của đời Đường, cũng lại chọn một chút phong cách đế đô của đời sau, rồi đưa đến thư viện Nam Sơn, để tự tay Quản Ninh thiết kế. Vì thế mới có mô hình Yến Kinh hiện giờ. Tuy nhiên, muốn tu sửa thành Yến Kinh nay, phải mất một hai năm không thì không thể thành hình được, chứ đừng nói gì đến là khiến nó trở thành thành thị lớn nhất U Châu. Việc này cần có thời gian, mà hiện tại cái Lưu Sấm thiếu nhất chính là thời gian…
Căn cứ vào tình báo mà Hoàng Các đưa đến, Lưu Sấm xác định Viên Thiệu đã quyết định quyết chiến với Tào Tháo.
Vì thế, Viên Thiệu đã tập kết bảy vạn đại quân ở Nghiệp Thành, nói dối là một vạn, gác giáo chờ lệnh.
Nhận được tin này, Lưu Sấm cuối cùng cũng có thể thở phào một cái, như trút được gánh nặng trong lòng. Khoảng thời gian gần đây, hắn vẫn lo lắng là lịch sử sẽ thay đổi, sau trận chiến ở Quan Độ, Viên Thiệu tập trung binh lực để đối phó với hắn. Tuy nhiên, hiện tại xem ra, lịch sử dường như vẫn chưa bị thay đổi. Hoặc là, trong đầu Tào Tháo, kẻ thù hàng đầu không phải là Lưu Sấm mà vẫn là Tào Tháo.
- Khổng Minh, tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
Sau khi Lưu Sấm hội hợp với Gia Cát Lượng, liền lập tức hỏi.
Gia Cát Lượng ngẫm nghĩ một lát, liền bình tĩnh đáp: - Chủ công, việc cấp bách hiện tại là phải cải thiện mối quan hệ với Viên Thiệu. Chủ công có thể làm ra bộ phải tập trung lực lượng tiêu diệt Tiên Ti, đã không thể xuôi nam. Kể từ đó, Viên Thiệu tuy rằng có đề phòng với chủ công, nhưng mọi tinh lực sẽ tập trung vào Tào Tháo. Dù sao vẫn may kẻ thù chính của Viên Thiệu là Tào Tháo, cho dù chủ công có quật khởi, cũng không thể uy hiếp y. Hơn nữa, Viên Thiệu cũng lo lắng rằng chủ công sẽ tiếp tục liên hợp với Tào Tháo, nam bắc giáp công…Tào tặc đại thắng Quan Độ, lại còn đuổi Lưu Bị đi, để phía sau có thể yên ổn, y tuyệt đối không thể tha cho Viên Thiệu có cơ hội khôi phục, tất nhiên sẽ chủ động xuất kích.
- Cho nên…
Gia Cát Lượng cười nói: - Cho nên mặc kệ Viên Thiệu có hận chủ công tới như thế nào, y cũng sẽ phải đàm hòa với người thôi. Mà Tào Tháo cung vậy, y cần chủ công kiềm chế binh mã của Viên Thiệu, nên cũng muốn liên kết với ngài. Trong tình huống này, chỉ công có đầy đủ tư cách đề xuất điều kiện với bọn họ. Hiện giờ chủ công chiếm được U Châu, sao không thừa cơ xin lấy chức U Châu Mục?
Ánh mắt của Lưu Sấm híp lại thành một đường nhỏ.
Hắn thầm suy nghĩ đề nghị này của Gia Cát Lượng, nhưng lại không thể nói, đề nghị này của Gia Cát Lượng khiến hắn vô cùng chú ý.
U Châu Mục?
Đây mới thực sự là chư hầu một phương!
Mặc kệ trước đây Lưu Sấm đã chiếm giữ được hai quận ở Thanh Châu, hay là hiện giờ đến U Châu, đạt được chức thái thú Liêu Đông, nói toạc ra thì cũng chỉ là một chư hầu nhỏ.
Nhưng nếu như có được chức U Châu Mục, thân phận sẽ khác hẳn.
Thân phận của Hoàng Thúc có thể mang đến danh vọng cho hắn, nhưng chức U Châu Múc cũng là một đại danh từ!
Có danh vọng, có thực lực, thế mới thực sự được coi là một chư hầu chân chính.
Lưu Sấm vô cùng rõ ràng, chức vụ này không dễ dàng có được…Nhưng hiện tại, tình hình đã không giống với lúc trước. Hắn đã thể hiện được thực lực của mình cho thiên hạ biết, cho dù là Tào Tháo hay Viên Thiệu, giờ cũng đều phải nhìn hắn với con mắt khác. Đúng lúc Viên Tào quyết chiến lần thứ hai, nếu không nhân nước đục thả câu, chẳng phải là phí thời cơ sao? Lưu Sấm trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng ra quyết định.
Đúng là lúc nên thu lợi ích về cho mình rồi!
- Lời của Khổng Minh nói có lý, đã đánh một thời gian dài như vậy, cũng là lúc chúng ta nên ngồi xuống, tìm cách sống hòa hảo cùng bọn họ mới được.
Tuy nhiên, muốn hòa đàm cùng Viên Thiệu và Tào Tháo còn cần chọn được người thích đáng. Không biết trong lòng Khổng Minh, đã chọn được người phù hợp hay chưa?