Điền Thích là ai?
Đó là người đã dám chạy tới du thuyết Lã Bố! Bộ mặt Chân Nghiêu dữ tợn, đằng đằng sát khí. Nhưng trong mắt Điền Thích lại không đủ gây sợ.
Tiểu tử này chưa từng gặp Lã Ôn Hầu, càng chưa từng gặp Lưu Hoàng thúc. Nhớ ngày đó ta ở trước mặt Hao Hổ có thể nói chuyện, dù là ở dưới trướng Phi Hùng cũng không có chút sợ hãi nào cả. Ngươi cho là làm ra bộ dạng dữ tợn này là có thể hù ta sợ hay sao? Nếu thật sự sợ hãi, ta đây không phải Điền Cự Ngôn.
Điền Thích cười ha ha: - Bầm thây vạn đoạn thì sao có thể hết giận? Lúc ta vừa mới tiến vào, thấy ngoài cửa có một cái đỉnh lớn, sao không ném ta vào trong đó, nấu giết luôn chẳng phải càng có thể làm cho Tam công tử khoái trá hay sao? Chỉ có điều như vậy, chỉ sợ Chân gia ngươi sẽ có họa lớn rơi xuống đầu. Đến lúc đó cả nhà bị giết, Chân thị ở Vô Cực là trăm năm cường hào liền tan thành tro bụi.
- Ta giết ngươi!
Chân Nghiêu tức giận rút kiếm định tiến lên, nhưng Điền Thích đứng ở nơi đó, lại hiên ngang bất động.
- Tiểu Nghiêu, lui ra.
- Mẫu thân...
- Ta muốn con lập tức xin lỗi Cự Ngôn công tử, bộ dáng như vậy còn thể thống gì, quả thực là làm nhục nề nếp gia đình Chân thị ta.
Chân Nghiêu sắc mặt xanh mét, trong lòng hậm hực lui sang một bên.
Lão phu nhân thì đánh giá Điền Thích, sau một lúc lâu đột nhiên cười ha ha: - Cự Ngôn công tử không hổ là hậu nhân của danh môn, lão thân cảm thấy giống như nhìn thấy Nguyên Hạo tiên sinh. Được rồi, Lưu Hoàng thúc có cái gì chỉ giáo?
Lão phu nhân chưa từng hỏi Điền Thích tại sao lại phụ tá Lưu Sấm. Loại chuyện này không đáng giá để hỏi, nếu Điền Thích đã chịu sự sai bảo của Lưu Sấm vậy tất nhiên là đã tới dưới trướng hiệu lực cho Lưu Sấm rồi. Mà nay, bà đã biết người bắt đi Chân Mật là Lưu Sấm, sự tình này cũng liền dễ xử lý rồi.
Điền Thích bình tĩnh ngồi xuống, trầm giọng nói: - Lão phu nhân yên tâm, theo ta được biết Chân nương tử tuy rằng bị bắt, nhưng lại không có gì đáng ngại. Hoàng thúc đã an bài nàng ở phủ tướng quân tại Lâm Du, do vài vị phu nhân quan tâm, không mảy may động đến nàng. Nhưng thật ra ta nghe người ta nói, lão phu nhân bên này có chút phiền phức. Cho nên ta mới đến, một mặt là muốn báo cái bình an cho lão phu nhân, về phương diện khác, là vì sắp xếp lo giải nạn cho lão phu nhân mà đến.
- Ngươi chỉ cần giao tiểu muội ra, ưu nan tự giải.
- Tam công tử, quả thực như thế sao?
- Ngươi...
Điền Thích cười nói: - Theo ta được biết, ưu nan của Chân thị, không phải do Hoàng thúc mang đến, là Chân thị góp sức sai lầm nên mới có khó khăn hôm nay.
Lão phu nhân giận giữ liếc nhìn Chân Nghiêu một cái, bảo y không được mở miệng nữa.
- Kính xin Điền công tử chỉ điểm bến mê.
- Cần gì ta đến chỉ điểm, chẳng lẽ lão phu nhân thật sự không hiểu?
Hai gò má Chân lão phu nhân co giật một chút, sau một lúc lâu cười khổ một tiếng, đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu Chân Thường lại đây, lệnh cho lão bỏ cái đỉnh lớn phía ngoài đi.
- Điền công tử quả nhiên có là phong cách của cha, lão thân khâm phục. Một khi đã như vậy, thì người sáng mắt không làm chuyện mờ ám. Điền công tử nghĩ làm cách nào giải được ưu nạn của Chân gia ta? Nếu Chân gia có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này, lão thân tất vô cùng cảm kích.
- Lão phu nhân đã biết Viên Công chiến bại ở Quan Độ chưa?
- A?
Chân thị mặc dù là vọng tộc, nhưng dù sao tin tức không thông suốt giống như Lưu Sấm.
Lúc này, Viên Thiệu còn đang ở Toan Tảo, chưa lui về Lê Dương. Mà Chân thị lại vội vàng vì kiếm tiền lương cho Viên Hi, cho nên vốn không hề lưu ý tình hình chiến đấu ở Quan Độ. Trên thực tế, các cường hào lớn ở Hà Bắc, phần lớn đều nghĩ Viên Thiệu tất thắng trận chiến này. Mặc dù là Tô thị trước đây hợp tác với Lưu Sấm cũng chỉ là muốn thừa dịp thời điểm Lưu Sấm ở U Châu thì sẽ hung hăng kiếm thêm tiền lời, bọn họ cũng không cho rằng Lưu Sấm có thể có được U Châu.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà khi Tô thị lúc thực hiện minh ước thì chỉ bằng mặt không bằng lòng.
Chân lão phu nhân nghe tin tức Viên Thiệu chiến bại, quả tim không khỏi đập liên hồi...
Mà Chân Nghiêu thì sắc mặt biến đổi lớn.
- Chân gia trước đây từng trợ giúp Viên nhị công tử, nhiều lần là địch của Hoàng thúc, khiến Hoàng thúc tổn thất thê thảm và nghiêm trọng. Hoàng thúc đối với chuyện này cũng có chút để ý, cho nên mới bắt Chân nương tử đi, giáo huấn Chân gia một chút. Lưu Hoàng thúc lòng dạ rộng lượng, tham vọng lớn, tuyệt đối không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nay hắn đã có được U Châu, mãnh tướng dưới trướng nhiều như mây, hiền lương vô số, kỳ thế đã đại thành. Nhân vật bậc này, Chân gia muốn đối địch với hắn sao?
Lời vừa dứt, sắc mặt Chân lão phu nhân âm tình bất định.
Sau một lúc lâu bà cười khổ nói: - Lão thân chỉ là hạng nữ lưu. Chân gia chẳng qua là nhà thương nhân, bằng tâm mà nói sao lại dám đối địch với Hoàng thúc, đó chỉ là bất đắc dĩ, cũng không phải chủ ý của Chân gia. Vì thế, Chân gia đã bị không ít giáo huấn, Lưu Hoàng thúc sao lại mất công làm khó mẹ góa con côi ta?
Câu này lời vừa ra khỏi miệng, đó là thú nhận đã sợ rồi!
Điền Thích lại cười lạnh một tiếng: - Chân gia thật sự nhận sai sao?
- Đương nhiên!
- Nhưng theo ta được biết, Chân gia vẫn vận chuyển tiền lương cho Viên Hi như trước... Vài ngày trước ở trận chiến Diêm Hương, Chân gia liền cho Viên Hi năm mươi triệu tiền lương. Mà hiện tại, ta nghe nói Chân gia còn muốn tiếp tục chuyển vận tiền lương cho Viên Hi. Lão phu nhân, lão cho là Lưu Hoàng thúc thực dễ bị lừa gạt sao?
Sắc mặt Chân lão phu nhân biến đổi lớn, liên tục xua tay: - Điền công tử, lão thân tuyệt đối không có ý này.
Chân Nghiêu bên cạnh lại kìm chế không được, nhảy ra nói to: - Ngươi nói Chân gia ta nguyện ý sao?
Viên Hi kia dù sao cũng là con trai của Viên Công, gã yêu cầu chúng ta, Chân gia ta lại có thể cự tuyệt sao? Nếu thật sự cự tuyệt, ngược lại tai họa sẽ tới trước mắt.
- Cho nên nói, đây là mấu chốt chỗ khó khăn của Chân gia ngươi.
- Tiểu Nghiêu, câm mồm.
Lão phu nhân quát bảo Chân Nghiêu ngưng lại, híp mắt đánh giá Điền Thích, một lát sau đột nhiên nói: - Kính xin Điền công tử nói rõ.
- Ta nói, là Chân gia lão không có khả năng nhận thức người. Các ngươi chỉ thấy Viên Hi là con trai của Viên Công, là người đứng đầu Hà Bắc. Lại không biết, Viên Hi kia cũng không được Viên Công coitrọng, chỉ là một con vợ kế. Các ngươi nghĩ bám vào Viên thị là có thể hùng lập Trung Sơn hay sao? Ha hả, các ngươi lại không biết rằng Viên Hi kia cũng chỉ coi trọng túi tiền của Chân gia mà thôi.
Nay Viên Hi đòi hỏi vô độ, Chân gia khó mà gánh vác nổi gánh nặng này. Viên Hi đã khó được trọng dụng, các ngươi muốn Viên thị làm tấm tựa, chỉ sợ là một yêu cầu xa vời. Cho dù Hoàng thúc thả Chân nương tử ra, ngươi nói Viên thị sẽ bỏ qua Chân gia ngươi sao? Đến lúc đó, đoán chừng là Viên Hi sẽ không đòi hỏi nữa, nhưng Viên Công thì không sao. Viên Công đại bại ở Quan Độ, nhất định phải trọng chỉnh lại. Hoàng thúc có được U Châu, chắc chắn sẽ phải có một trận chiến. Trung Sơn, là tiền tuyến trong cuộc chiến ở U Châu, đến lúc đó ngươi đường đường là đại hào Vô Cực, chẳng lẽ không nên đưa ra một ít để tỏ thái độ sao?
Nay Viên nhị công tử yêu cầu các ngươi liền đưa ra năm mươi triệu tiền lương. Đến lúc đó Viên Công tự mình dẫn đại quân tiến đến, Chân thị thế nào cũng phải xuất ra một trăm triệu tiền lương để biểu thị... Lão phu nhân, tất cả trên dưới Chân thị có bao nhiêu tiền lương đủ để đáp ứng?
Chân lão phu nhân nghe xong những lời này của Điền Thích, thật lâu không nói gì.
Mà Chân Nghiêu thì cúi đầu, không hề mở miệng.
Tròng mắt y quay tròn đảo quanh liên tiếp, cũng không biết trong lòng đang suy xét những gì.
- Kính xin Điền công tử chỉ giáo ta!
Lão phu nhân thở dài, vẻ mặt chua xót.
- Ta từng nghe người ta nói, thương sự luận ánh mắt, mấu chốt là phải tìm đúng người. Các ngươi trước đây dựa sai người rồi, nhưng đừng lo! Hiện nay các ngươi chỉ cần có thể tìm đúng người, là có thể đảo ngược được tình thế. Trước khi ta lên đường, Lưu Hoàng thúc bảo cho ta nói với lão phu nhân: Trung Sơn quá nhỏ, không chấp nhận được ba cái nhà đại phú. Một khi đã như vậy, sao không đổi nơi khác?
- Hả?
Điền Thích nói: - Nay Lưu Hoàng thúc có được U Châu, đại thế đã thành. Viên Thiệu tuy mạnh, nhưng phía nam có Tào Tháo kiềm chế, chỉ sợ cũng khó có thể hình thành uy hiếp đối với Lưu Hoàng thúc. Chân gia ở Trung Sơn khó có nơi sống yên ổn, sao không đi tới U Châu? Ta nghe nói, Lưu Hoàng thúc ở U Châu xây dựng rầm rộ, đang cần nhân sĩ khắp nơi đi tới tương trợ. Lấy thực lực của Chân gia, ở U Châu đại khái có thể bắt đầu từ số không. Lại dựa vào sự chiếu cố của Lưu Hoàng thúc, với phương pháp buôn bán trăm năm của Chân gia, lo gì không thể phục hưng? Lưu Hoàng thúc nói, nếu như Chân thị nguyện sẵn sàng góp sức, không tới ba năm, chắc chắn sẽ không phụ danh hiệu đệ nhất cường hào U Châu.
Chân lão phu nhân nghe xong, hít sâu một hơi.
- Lưu Hoàng thúc quả thực nói như vậy?
- Việc đến như này, sao ta có thể lừa gạt?
Trong lòng lão phu nhân không khỏi có chút dao động, mặc kệ như thế nào, Lưu Sấm bây giờ là chư hầu một phương, có được U Châu.
Viên Thiệu thì sao?
Trời mới biết sau khi bại ở Quan Độ còn có thể chống đỡ được bao lâu... Nghe người ta nói, Tào Tháo kia lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ. Hai người này liên kết giáp công, Viên Thiệu thật sự có thể chống đỡ nổi sao? Mặc dù nói Viên Thiệu căn cơ thâm hậu, nhưng hiện tại ngay cả con trai của Điền Phong đều hiệu lực cho Lưu Sấm, chẳng phải đã nói rõ Viên Thiệu thật sự bắt đầu xuống dốc, mà Lưu Sấm tương lai chắc chắn có thể thành tựu đại sự...
Trước đó, Tô Gia dựa vào quan hệ với Lưu Sấm đả thông thương lộ phía Liêu Đông, đoạt đi việc buôn bán của Chân thị, kiếm lợi lớn.
Tô Gia họ có thể dựa lưng vào Lưu Hoàng thúc, Chân gia ta sao không thể dựa vào Lưu Hoàng thúc?
Lão phu nhân càng nghĩ, lại càng thấy được Điền Thích nói có lý. Mặc dù ý tứ trong lời nói của Điền Thích muốn Chân gia vứt bỏ tổ nghiệp ở Trung Sơn... Việc này có lẽ có chút khó khăn, nhưng gia chủ ta hiện tại vì phân phòng bức bách, chỉ có thể cố gắng hết sức. Một khi đã như vậy, sao không bắt đầu từ số không?
Dù sao cũng chỉ là chút điền sản phòng ốc, liền cho phân phòng là được.
Thương lộ của Chân thị lại nắm trong tay gia chủ, có vốn liếng như vậy, là có thể cam đoan Chân thị sống yên ở U Châu...
- Lưu Hoàng thúc thật sự không so đo chúng ta trước đó đối địch với hắn sao?
- Đương nhiên sẽ không so đo!
Lão phu nhân nuốt nước miếng, do dự sau một lúc lâu lại hỏi: - Nhưng, tại sao Lưu Hoàng thúc lại coi trọng Chân gia ta như thế?
Vấn đề này rất mấu chốt, nếu không thể đưa ra giải thích hợp lý, tất cả võ mồm trước đó đều uổng phí.
Con ngươi Điền Thích đảo một vòng, cười nói: - Quan quan thư cưu, Tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu... Lão phu nhân, trong lòng còn có nghi vấn gì nữa không?