Phịch!
Cây thương đồng thau văng xuống đất, rượu cũng bắn khắp nơi. Sắc mặt Tự thụ tái nhợt, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.
- Bàng Đức kia là kẻ nào?
Ngay khi Tự Thụ đang chuẩn bị lui binh, đột nhiên nhận được tin Dịch huyện thất thủ, Thẩm Phối phóng hỏa đốt cháy phủ nha, tự vẫn rồi.
Huyện Dịch thất thủ, cũng có nghĩa là đường lui của y cũng đã mất. Kế tiếp, hai vạn đại quân bị nhét trong thành Bắc Tân. Trong không có lương thực, ngoài không có cứu viện, vậy thì phải làm sao?
Tương Nghĩa Cừ cười khổ nói: - Tên Bàng Đức đó nghe nói là bộ khúc ở Tây Lương Mã Đằng, sau này không biết sao lại theo Lưu Sấm. Sau khi gã đến U Châu, đã bị Lưu Sấm đưa đi Cao Cú Lệ huyện chinh chiến, chiến công hiển hách, lâm trận đã giết được rất nhiều quý tộc như Y Di Mô và Cao Cú Lệ. Hiện giờ chiến sự ở Cao Cú lệ đã bình định, Lưu Hoàng Thúc điều gã về. Nhưng ai mà ngờ được Hữu Nhược tiên sinh sử dụng chiêu đó.
- Dịch huyện tường dày thành cao, dùng cái gì để công phá?
- Cái này, dường như là không rõ ràng lắm…Tuy nhiên, mạt tướng nghĩ, nếu lúc trước khi Hữu Nhược lệnh cho Tuấn Nghệ và Quan Trị rút lui khỏi huyện Dịch, chỉ sợ đã an bài hậu chiêu. Nếu không có nội ứng ngoại hợp, chớ nói Bàng Đức mấy ngàn binh mã, cho dù là gấp mười lần như thế, cũng không thể công phá thành trong một đêm.
Tự Thụ không kìm nổi nhắm hai mắt lại.
Lúc trước y không muốn truy kích nhanh như vậy, mà hy vọng sẽ từ từ mà đến, chinh phạt từng thành một.
Sau khi chiếm được Dịch huyện, dựa theo ý của Tự Thụ, thì đáng ra nên đi ổn định thị trấn, tra xét hết hộ tịch trong thành. Nhưng vì lúc đó Viên Thiệu thúc giục gấp quá, Thẩm Phối thì quá quen thuộc với Dịch huyện, nên khuyên Tự Thụ xuất binh. Nói là khuyên bảo, nhưng trên thực tế là tối hậu thư. Tự Thụ rơi vào đường cùng, chỉ có thể xuất binh gấp gáp, vậy nên mới không tra rõ hộ tịch huyện Dịch, vậy nên bị Tuân Kham bắt được lỗ hổng.
Hữu Nhược quả là may mắn!
Tự Thụ không kìm nổi thở dài ra, sắc mặt đau khổ.
Tuân Kham có một cậu con rể tốt, tất tin tưởng kẻ này. Căn bản sẽ không nhúng tay vào việc của gã.
Nếu là đổi thành Viên Thiệu hay y, chỉ sợ vừa mất Dịch huyện, Viên Thiệu liền sai y đoạt lại Dịch huyện, sao có thể có thời gian chậm rãi bố trí.
- Lập tức thoái binh, lui giữ Dịch kinh.
Tự Thụ không dám lần lữa trì hoãn, vội vàng hạ lệnh cho đại quân thoái binh.
Chỉ có điều, hai vạn quân mà muốn thoái binh, đâu phải là một chuyện dễ? Đặc biệt huyện Dịch thất thủ, trong tình cảnh đường lui đã bị đoạn, Viên quân nhất định sẽ hoảng sợ.Tuân Kham đi cùng với Từ Thứ, đi lên thành Bắc Tân, nhìn ra thấy quân Viên bỏ chạy toàn loạn, không nhịn nổi cười.
- Tiên sinh, hiện giờ quân Viên đã loạn, có nên phái binh truy kích hay không?
Tuân Kham vê râu lắc đầu: - Không cần truy kích, chỉ cần phái Tuấn Nghệ dẫn một đội binh mã đi theo sau là được. Nếu Viên quân ngăn cản, cũng không được giao chiến, chỉ cần ổn định trấn tuyến là được. Nguyên Trực dù sao cũng không hiểu về Tự Công Dữ, Tự Thụ người này xưa nay bình tĩnh, làm việc ắt sẽ có hậu chiêu. Ngươi thấy Viên quân đại loạn, nhưng y nhất định sẽ sắp xếp một đội quân phía sau ngăn cản. Nếu ta mạo muội truy kích, ngược lại sẽ gặp phải mai phục, chúng ta không cần liều mạng với y, chỉ cần lệnh Tuấn Nghệ và Quan Trị hai người đó theo sát chúng. Không bao lâu, Viên quân tất sẽ tan tác, đến lúc đó cho dù Tự Thụ có hậu chiêu, thì đại thế cũng đã mất, sao có thể xoay chuyển tình thế.
Từ Thứ sau khi nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong trận chiến của những ông bạn già này, Từ Thứ thấy được chữ “bình tĩnh”
Bất kể là sự bình tĩnh của Tự Thụ hay Tuân Kham. Đều lộ ra được tài cán phi phàm của hai người đó.
Nếu nói là ngay từ đầu Từ Thứ còn có chút không phục, nhưng hiện tại, y đã tâm phục khẩu phục Tuân Kham, quả nhiên không hổ là danh sĩ Dĩnh Xuyên, con cháu Tuân thị. Riêng chuyện bình tĩnh này, cũng đủ để cho người khác nể phục. Xem ra, bản thân y còn phải học hỏi nhiều.
- Bên Tử Long có tin tức gì không?
- Tiên sinh yên tâm, Văn Viễn tướng quân đã phái người truyền tin, ba ngày trước Triệu tướng quân và Lục Tốn đã suất bộ đi từ Từ Thủy xuống, phỏng chừng lúc này đã đến Cát thành.
Nụ cười trên mặt Tuân Kham rạng rỡ hơn nhiều, lập tức xoay người đi xuống dưới thành: - Nguyên Trực, lập tức tập hợp binh mã.
- Ý của tiên sinh là…
- Chủ công vô cùng yêu quý Công Dữ, ta muốn đi cùng xem, có thể vì chủ công mà lấy thêm được một chức đại hiền.
- …
********
Đúng như Tuân Kham đã đoán, Viên quân lui lại, mặc dù đã loạn lớn, tuy nhiên không hề tan vỡ.
Tự Thụ đích thân dẫn Trương Nghĩa Cừ, lệnh cho một đội quân tinh nhuệ ngăn cản phía sau, chuẩn bị phản kích khi nào quân Hán truy kích. Nếu thành công, thậm chí còn có thể đoạt được Bắc Tân thành. Nếu như vậy, tuy rằng Dịch huyện thất thủ, nhưng không có nghĩa là bản thân y không có cơ hội để phản kích. Nhưng ai mà ngờ được, Tuân Kham lại không cho phép quân Hán truy kích, chỉ có lệnh Trương Cáp với và Cao Lãm đi theo đằng sau, cách Viên quân khoảng chừng năm mươi dặm,theo sau một cách bình thản.
Kiểu đi thep này, nhìn qua thì không thấy bị uy hiếp gì, nhưng trên thực tế khiến quân Viên cảm thấy vô cùng áp lực, còn hơn sơ với việc trực tiếp đấu trận.
Chỉ trong thời gian một ngày, quân Viên đã xuất hiện hiện tượng chạy toán loạn.
Mặc dù Tự Thụ biết, nhưng cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua…quân tâm tán loạn, lúc này mà đàn áp họ, làm không tốt sẽ dẫn đến làm phản. Những binh lính trốn chạy thì đành kệ họ vậy. Ngay cả Tự thụ còn cảm thấy tuyệt vọng, huống chi là đám quân tốt này?
Xem ra, Tuân Hữu Nhược đã vô cùng hiểu y rồi!
Hiện tại điều mà Tự Thụ muốn nhất, chính là lui về Dịch kinh, rồi sau đó ổn định trận tuyến, cướp lại Dịch huyện.
Ai có thể ngờ được, khi y suất bộ lui về Phàn Dư thành, Triệu Vân đột nhiên dẫn một chi binh mã lao ra từ Cát thành.
Sau khi Triệu Vân xuất hiện, Trương Hòa và Cao Lãm cũng đồng thời phát lực, đổi từ tốc độ truy kích không nhanh không chậm, sang xuất phát một cách thần tốc.
Sau hai ngày chạy trốn, Viên quân đã mỏi mệt không chịu được, sĩ khí ngày càng xuống cấp.
Ba nhánh quân Hán đồng thời xuất kích, Viên quân chỉ có thể chống chọi được nửa ngày, sau đó là chạy trốn toán loạn.
Cùng lúc đó, Bàng Đức sau khi chiếm được Dịch huyện đã nhanh chóng xuất binh công chiếm Dịch kinh. Mất đi Dịch kinh, quân Viên sẽ không còn cách nào kiên trì được thêm nữa. Tự Thụ dưới sự bảo vệ của Tương Nghĩa Cừ, mới có thể chật vật lui giữ Phàn Dư Đình, mà sĩ tốt bên cạnh y, còn chưa được ngàn người.
Phàn Dư Đình nằm bên một nhánh sông Dịch Thủy, bờ sông Bạc Thủy.
Vị trí cụ thể của nó nằm vào khoảng bên cạnh thành Bảo Định, Từ Thủy huyện.
Hai vạn Thiệu quân tan rã, ngay cả Tự thụ cũng bị vây tại Bạc Thủy. Triệu Vân, Trương Cáp, Cao Lãm, Bàng Đức bốn lộ đại quân tiến đến, gần một vạn người vây lấy Phàn Dư Đình, đến một con chim cũng không lọt ra được.
Tự Thụ thấy vậy không khỏi bóp cổ tay thở dài.
- Phải chăng trời muốn tuyệt đường sống của ta?
Y rút kiếm ra định tự vẫn, thì Tương Nghĩa Cừ liều mạng ngăn lại.
- Tướng quân, không thể để phí hoài tính mạng bản thân như vậy được…Cho dù hôm này chúng ta thất bại, nhưng chưa lâm vào tuyệt cảnh. Nghĩ Cừ bất tài, nguyện tử chiến bảo vệ tướng quân phá vây, xin tướng quân giữ vững tinh thần, không nên làm như vậy.
Có câu “ hoạn nạn mới biết kẻ chân tình”, Tự Thụ nhìn Tương Nghĩa Cừ, không khỏi cười khổ nói: - Nghĩa Cừ hà tất phải cản ta…Hữu Nhược dùng binh, xưa nay vẫn rất bình tĩnh. Nếu hiện giờ y xuất kích, chắc hản là đã nắm phần thắng trong tay, ta đâu thể có đường lui. Nghĩa Cừ tuy rằng có dũng, nhưng không phải là đối thủ của Tuấn Nghệ. Huống chi còn có Triệu Vân Triệu Tử Long và Tây Lương Bàng Đức nữa. Muốn phá được trùng vây này, làm sao có chuyện dễ dàng? Lòng trung thành của Nghĩa Cừ ta hiểu, ta cũng không nhẫn tâm để ngươi phải liên lụy. Ngươi hãy dẫn người đi đầu hàng đi. Ta tin rằng người như Hữu Nhược, chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi. Chủ công tính sai rồi, người đã quá xem thường Lưu Mạnh Ngạn!
Tự Thụ cũng không tán thành với cái gọi là Ngũ Lộ đại quân tiến binh của Viên Thiệu cho lắm.
Theo y, nên tập trung binh lực, toàn lực xuất kích. Chỉ một đường sát nhập U Châu, Lưu Sấm tất sẽ không địch lại được.
Tuy nói trong tay Lưu Sấm binh hùng tướng mạnh, nhưng mới chiếm được U Châu, mà sức không chế với U Châu cũng chưa lớn. Lúc này toàn lực tấn công, chỉ cần có thể công phá được Trác quận, thế cục U Châu tất phải thay đổi.Nhưng Viên Thiệu cố tình không nghe, lại đi tin cái chủ ý gọi là ngũ lộ đại quân của Quách Đồ kia. Ngũ lộ đại quân cùng nhau công tiến, nhìn qua tưởng chừng như thế mạnh kinh người, nhưng trên thực tế thì là ai chiến của người nấy.
Theo lý mà nói, cho binh mã của Tự Thụ là chủ lực, song lại không cách nào tiết chế được những chi binh mã khác.
Đặc biệt Trương Nam Tiêu Xúc đều không muốn cùng tử chiến với quân Hán, thế cho nên Tuân Kham không phải chịu áp lực quá lớn. Y có thể thong dong bố trí, đối kháng với Tự Thụ. Tự Phụ cũng đã từ đề nghị với Thẩm Phối đưa Trương Nam và Tiêu Xúc sát nhập vào Bộ khúc của gã.
Đáng tiếc Thẩm Phối cũng không có quyền lực đó.