Lưu Sấm cũng không hiểu về Quách Ôn cho lắm.
Tuy rằng Hoàng Các có tư liệu về Quách Ôn, nhưng vào thời điểm này, thì không có chuyện hy vọng sẽ hiểu được về tình hình một người nào đó dễ dàng như người đời sau. Hơn nữa, người trong Hoàng Các không đủ, chỉ dựa vào Tư Mã Ý và Trần Cung hai người đó, sao có thể chống đỡ nổi.
Hoàng Các thời đầu, con đường và khởi nguồn của tình báo là dựa vào khả năng thương sự của Mi gia, ngoài ra Tô gia tuy rằng cũng có phối hợp, nhưng chung quy can thiệp cũng không sâu, không có khả năng nắm hoàn toàn trong tay. Lưu Sấm xem qua tư liệu về Quách Ôn, gần như đều là những tài liệu sơ sài. Tuy nhiên, trước đây Quách Ôn vì bảo vệ tính mạng của sĩ tốt Viên quân mà chủ động buông tha, nói rõ phẩm hạnh của người này, hẳn không phải là quá kém.
Sau khi nói chuyện qua với Quách Ôn, Lưu Sấm cũng hiểu rõ gã hơn một chút. Cho nên Hứa Chử nói xong, Lưu Sấm liền cười nói: - Yên tâm, Quách Ôn này là kẻ nhân hậu quân tử, nếu đã quy hàng, tất sẽ không lật lọng.
Nhưng trên thực tế, Lưu Sấm này vẫn thấy có chút lo lắng.
Quách Ôn vừa đi hai ngày, tin tức liền không có.
Lưu Sấm đối đãi với Quách Pất cũng khá nồng hậu…Ngày thứ ba, Quách Ôn đi từ Nguyên Bình xuất bộ đi đến, năm nghìn quân, năm nghìn quân Viên đi theo Quách Ôn đến, cho thấy quách ôn có một tiếng nói không nhỏ trong quân.
Tuy nhiên, thời điểm Quách Ôn xuất bộ tiến đến, Lưu Sấm biết được một tin tức mà hắn đã chờ đợi từ lâu: Na Lâu xuất binh rồi!
- Không nghĩ tới tên Na Lâu đó, thật sự là vô cùng tận tâm và trung thành với Viên Thiệu.
Sau khi nhận được tin tức, Lưu Sấm không khỏi cười lạnh một tiếng.
- Hoàng Thúc có điều không biết, mấy năm trước khi Na Lâu trêu chọc Vu Phu La, suýt nữa bị Vu Phu La tiêu diệt. May mắn có Viên Thiệu ra mặt để hóa giải cho, mới tránh được cái họa này. Cũng chính bởi nguyên nhân này, Na Lâu mới trung thành với Viên Thiệu như vậy.
- Trêu chọc Vu Phu La?
Vậy thì, chuyện này phải xảy ra vào năm năm trước. Lưu Sấm khi đó còn chưa tới đây. Tất nhiền là không biết đến những chuyện này. Tuy nhiên, hắn có thể nhìn ra dụng ý của Viên Thiệu: thông qua sự trợ giúp của Ô Hoàn, lệnh cho Na Lâu quy thuận, khiến gã trở thành một cánh lực lượng ngăn chặn Hung Nô ở phía nam. Thoạt nhìn, Viên Thiệu vẫn luôn giữ cảnh giác với đám người Nam Hung Nô. Kỳ thật, Lưu Sấm lại không hề có sự cảnh giác này đối với Nam Hung Nô đó?
- Nếu Na Lâu đã xuất quân, thời cơ đã đến lúc rồi. Trọng Khang, mọi chuyện sắp tới đây e là phải làm phiền đến ngươi rồi, ngươi hãy dẫn Lão Bi Doanh lập tức xuất kích, khi Lâu Phiên, ngươi có đồng ý không?
Hửa Chử nghe được, tinh thần lập tức tỉnh táo hẳn.
Gã nhếch miệng lên cười ha hả nói: - Chủ công yên tâm Hứa Chử sẽ đem đầu của Na Lâu dâng cho người.
*******
Cuối tháng hai năm Kiến An thứ sáu, Bành An, Lâu Phiền, Ô Hoàn cùng hợp binh một chỗ, tiếp tục vây đánh Âm Quán. Cùng lúc đó Gia Cát Lượng mật lệnh Tào Tĩnh suất bộ từ Vân Trung đi, cắt đứt đường lui của Bành An; lại lệnh cho Tiêu Lăng suất bộ lặng yên đến Phồn Đầu sơn. Tiến hành bao vây Bành An.
Sau khi Lưu Sấm giải quyết Quách Ôn xong, cũng lập tức bắc thượng, vây kín Bành An. Đến lúc Bành An cảm thấy tình hình không ổn, thì quân Hán đã vây kín y rồi.
Mùng hai tháng ba, Hoàng Trung đột nhiên thay đổi trạng thái phòng thủ, hạ lệnh xuất kích.
Bành An tập hợp Lâu Phiền, Ô Hoàn cùng 8 ngàn thiết kỵ, tổng cộng là hai vạn binh mã liều lạng bên sông Trị Thủy để ngăn cản, không màng đến quân Viên đang vây xung quanh, rồi còn đối mặt với thế hung hăng của quân Hán. Hoàng Trung trong ba trận, đã giết được Lâu Phiền, Ô Hoàn, còn đánh tan tác quân thiết kỵ của Lâu Phiền. Gia Cát Lượng thì trấn thủ trung quân, chỉ huy Tiêu Lăng và Tào Tính hai mặt giáp công, khiến cho đại quân của Bành An thảm bại, vỡ tan…
Sau khi Trị Thủy thất thế, Bành An nhờ có sự trợ giúp của đám quân hộ vệ mới có thể thoát ra trốn đến Mã Ấp. Nào biết được Lưu Sấm sớm đã lệnh cho Quách Ôn suất bộ lừa mở cửa thành Mã Ấp, cướp lấy thị trấn Mã Ấp. Sau khi Bành An đến Mã Ấp, liền bị Quách Ôn bắt, sau đó đưa đến tay Lưu Sấm, bị hắn bêu đầu thị chúng.
Cùng lúc đó Hứa Chử đánh lén Lâu Phiền. Na Lâu không nghĩ đến, quân Hán đã có thể đánh lén đến đó, vì thế gấp gáp ứng chiến ở Bắc Sơn hạ, rồi bị Hứa Chử giết. Sau đó, Hứa Chử cướp lấy Bắc Sơn.
Sau khi Bắc Sơn bị thất thủ, Cao Can quá sợ hãi. Bắc Sơn thất thủ, cũng đồng nghĩa là bất cứ lúc nào quân Hán cũng có thể đột nhập vào quận Tây Hà. Nếu Tây Hà bị Lưu Sấm cướp lấy, thế tất sẽ nguy hiểm đến Cao Can. Lúc này, Cao Can cảm nhận được mùi vị mà khi trước Điền Dự bị Bành An uy hiếp, lập tức hạ lệnh rút quân, lui về Ngũ Nguyên.
Sau khi Lưu Sấm cướp lấy Nhạn Môn, cũng Trương Nam và Tiêu Xúc của Trung Sơn quốc cảm thấy bị áp lực. Bọn chúng không dám tiếp tục công kích Trấn Bình, vội vàng thoái quân, lui về giữ Vọng Đô. Chỉ có điều Trương Nam, Tiêu Xúc tuy đã lui quân, nhưng Tự Thụ cũng đã công phá Phàn Dư Đình, hai vạn quân binh sắp sửa đến Tân Thành…
- Cái gì, Nhạn Môn thất thủ?
Tự Thụ biết được tin tức, lập tức thấy sợ hãi.
- Nhạn Môn thất thủ, Trương Nam, Tiêu Xúc tất sẽ lui binh, nếu ra một bình lao vào, Hữu Nhược sẽ không dễ dàng buông tha.
Sắc mặt của Tự Thụ rất khó coi, đi qua đi lại trong đại trướng Trung quân.
Tương Nghĩa Cừ nói: - Một khi đã như vậy, sao tướng quân cũng không lui binh?
- Lui binh?
Tự Thụ không khỏi cười khổ, lắc đầu liên tục, nói: - Ngươi cho là bây giờ chúng ta còn đường lui sao? Hữu Nhược lừa ta đến Tân Thành, chỉ e là đang đợi thành quả trận chiến ở Nhạn Môn. Đừng thấy chúng ta dễ dàng công phá được Phàn Dư Đình như vậy, ta khẳng định Hữu Nhược tất đã cắt đường lui của chúng ta. Tiếp đó, y tất nhiên sẽ tập trung binh lực xuất kích, tiêu diệt hết chúng ta.
- Chẳng lẽ Chính Nam Tiên sinh thấy chết mà không cứu?
Tương Nghĩa Cừ lộ ra vẻ hoài nghi.
Tự Thụ cười khổ: - Ta nghĩ hiện tại Thảm Phối e rằng đến tính mạng bản thân cũng khó mà bảo toàn…
*********
Lúc này Thẩm Phối đang làm cái gì?
Cùng lúc Tự Thụ liên tiếp công phá phòng tuyến Dịch Kinh và Phàn Dư Đình, sau khi binh lính đến Bắc Tân thành, Thẩm Phối cũng suất bộ đem rất nhiều đồ quân nhu, áp tải tới Dịch huyện để trữ hàng.
Sở dĩ đem lương thảo đồ quân nhu đến huyện Dịch tích trữ, là vì chuẩn bị cho đại chiến của Tự Thụ phía trước. Đường vận chuyển lương thực càng dài, lại càng không an toàn. Thẩm Phối cảm thấy, đem lương thảo tích trữ hết ở Dịch huyện. Có thể rút ngắn được con đường vận chuyển. Như vậy sẽ càng có lợi cho Tự Thụ.
Tuy rằng Thẩm Phối và Tự Thụ không quá thân thiết, nhưng từ trong tâm mà nói, Thẩm Phối cũng là người vô cùng chính trực. Y cũng muốn đoạt lấy U Châu, cũng hy vọng có thể mượn cơ hội này, có thể giành được nhiều tài sản hơn nữa cho Viên Thượng. Cho nên về phương diện chuẩn bị chiến tranh, Thẩm Phối cũng không làm khó dễ Tự Thụ. Y biết bản lĩnh của Tự Thụ rõ ràng hơn mình. Cho nên về mặt quân vụ, Thẩm Phối rất ít khi tham gia, ngoại trừ việc thúc giục Tự Thụ tăng thêm tốc độ ra. Những chuyện còn lại y cũng không hề can thiệp, đồng thời cũng trợ giúp Tự Thụ gom góp lương thảo.
Nhìn thấy trong Dịch thành hàng chất đầy như núi, Thẩm Phối không khỏi nhẹ nhàng thở dài.
- Đồ quân nhu lương thảo như vậy, chắc hẳn cũng đủ để Công Dữ đoạt được Phạm Dương.
Y lộ ra vẻ mặt tươi cười, quay đầu nói với thanh niên phía sau rằng: - Nếu Công Dữ nắm được Phạm Dương, thì U Châu tất nhiên sẽ đại loạn.
Người thanh niên đó tên Thẩm Vinh, là cháu của Thẩm Phối. Thẩm Phối có một huynh trưởng, nhưng không may chết sớm, chỉ để lại có một đứa con này. Khi Thẩm Phối còn thiếu niên, từng được huynh trưởng quan tâm, cho nên y cũng vô cùng cưng chiều Thẩm Vinh, thậm chí còn hơn cả hai đứa con ruột của mình. Lần này đốc chiến Trác quận, Thẩm Phối không có đưa còn mình đi theo, mà là mang Thẩm Vinh đi theo bên mình, cũng đã từng đề bạt Thẩm Vinh, đầu tư tâm sức cho sự nghiệp của cháu. Từ điểm này mà nói, Thẩm Phối đích xác là một quân tử.
Thẩm Vinh nói: - Tự tướng quân nay tiến quân thần tốc, chắc chắn tên Tuân Kham kia không phải là đối thủ.
Nếu nói là danh sĩ Dĩnh Xuyên, người đó tài cán hơn xa ta. Nhưng cũng không nên xem thường kẻ này, nếu lần này không phải là Tự Công Dữ, thì e rằng ít người là đối thủ của y…cháu hãy đi tuần một lần nữa, sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ áp tải lương thảo đến thành bắc. Ta nghĩ việc hai người đó giao chiến, chắc cũng sẽ diễn ra trong mấy ngày này thôi. Sau khi cháu đến, thì phải nghe lệnh dưới chướng của Công dữ. lần này nếu có thể công phá Tân thành, cưới được Phạm Dương…haha ta sẽ tiến cử cháu lên tam công tử.
Thẩm Vinh mừng rỡ, vội vàng khom người nói: - Cháu có thể thành công được hay không, đều là dựa vào thúc phụ.
Thẩm Phối cười cười, có chút yên tâm thoải mái tiếp nhận lời biết ơn của Thẩm Vinh.
Mấy ngầy liên tiếp chuẩn bị lương thảo, Thẩm Phối có chút mỏi mệt, vì thế trời vừa sẩm tối, y đã về phủ nha trung nghỉ tạm.
Thẩm Vinh thì mang theo một đội binh mã, dò xét trong thành một vòng. Thấy trong thành không có điều gì lạ thường, liền thả lỏng cảnh giác, trở về thao trường.
Sắc trời càng ngày càng tối.
Ánh trăng mờ ảo, chiếu thẳng vào con đường trên Dịch huyện, giống như bao phủ lên đó một tầng sương trắng.
Trong con hẻm nhỏ, chợt vọt ra một đám người áo đem, người dẫn đầu dò xét một lượt, thấy không có tuần binh xuất hiện, lập tức xua tay, đem theo người Dịch huyện chạy đi. Còn quân tốt ở cửa trấn, rõ ràng cũng buông lỏng cảnh giác. Ngẫm lại thì cũng thấy đó là chuyện thường, Tự Thụ giao chiến ở phía trước, Dịch huyện tương đối an toàn, lại còn không hề thấy bóng dáng kẻ thù…lúc vừa mới bắt đầu, những quân lính này còn có vẻ cảnh giác một chút, nhưng rồi dần dần theo tình hình chiến đấu giữa quân Hán và Tự Thụ ngày càng kịch liệt, bọn chúng ngày càng trở nên buông lỏng hơn.