Hãn Thích

Quyển 1 - Chương 354-2: Gia cát cẩn (2)

Trong tháng tám, cuối cùng Tôn Sách cũng không trị khỏi được nên chết tại Khúc A.

Trước khi chết y phó thác cho đám người Trình Phổ, Hoàng Cái, Hàn Đương hiệp trợ Tôn Quyền tiếp nhận Giang Đông.

Lúc này dưới trướng Tôn Sách cũng có một người con tên là Tôn Chiêu, chỉ có điều Tôn Chiêu lúc này tuổi còn quá nhỏ, không đủ lực để uy hiếp quần thần Giang Đông, tuy tuổi của Tôn Quyền không quá lớn dù sao cũng từng là chủ quản một phương, ở Dự Chương cũng có chút xuất sắc coi như có chút uy danh. Quan trọng nhất là Tôn Quyền và sĩ tộc Giang Đông kết giao chặt chẽ, sau khi Tôn Sách chết y có thể làm dịu đi những phiền toái mà Tôn Sách tạo ra.

- Hận không thể cùng Phi Hùng quyết chiến, lại bị tiểu nhân làm hại.

Trước khi chết Tôn Sách ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.

Tôn Quyền quỳ bên cạnh y, ánh mắt y hiện lên tia sáng kỳ dị.

- Tử Du, tình hình của Lưu Hoàng thúc thế nào?

Đêm đó, Tôn Quyền ở trụ sở của Khúc A nghỉ ngơi, khi Tôn Sách mất đi, linh cữu được mang đến Ngô huyện, thân là đệ đệ của Tôn Sách, Tôn Quyền chịu trách nhiệm đỡ linh cữu.

Sau khi về phòng, y tìm người phụ tá. Người phụ tá này ước chừng ba mươi, khả năng bất phàm, cử chỉ có phần khí độ.

- Hồi bẩm chủ công, Lưu Hoàng thúc sau khi đi Liêu Đông cũng không có tin tức gì. Chỉ nghe được năm ngoái hắn bình định tứ quận Liêu Đông, lại diệt Cao Cú Lệ.....Nay hắn phối hợp với Tào Tháo binh tiến Hữu Bắc Bình, kiềm hãm binh mã Viên Thiệu. Nói đến thật....hổ thẹn! Nếu không được Đại muội truyền tin ta cũng không biết là Nhị muội ta gả cho Lưu Hoàng thúc, mà đệ đệ nhà ta không ngờ lại giúp sức cho hắn.

Người nam tử này chính là Gia Cát Cẩn, chính là huynh trưởng của Gia Cát Lượng.

Tôn Quyền do dự hạ giọng nói:

- Tử Du nghĩ xem trận chiến Viên Tào chiến, ai sẽ thắng?

Gia Cát Cẩn ngẫm nghĩ một chút liền nói:

- 5-5, rất khó nói rõ.

- Nhưng ta lại nghĩ Viên Thiệu sẽ không phải là đối thủ của Tào Tháo.

- Hả?

- Tử Du đã chưa từng gặp qua Lưu Hoàng thúc, ta đã từng gặp qua hắn. Khi đó hắn còn ở lại Thanh Châu, ta phụng mệnh huynh trưởng tiến đến chúc mừng chuyện chung thân đại sự của hắn. Mặc đù lúc ấy Lưu Hoàng thúc cố gắng che giấu nhưng ta cảm thấy hắn không chú ý đến Bắc Hải và quận Đông Lai. Lúc ấy ta thấy kỳ lạ, vất vả mới có được sao không vì thế mà mở rộng ra? Lúc này ta mới hiểu được khi đó Lưu Hoàng thúc đã biết được giữa Viên Tào tất có cuộc chiến. Nên lúc đó ta nghĩ hắn đã mang chú ý đặt ở Liêu Đông rồi.

Gia Cát Cẩn nghe nói thế không khỏi lộ vẻ kinh hãi.

- Nếu quả thế tên Lưu Hoàng thúc này đúng quả thật có chút bản lĩnh.

Tôn Quyền cười nói:

- Chỉ có chút bản lĩnh thôi sao?

Y lắc đầu nhìn Gia Cát Cản nói:

- Tử Du cũng biết, ta ở Dự Chương đã cùng Tăng Dữ, Tử Kính nói về tình hình trong thiên hạ. Lúc ấy Tử Kính đã nói Lưu Hoàng thúc sẽ làm nên lịch sử, khi đó Lưu Hoàng thúc đã đánh mất Thanh Châu nhưng Tử Kính cho rằng hắn cố ý làm thế. Hiện giờ Tào Viên chuẩn bị giao tranh ta mới biết được lời nói của Tử Kính quả không sai lầm chút nào, Lưu Sấm kia thật sự khá lợi hại.

Gia Cát Cẩn trầm ngâm không nói gì, vẻ mặt hiện lên như đã hiểu rõ.

- Tử Du ngươi nói như thế có lẽ không biết một chuyện. Ngươi không biết lúc trước khi Lưu Sấm dọc đường đến Dương Châu từng gặp mặt huynh ta, hắn cũng cảnh cáo huynh ta nếu khinh xuất không chuẩn bị, mặc dù có thể chống lại trăm người nhưng không thể chống lại Trung Nguyên hạ độc, nếu có thích khách áp đến, một người không thể địch....Lúc ấy ta với huynh trưởng đều không để ý. Ta thật không nghĩ hắn lại nói đúng.

Gia Cát Cẩn ngạc nhiên nói:

- Hay chủ công nghĩ...

- Tử Du đã hiểu lầm rồi, ta không nói huynh ta chết trong tay Lưu Sấm. Ta chỉ nói tên Lưu Sấm này là người có khả năng đoán trước được sự việc, như yêu quái ấy. Hắn chỉ cần liếc sơ qua liền biết được tính cách của huynh trưởng ta sẽ có ngày gặp nạn, người này tuyệt đối không kinh thường được. Lúc này huynh ta ra đi, Giang Đông chắc chắn vô cùng vui mừng, ngươi cũng biết lúc trước Lưu Sấm ở Quảng Lăng, huynh ta có ý đề nghị cùng Tào Tháo liên kết tấn công Lưu Sấm, thế nên mối quan hệ hai nhà Lưu Tôn mới tan vỡ.

Với lại Sĩ Tiếp Giao Châu cùng Lưu Sấm như huynh đệ một nhà. Lưu Sấm là con của Lưu Đào, đó là ân sư của Sĩ Tiếp....Thúc phụ của Lưu Sấm là Lưu Dũng hiện nay ở Giao Châu, những năm gần đầu liên tục tập kích Dự Chương, khi huynh ta còn sống có thể dựa vào sự vũ dũng mà áp chế sĩ tộc Giang Đông, hiện giờ huynh ta gặp chuyện không may chỉ sợ sĩ tộc Giang Đông không chịu từ bỏ ý đồ đến lúc đó bọn họ cấu kết với Sĩ Tiếp, Giang Đông tất sẽ đại loạn.....Tử Du, ngươi có hiểu được ý ta không?

Gia Cát Cẩn trầm ngâm hạ giọng nói:

- Có phải chủ công muốn nghị hòa của Lưu Hoàng thúc không?

- Cũng không phải là nghị hòa, chỉ muốn kết giao lại chút quan hệ thôi. Chỉ cần Lưu Hoàng thúc không truy cứu nữa, thì Sĩ Tiếp cũng không làm ta khó xử, ta sẽ nghĩ cách trấn an và chiêu mộ sĩ tộc Giang Đông, như thế sẽ ổn định quân tâm. Nhưng lúc trước huynh ta đắc tội với Lưu Sấm quá lớn, cần có người tiến đến nói chuyện cùng hắn để hàn gắn mối quan hệ trước nay.

Ta nghĩ, Tử Du là anh vợ Lưu Hoàng thúc. Nếu Tử Du đến Liêu Đông, Lưu Hoàng thúc sẽ không làm khó dễ ngươi....Ta thỉnh cầu Tử Du vất vả một lần thay ta đi sứ Liêu Đông, không biết ý Tử Du thế nào?

Tư thái Tôn Quyền đã hạ rất thấp.

Gia Cát Cẩn suy nghĩ một lát liền gật đầu nói:

- Nghĩ đến ta và hai em ta nhiều năm rồi không gặp. Lần này đến Liêu Đông thăm viếng họ một lần, Chủ công yên tâm, Cẩn nhanh chóng chuẩn bị, hai ngày sau sẽ đến Liêu Đông...

- Ừ, ta chỉ sợ mình Tử Du đi cũng không được tiện. Như vậy đi, ta nghe người ta nói Lục Tốn ở Hoa Đình ăn nói khéo léo, tài cao học rộng, để gã đi cùng Tử Du có thể sẽ giúp được phần nào.

Năm đầu Hưng Bình, Viên Thuật đóng quân Thọ Xuân, muốn nhanh chóng chinh phạt Từ Châu. Nhưng lương thảo không đủ nên muốn cầu viện Lư Giang, nhưng Lục Khang lại cho rằng Viên Thuật phản nghịch không chịu tiếp viện, còn chuẩn bị tích cực chiến tranh.

Vì thế Viên Thuật lệnh Tôn Sách làm tướng suất bộ tấn công Lư Giang, cũng chém giết Thái thú Lư Giang.

Mà Thái thú Lư Giang chính là Lục Khang, là thúc phụ của Lục Tốn. Lục thị vẫn là một danh môn vọng tộc ở Giang Đông, nhưng Lư Giang nhất định chiến đấu, dòng họ hơn trăm người phải rời đi, người chết gần nửa.

Nói cách khác Lục thị ở sau trận chiến nhân khẩu giảm bớt còn một nửa, trong lần đó lực lượng của Lục thị giảm đi khá nhiều nhất là những thanh niên chưa tới hai mươi tuổi, Lục Tốn đảm nhận tộc trưởng, cuối cùng cũng miễn cưỡng duy trì cục diện trước mắt của Lục gia.

Sở dĩ Tôn Quyền phái Lục Tốn đi không phải vì y quá xem trong Lục Tốn.

Mà y chỉ muốn mượn cơ hội này dùng Lục Tốn để dịu đi mối quan hệ với sĩ tộc Giang Đông.

Gia Cát Cẩn liền hiểu được thâm ý bên trong, y gật đầu khen ngợi:

- Chủ công dùng phương pháp cũng thật tuyệt vời.

Đừng nghĩ Lục gia xuống dốc mà không có uy thế gì, thực chất dù gì cũng xuất thân là vọng tộc của Giang Đông. Lục gia cùng các gia tộc khác có mối quan hệ thân thiết, khi dùng Lục Tốn chính Tôn Quyền hướng đến tín hiệu hòa giải với sĩ tộc Giang Đông. Tin tưởng sĩ tộc Giang Đông sẽ nhanh chóng quyết định.

Nhìn vẻ mặt non nớt của Tôn Quyền, Gia Cát Cẩn khó tránh được thở dài.

....................

- Sư nhi chết, ta liền có thể ngủ say rồi.

Tin Tôn Sách chết nhanh chóng truyền đến Quan Độ, sau khi nhận được tin tức Tào Tháo không kìm được cười lớn.

Từ khi biết Tôn Sách có ý định chinh phạt Quảng Lăng, Tào Tháo thật sự lo lắng. Dù sao Tào Tháo ở Từ Châu căn cơ không vững, hiện tại lại quyết chiến với Viên Thiệu, một khi Tôn Sách công chiếm Quảng Lăng, như thế tất sẽ làm cho Từ Châu rung chuyển, với kết quả như thế Tào Tháo làm sao có thể chịu đựng nổi, một Viên Thiệu đã tạo cho lão áp lực thật lớn, thêm việc Tôn Sách đến làm phiền như vậy lão phải chịu hai mặt thù địch.

Chỉ có điều Tào Tháo nhanh chóng để ý thấy Quách Gia dường như có chuyện gì không vui.

- Phụng Hiếu, sao ngươi rầu rĩ thế?

Quách Gia ngẩng đầu, đưa bản tin chiến sự cho Tào Tháo.

- Không ngờ Lưu Sấm có vận mệnh lớn như thế, lần này chủ công làm việc không thể nói không chu toàn, thậm chí không tiếc khiến Điền Tử Thái tự mình ra tay.

Ai ngờ Lưu Sấm lại có thể xuất hiện ở Liễu Thành, hơn nữa lại thắng lớn.....

Quách Gia cười khổ lắc đầu liên tục:

- Chỉ sợ cho y một trăm lần cơ hội cũng sẽ không có được kết quả như thế.

Tử Thái quá mức khinh địch, không ngờ tập trung lại một chỗ mới khiến cho Lưu Sấm may mắn thành công.......Số phận như thế thật sự làm cho người ta cảm thán.

Tào Tháo nghe nói thế ngẩn ra, nụ cười trên mặt tắt ngúm.

Tin Tôn Sách chết khiến lão cao hứng, nhưng nghe tin Lưu Sấm đại chiến Liễu Thành đã khiến cho sự vui sướng của lão thành mây khói.