- Phi hùng kỵ?
Nếu đổi lại là người khác thì đã mừng như điên. Ai cũng biết Phi hùng kỵ là đội quân cận vệ của Lưu Sấm. Nếu đã gia nhập Phi hùng kỵ thì chắc chắn địa vị sẽ được nâng cao.
- Chuyện này...
Đương nhiên Lý Dật Phong cũng biết gia nhập Phi hùng kỵ là tốt nhưng y vẫn do dự rồi từ chối lời mời của Lưu Sấm: - Chủ công coi trọng mạt tướng, đó là cái phúc của mạt tướng. Nhưng Ngụy tướng quân có ơn tri ngộ với mạt tướng. Nếu không có được ân chuẩn của ông ấy, mạt tướng sẽ không đi được.Thực ra nếu Lý Dật Phong không thông qua sự đồng ý của Ngụy Diên mà trực tiếp gia nhập Phi hùng vệ, thì Ngụy Diên cũng sẽ không nói gì. Nhưng y từ chối càng khiến Lưu Sấm coi trọng y hơn.
- Đúng là ta thất lễ rồi. Dật Phong hãy dẫn người đi nghỉ ngươi trước đã, việc này ra sẽ thảo luận với Văn Trường sau rồi sẽ quyết định.
Có một tiểu giáo dẫn Lý Dật Phong đi ra. Hạ Hầu Lan không kìm nổi hỏi: - Lẽ nào công tử coi trọng người kia?
Lưu Sấm khẽ mỉm cười hạ giọng nói: - Ngày trước ta có Phi hùng tứ vệ. Nhưng hôm nay, Nguyên Tắc ở Ngũ Nguyên xa xôi, Tử Thăng làm phó tướng cho Tử Nghĩa. Ngươi và Trọng Khang đã một mình đảm đương một phương. Tứ vệ Phi hùng có danh mà không có thực. Tachuẩn bị để ngươi theo cha vợ ta giết nhập Bắc Cương công phạt Tiên Ti. Tóm lại cuối cũng người bên cạnh cũng phải có lực một chút. Ta thấy Lý Dật Phong này tính tình thật thà, chất phác lại rất trung nghĩa. Cho nên ta có lòng điều y đến tổ chức lại Phi hùng vệ.
Nghe ra có vẻ mâu thuẫn. Vì Phi hùng kỵ chính là từ Phi hùng vệ mà ra. Một lần nữa tổ chức lại Phi hùng vệ dường như có chút không thỏa đáng. Nhưng vấn đề là theo việc mở rộng chiến sự, Phi hùng kỵ dần dần đã trở thành một đội chủ chiến. Còn Hạ Hầu Lan cũng như Triệu Vân nếu để họ lại bên cạnh Lưu Sấm, chẳng khác nào không biết trọng người tài. Lưu Sấm hi vọng sau này Hạ Hầu Lan có thể một mình đảm đương một phương, trở thành như Trương Liêu vậy, là đại tướng quân độc lĩnh nhất quân, chứ không phải làm tay đánh đấm cả ngày bên cạnh hắn.
Lần này nếu Lã Bố nhập Bắc Cương thì đó là một cơ hội vô cùng tốt để Hạ HầuLan trưởng thành. Hắn cũng hi vọng Hạ Hầu Lan có thể thể hiện tài năng, trở thành thủ hạ thực sự tương trợ của Lưu Sấm...
Nhưng Hạ Hầu Lan đi thì cũng cần phải có người tiếp nhận chức vụ của y. Trác Ưng tuổi còn quá nhỏ, hơn nữa vũ lực cũng không phải là quá cao minh, chưa đủ để làm hộ vệ cho hắn. Lý Dật Phong cơ thể cường tráng, nhìn dũng khí này ít nhất là cảnh giới Dưỡng khí. Lưu Sấm có lòng muốn xây dựng lại Phi hùng vệ, nếu Lý Dật Phong theo hắn quả là một thí sinh tốt nhất.
Nếu vừa rồi Lý Dật Phong trực tiếp đồng ý, Lưu Sấm còn có chút do dự, nhưng chính vì y từ chối lại càng khiến cho Lưu Sấm hạ quyết tâm...
Mấy ngày sau tin Liễu thành đại thắng đã truyền khắp Liêu Tây.Lưu Sấm dùng mấy ngàn binh mã đánh bại người Tiên Ti nhiều gấp bội, lập tức làm cho sáu quận Liêu Đông rơi vào chấn động. Ngụy Diên tại huyện thành Vô Lự thuyết phục Tô Phó Diên, dẫn tám ngàn người từ Y Vu Lư Sơn đến Liễu Thành; cùng ngày, Trương Liêu ở Lư Long Tắc cùng với Hứa Chử tiền hậu giáp kích, đánh cho Bặc Bí Dạ bị đại bại. Ba vạn quân Tiên Ti gần như bị tiêu diệt hoàn toàn. Bặc Bí Dị bị Hứa Chử chém chết trong loạn quân.
Bình Cương Tiên Ti thất bại cũng biểu hiện sáu quận Liêu Đông sắp nghênh đón một sự ổn định.
Tuy binh lực của Yến Lệ Du mạnh nhưng liên tiếp đại bại, thậm chí ngay cả đại tướng tâm phúc của y là Bồ Đầu cũng bị chết ở Liễu thành, đã gây ra một ảnh hưởng lớn.Ít nhất là trong một thời gian ngắn cũng không dám sờ đến Lưu Sấm nữa.
Chiến sự Liêu Tây chấm dứt cũng chứng tỏ chiến sự U Châu sắp mở màn.
Sau ngày thứ sáu Liễu thành đại thắng. Gia Cát Lượng lệnh cho Thái Sử Từ đánh nghi binh, sau đó lấy Từ Thịnh làm tiên phong. Hoàng Trung làm chủ soái xuất quân đánh lén thị trấn Vô Chung.
Cuộc chiến U Châu cũng theo đó mà mở màn.
Lưu Sấm từ Liễu thành về Lâm Du đã được hai ngày.Sau khi thảo luận với Lã Bố về chiến sự Tiên Ti, Lã Bố không nói nhiều mà đồng ý ngay. Thực ra về việc người Tiên Ti đánh lén Liễu thành khiến cho Lưu Sấm rơi vào nguy hiểm, cũng khiến Lã Bố vô cùng tức giận.
Nghe xong chủ ý của Lưu Sấm, Lã Bố lập tức nói: - Mạnh Ngạn đừng lải nhải nữa. Cẩu tặc Yến Lệ Du ngông cuồng như vậy, nếu không hành động, y sẽ càng kiêu ngạo ngông cuồng. Người ta nói Tiên Ti sợ y như sợ cọp. Ta thấy, chúng chỉ như bọn chuột nhắt. Ngày trước khi Đàn Thạch Hòe còn sống ta còn không sợ. Nay Đàn Thạch Hòe đã chết, Yến Lệ Du hay Bộ Độ Căn đều không có cái oai như Đàn Thạch Hòe, không có gì đáng lo nghĩ cả. Xin Mạnh Ngạn cho ta ba ngàn binh mã, ta nhất định sẽ lấy được cái đầu trên cổ Yến Lệ Du, giải hận cho Mạnh Ngạn.
Nghĩ thì hình như đúng là như vậy.Lã Bố đã trải qua cái uy của Đàn Thạch Hòe Tiên Ti hùng bá Bắc Cương. Nay Yến Lệ Du cũng như Độ Bộ Văn, thậm chí bao gồm cả Kha Bỉ Năng cũng không đáng là gì trong mắt ông ta. Trong đôi mắt hổ của ông có một ngạo khí không gì sánh nổi. Lưu Sấm không kìm nổi mà cười ha ha, càng khen ngợi Lã Bố này không hổ là người ngày trước được dị tộc Bắc Cương cứ hễ nghe đến Hao Hổ là sợ mất mật.
- Nhưng lần này con hy vọng Hành Nhược và Văn Trường có thể đi theo cha để học thuật kỵ chiến của người.
Lã Bố ngẩn người ra rồi cũng đồng ý. Ông cũng biết, tuy là mình vẫn có thể anh dũng đấu tranh, nhưng đây là chinh phạt Bắc Cương không thể trong một trận chiến mà thành công được.
Cuộc chiến Tiên Ti chắc chắn phải lặn lội đường xa, mất một thời gian. Hạ HầuLan và Ngụy Diên đều là võ tướng Luyện thần, sẽ là trợ thủ tốt nhất.
- Nếu đã như vậy thì cứ làm như lời Mạnh Ngạn nói.
Sau khi nói rõ tình hình với Lã Bố, cũng coi như Lưu Sấm đã giải quyết xong một việc.
Về đến nhà trời đã tối.
Mi Hoán và Gia Cát Linh đều đang chờ hắn, cơm tối đã chuẩn bị xong.
- Sao không thấy Ngọc Oa và Hoàng tu nhi đâu?
Mi Hoán cười khổ nói:- Phu quân sai người giam Lưu Tử Dương, chẳng phải ý đã rõ ràng rồi sao? Tào nương tử đã hai ngày nay không nói gì, chắc cũng đoán ra manh mối gì rồi. Cũng may là cô ấy kéo Hoàng tu nhi lại, nếu không thì đã đại náo cả trời rồi.
Tào Hến từ trước đến giờ vẫn là không phải là cô gái ngốc. Bây giờ mặc dù không ai nói với nàng điều gì, nhưng từ chuyện Lưu Sấm khống chế Lưu Diệp, nàng cũng nhìn ra manh mối.
Lưu Sấm nghe vậy không khỏi đau đầu.
Hắn đột nhiên cảm thấy hình như lúc trước mình đồng ý với hôn sự này là quá mức qua loa.
Nói thật là tiểu cô nương Tào Hiến kia rất khá. Mặc dù là con gái của Tào Tháonhưng cũng không có tính kiêu ngạo như thiên kim tiểu thư, vẫn còn ngây thơ khờ khạo. Người đời sau thường khen Tôn Thượng Hương thế này thế nọ... Nhưng trên thực tế, vị Tôn phu nhân này sau khi được gả cho Lưu Bị thì trở nên vô cùng kiêu ngạo ngang ngược. Lúc cô ta ở Kinh Châu thường mang theo gia nô ra phố hoành hành. Vì thế có thể thấy được Tôn Thượng Hương là nhân vật thế nào.
Sao sánh với Tào Hiến sau khi vào Liêu Tây, nàng rất yên phận. Cũng không kiêu căng với đám người Mi Hoán, lại thường xuyên hỏi thăm Trịnh Huyền, tận hiếu thay Lưu Sấm. Nói ở một góc độ nào đó, sự tận hiếu này của Tào Hiến còn hơn cả đám Mi Hoán. Vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ vô ưu vô lo cùng với con gấu nhỏ kia sống với Lưu Sấm. Không ngờ từ trận chiến Liễu thành đã làm thay đổi mọi thứ, khiến nàng lâm vào cảnh khó xử.
Lưu Sấm chưa từng nói cuộc chiến Liễu thành có bút tích của Tào Tháo.Nhưng Lưu Sấm giam Lưu Diệp lại khiến cho Tào Hiến có một dự cảm, chuyện này có liên quan đến Tào Tháo. Cộng với tin Y Đai Chiếu trước đây đã đến tai Tào Hiến, cho dù tuổi nàng còn nhỏ nhưng rất thông minh, nàng suy nghĩ là hiểu ngay ra vấn đề trong đó. Sao phụ thân lại nhẫn tâm như vậy? Nếu như lần này hoàng thúc có gặp phải nguy hiểm gì ở Liễu thành thì con gái phải làm thế nào đây?
Tào Hiến ngồi một mình trong đình viện, nhìn hoa cỏ trong sân mà ngơ ngác.
Hai con gấu nhỏ đang chơi đùa trên đám cỏ. Nếu là lúc trước chắc chắn Tào Hiến sẽ vui vẻ, nhưng bây giờ nàng không còn tâm trạng đó nữa.
- Nhị tỷ sao vậy? Anh rể đại thắng Liễu thành trở về, sao tỷ lại rầu rĩ như vậy?
Tào Hiến nhìn Tào Chương, không biết phải giải thích thế nào... Một lúc lâu sauđột nhiên nàng nói: - Hoàng tu nhi, nếu có một ngày phụ thân và hoàng thúc quyết đấu trên chiến trường, đệ sẽ làm thế nào?
- Hả?
Tào Chương sửng sốt ngạc nhiên nói: - Đang yên lạnh vì sao phụ thân và anh rể lại phải quyết đấu?
Có lẽ qua mấy năm nữa Tào Chương có thể hiểu hàm ý trong những câu này của Tào Hiến, nhưng bây giờ cậu ta mới là một đứa trẻ mười tuổi sao có thể hiểu được huyền cơ trong đó? Cậu ta thấy Lưu Sấm là anh rể mình, Tào Tháo là cha mình, mọi người là người nhà sao có thể dùng binh đánh nhau được?Tào Hiến cười thảm hạ giọng nói: - Tỷ cũng không biết, chỉ là tiện miệng thì hỏi thôi.
- Nhị tỷ, lẽ nào anh rể bắt nạt tỷ sao?
Tuy Tào Chương không hiểu, nhưng nhìn Tào Hiến như vậy cũng biết nàng đang không vui, vì thế đã không kìm nổi mà hỏi.