Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 355-1: Xương bình (1) (1)

Tháng tám năm Kiến An thứ năm, chiến sự Quan Độ trở nên gay cấn.

Viên Thiệu thực hiện kế sách của Tự Thụ, lập nên lá chắn, đắp đất thành núi, lệnh cung tiễn thủ đứng ở nơi cao bắn xuống doanh trại quân Tào, quân Tào bị quân Viên áp chế, rất nhiều Tào binh phải cầm tấm lá chắn che trên đầu phòng ngự bị quân Viên bắn xuống. Cũng không lâu sau, quân Tào cải tiến Phích lịch xa, phát minh xe đánh, phá hủy cấu trúc thành lá chắn của quân Viên, cuối cùng cũng hòa nhau, Viên Thiệu thất bại ở kế sách này liền đào địa đạo muốn đánh lén Tào Tháo. May mắn thay Tuân Du phát hiện đúng lúc, sai người đào hố phòng ngự một lần nữa phá giải kế sách của Viên Thiệu. Bắt đầu từ tháng bảy hai bên triển khai cuộc chạm trán kịch liệt ở Quan Độ, khá nhiều mưu kế được triển khai, số người chết hai bên tăng lên hàng ngày, ba mặt thù địch Tào Tháo thật cảm thấy có chút quá sức.Tôn Sách bị giết đã giải quyết được nỗi khổ âm thầm lớn nhất của Tào Tháo.

Sau khi Tôn Sách chết, Tôn Quyền thu binh lại, phái người đến Hứa Đô thỉnh tội cùng Tào Tháo.

Không còn biện pháp nào, Tôn Sách vừa chết Giang Đông liền xuất hiện những rối loạn. Nên biết rằng mặc dù Tôn gia chỉ là phú hộ nhưng so với danh môn vọng tộc khác chênh lệch rất nhiều. Trước đây oai danh Tôn Sách, Tôn Kiên anh dũng, khiến sĩ tộc Giang Đông kinh sợ, nhưng Tôn Sách vừa chết, sĩ tộc Giang Đông lập tức ngóc đầu dậy, nếu không phải trước đây Tôn Sách giết người quá ác, suy yếu lực lượng sĩ tộc Giang Đông thì Giang Đông không lâm vào hỗn loạn.

Dù sao Tôn Quyền tuổi cũng còn trẻ, uy danh không đủ.Nếu không phải được các lão tướng Trình Phổ, Hoàng Cái ủng hộ, lại có sự tương trợ của Chu Du, Trương Chiêu, y thậm chí không thể tiếp chưởng được vị trí của Tôn Sách.

Kể từ đó, mong muốn chiếm Bắc Thượng chỉ còn là lời nói rỗng. Rơi vào đường cùng, Tôn Quyền phái người đến xin hòa với Tào Tháo, mặt khác lệnh cho Gia Cát Cẩn và Lục Tốn đi sứ Liêu Đông, ý đồ giải quyết phiền phức của Giao Châu.

Cuối cùng Tào Tháo cũng nhẹ nhàng thở ra, Tôn Sách vừa chết, lão như trút được gánh nặng.

Tuy rằng còn có một Lưu Bị đang gây náo động lớn ở Nhữ Nam.

Nhưng theo Tào Tháo, Lưu Bị không đủ lực ảnh hưởng đến thế cục, nên lão cũngkhông thèm để ý.

Đối mặt với sự tấn công dũng mãnh của Viên Thiệu, Tào Tháo cũng cảm nhận được áp lực thật lớn.

Uy hiếp của Giang Đông tuy đã được xua tan nhưng quân Tào binh lương khá ít, sĩ tốt mệt mỏi, thậm chí làm mất đi lòng tin thủ vững của Tào Tháo.

Vì thế lão viết thư gửi gấp cho Tuân Úc, nói muốn lui binh về Hứa Đô.

Tuân Úc hồi âm nói:

- Viên Thiệu mang quân chủ lực tập kết ở Quan Độ, muốn cùng chủ công quyết thắng thua. Chủ Công nên kiên trì áp chế, đây là vấn đề mấu chốt quyết định khảnăng thống trị thiên hạ. Năm đó Sở Hán chi tranh, Lưu Bang và Hạng Võ không đồng ý lui binh, vì ai lui sẽ thất thế, nay chủ công lấy một chọi mười, trấn giữ nơi hiểm yếu khiến Viên Thiệu không đến được, tình hình từ từ sẽ biến đổi, tuyệt không được quay lại. Nay U Châu rung chuyển, Lưu công tử xua binh đến chinh phạt U Châu, Viên Thiệu đương nhiên sẽ bối rối. Tin tưởng không lâu sau sẽ phát sinh chuyển biến trọng đại, lúc này chưa kịp thắng đã đánh mất thời cơ, như vậy đã mất đi cơ hội.

Phong thư này khiến Tào Tháo phải bình tĩnh suy nghĩ.

Đúng thế, từ khi chiến đấu bắt đầu ở Bạch Mã đến nay có hơn nửa năm...Đã giữ vững trong thời gian dài như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha?

Mặc kệ thái độ của Tào Tháo đối với Lưu Sấm thế nào, trước mắt Lưu Sấm hướng binh tiến Hữu Bắc Bình, ác chiến với Ngư Dương đã khiến cho U Châu đạiloạn, Viên Thiệu không thể nào không phát hiện ra điểm này cho nên mới phát động tấn công mạnh mẽ, chính là muốn mau chóng kết thúc cuộc chiến Quan Độ sau đó rút binh quay về U Châu giao tranh cùng Liêu Đông. Viên Thiệu càng sốt ruột, Tào Tháo lại phải càng trầm ổn, bình tĩnh mới được.

Đang cùng Quách Gia, Tuân Du, Giả Hủ thương nghị, Tào Tháo hạ lệnh, mệnh Đại tướng Nhâm Tuấn phụ trách tiếp tế tiếp viện, áp dụng phương pháp chuyển mười lộ làm một bộ phận, rút ngắn đường vận chuyển quân lương, cũng chọn ra hai nhóm tăng mạnh phòng hộ để ngừa Viên Thiệu đánh lén trên đường vận chuyển quân lương, về phương diện khác Tào Tháo lại càng không ngừng nghỉ tìm thời cơ chiến đấu, lệnh Từ Hoảng, Tào Hồng từ Hà Nội xuất kích chặn đánh đứt lương đạo Viên quân, tăng thêm khó khăn cho quân Viên.

- Phụng Hiếu, ngươi xem có cần lệnh sứ giả đến U Châu gặp Lưu Sấm, để Sấmnhi kia tăng cường sức mạnh không?

- Chủ công không cần gấp, trước đây chủ công khơi mào rung chuyển Liêu Tây, mặc dù khiến Sấm nhi lòng mang oán giận cũng không thể ảnh hưởng đến hợp tác của hắn với chủ công.

Mà hiện giờ trận chiến Quan Độ xảy ra, có thể nói đối với Sấm nhi là thời cơ tốt. Tin tưởng hắn nhất định sẽ gia tăng chinh phạt U Châu....Chủ công lúc này phái sứ giả đi không khỏi có phần thấp kém, khiến hắn chiếm thế thượng phong. Cục diện lúc này, dù hắn có tấn công nữa, chủ công vẫn tiếp tục thủ vững, lúc này chủ công không được sốt ruột mà là Viên Thiệu.

Quách Gia nói một hơi khiến Tào Tháo tỉnh táo lại.- Cứ như vậy đi, theo lời Phụng Hiếu nói.

Thời gian bất giác đã tiến vào tháng chín.

Thời gian cuộc huyết chiến diễn ra cũng hai tháng rồi, Viên Thiệu và Tào Tháo đều cảm thấy có chút mệt mỏi, chiến sự từ ôn hòa đã tiến vào giai đoạn giằng co.

Lúc này, Tào Tháo đang cùng Tuân Du thảo luận sự tình đã thấy Giả Hủ vội vàng chạy đến.

- Văn Hòa, sao lại kích động như thế?

Nhìn bộ dáng thở hổn hển của Giả Hủ, Tào Tháo không kìm được cười hỏi.Khi trong ấn tượng của lão, Giả Hủ là một người đi nhẹ nhàng như gió, lúc này lại chạy kích động như vậy thật sự lão chưa bao giờ thấy qua.

- Chủ công, vừa nhận được tin, Chinh Bắc tướng quân ba ngày trước đột nhiên đưa binh tiến công Quảng Dương, bao vây Xương Bình.

- Vây Xương Bình?

Tào Tháo nghe nói ngẩn cả ra, vội sai người lấy bản đồ U Châu ra.

Xương Bình được xây dựng từ thời Tây Hán, là môn hộ Kế huyện.

Lúc này Lưu Sấm đột nhiên tấn công quận Quảng Dương, vây huyện Xương Bình thật sự khiến Tào Tháo giật mình. Bởi vì Ngư Dương chưa hoàn toàn dẹp yên,Bắc có người Ô Hoàn tác loạn, Nam có Trương Cáp, Cao Lãm đóng quân Cô Thủy, lúc này liền tấn công Xương Bình dường như có chút vội vàng.

- Công Đạt, ngươi xem Sấm nhi làm vậy là có dụng ý gì?

Tuân Du nhìn bản đồ suy nghĩ một lát nói:

- Nếu thuộc hạ đoán không nhầm, sợ rằng Chinh Bắc tướng quân muốn nhanh chóng kết thúc chiến sự ở U Châu.

- Sao?

- Xương Bình thuộc phía Bắc U Châu, nhìn thì bình thường nhưng nó là nơi qua lại giữa Trác quận, Thượng Cốc và Đại quận. Chinh Bắc tướng quân trước đây tínhtoán đóng giữ vững chắc, nhưng hiện giờ xem ra muốn nhanh chóng tiến lên, muốn hoàn thành nắm giữ được U Châu trước khi chiến sự Quan Độ kết thúc. Một khi Xương Bình bị mất, liên hệ giữa Trác Quận và Thượng Cốc bị gián đoạn. Kể như thế Viên Hi tất sẽ điều động hai bộ tộc Ô Hoàn Năng Thần Để cùng Nan Lâu...Nhưng nếu thế, binh lực ở Thượng Cốc và Đại quận không còn sức mạnh, lúc này Hữu Nhược ở Ngũ Nguyên khởi binh chiếm lấy Vân Trung.....

Tuân Du nói xong liền hướng nhìn Tào Tháo, ý biểu đạt vô cùng rõ ràng.

Lưu Sấm là muốn quấy làm rung chuyển U Châu.

Lúc này Tào Tháo mới nhớ tới Lưu Sấm còn có một cha vợ đóng trú ở Ngũ Nguyên, đó là Tuân Kham.Trước đây Điền Phong vì ngăn ngừa Tuân Kham cấu kết với Lưu Sấm chiếm quận Bột Hải, đề nghị Viên Thiệu sung quân Tuân Kham vào Ngũ Nguyên, lúc ấy Lưu Sấm chưa cướp Liêu Tây, chiến sự Liêu Đông bề bộn. Có lẽ Điền Phong cũng không ngờ giữa Viên Thiệu và Tào Tháo lại xảy ra cuộc chiến, hơn nữa còn giằng co kéo dài...

Như vậy cũng có thể cho Lưu Sấm cơ hội xuất binh đến Liêu Tây cướp lấy U Châu....

Sai có sai, Tào Tháo nhìn bản đồ trong đầu hiện lên lời nói của Quách Gia: Tên Sấm nhi này lại có vận mệnh như thế!

Vận mệnh?Trong lòng Tào Tháo không khỏi căng thẳng.

Lão chinh chiến cả nửa cuộc đời mới vất cả có được cơ nghiệp như hiện giờ.

Lại không nghĩ Lưu Sấm quật khởi nhanh chóng, trong nháy mắt đã là chư hầu một phương rồi.

Hay cho Lưu Sấm, quả có vận mệnh trong người?

Trong lòng Tào Tháo cũng thật sự rối rắm, không khỏi nhíu mày suy nghĩ....

.............................

Tháng chín năm Kiến An thứ năm, Lưu Sấm lệnh Từ Thịnh, Hoàng Trung chialàm hai đường tiến đến Quảng Dương vây Xương Bình.

Viên Hi không khỏi cảm thấy hoảng loạn, vội vàng triệu tập binh mã đóng trú ở Lương hương. Đồng thời y điều binh khiển tướng mời Nan Lâu và Năng Thần Để ở Đại quận và Thượng Cốc xuất binh cứu viện Xương Bình, lại phái xứ giả đến Cô Thủy, hy vọng hai người Trương Cáp, Cao Lãm có thể xuất binh hỗ trợ.

Cô Thủy, đại doanh Viên quân.

Trương Cáp, Cao Lãm cũng đang nhức đầu.

Trong hai tháng, hai người đã mấy lần tấn công Ung Nô nhưng đều bị quân Hán liên tiếp đánh bại. Điền Dự và Triệu Vân chia ra làm hai đội, Điền Dự thủ Ung Nô, còn Triệu Vân dẫn năm ngàn Phi Hùng Kỵ đồn trú phía đông Ung Nô.Điền Dự vốn là người Ung Nô, ở Ung Nô rất có uy tín. Ở Ung Nô, y nhanh chóng chiêu mộ ba nghìn binh mã, tử thủ thị trấn Ung Nô.....Khi Trương Cáp và Cao Lãm xuất binh tấn công Ung Nô, Triệu Vân suất binh tiếp ứng. Nếu Trương Cáp, Cao Lãm muốn bao vây tiễu trừ Triệu Vân, Điền Dự liền xuất bộ ra thành kiềm chế Viên quân.

Điều này cũng khiến cho Trương Cáp, Cao Lãm đau đầu vô cùng.

Điền Dự giỏi về phòng thủ, Triệu Vân giỏi tấn công. Một tấn công một phòng thủ khiến quân chủ lực của Trương Cáp, Cao Lãm chỉ có thể ở ngoài thành Ung Nô, không tiến lên được một bước.

Từ việc quận Liêu Đông không ngừng tăng cường binh lực đến Ngư Dương, hai người Trương Cáp, Cao Lãm cảm nhận được áp lực khá lớn....