Thị trấn Lâm Du, hậu trạch Lưu phủ.
Hai con gấu ngựa choai choai đang cùng lăn lộn chung một chỗ trên cỏ.
- Đại Hắc, cố lên!
Triệu Diễm, Lã Lam Tuân Đán, ba nàng thì trợ uy cho Đại Hắc còn Mi Hoán, Gia Cát Linh và Tào Hiến ở bên kia thì hò hét cổ vũ cho Tiểu Hắc.
Mười ngày trước, Tào Hiến đã đổ bộ đến Thạch Cữu Đà, vào Liêu Tây. Lúc đầu, họ định bổ bộ ở Đạp Thị, không ngờ trên biển lại gặp quân hải quân Cam Ninh.
- Hoàng thúc đã dụng binh Liêu Tây, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ không vềLiêu Đông. Tử Dương tiên sinh, chi bằng đổ bộ Liêu Tây sau đó đi thẳng đến Lâm Du...Tin là chưa đến nửa tháng, Hoàng thúc sẽ cướp được Liêu Tây và gặp lại tiên sinh ở Lâm Du.
Lúc Lưu Diệp nghe thấy tin này chợt chấn động.
Hoàng thúc này thật can đảm mưu lược. Chân trước vừa mới liên hiệp với Tư Không, sau lưng đã xuất binh đánh Liêu Tây? Chỉ là làm như vậy có hơi gấp gáp quá không? Liêu Đông vừa mới chấm dứt chiến tranh, cả Liêu Đông đều đang nằm trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức. Lúc này mạo muội khai chiến Liêu Tây... Phải biết rằng, mặc dù Liêu Tây dân số thưa thớt nhưng có hơn mười vạn vạn người Ô Hoàn sống ở đó, cũng không dễ chút nào. Nửa tháng phá được Liêu Tây thì hơi khó! Cho dù mấy chục vạnngười Ô Hoàn kia cứ đứng cho ngươi giết thì cũng không phải tạm thời mà giải quyết được.Lưu Diệp không quá tin tưởng, nhưng nhìn vẻ tràn đầy tự tin của Cam Ninh, y cũng không tiện hỏi.
Ngay lập tức, thuyền biển đổi tuyến đường, dưới sự bảo vệ của hải quân Cam Ninh đi đến Thạch Cữu Đà. Không ngờ ở Thạch Cữu Đà, Lưu Diệp lại gặp phải một chuyện mới mẻ.
Một con thuyền biểu kiểu mới nhỏ neo ở cảng. Thuyền lầu phổ biến vào cuối thời Đông Hán, thuyền biển kiểu mới mặt thành có hình chữ V, hơn nữa thể tích còn rất lớn.
Lưu Diệp không thể đi lên con thuyền này để kiểm tra nhưng vẫn nhìn ra, đó là con thuyền kiểu mới, có chỗ không giống với thuyền lầu.- Kỳ hạm của Hoàng thúc này tên là Phi Hùng hạm. Bắt đầu nghiên cứu chế tạo từ năm ngoái, tháng này mới kiến tạo xong, chưa thử hàng.
Nhìn thấy thuyền kiểu mới này, mắt Cam Ninh chợt sáng lên. Y giải thích với Lưu Diệp: - Chưa có kết quả về tình năng của con thuyền này. Nhưng nếu thành công, ngày sau hải quân của Đại Hán ta sau này sẽ trang bị toàn bộ loại thuyền này, trong lòng ra cũng rất tò mò.
- Lẽ nào Hưng Bá cũng chưa lên thuyền sao?
- Nhìn thuyền biển kiểu mới này, mà từ thể tích e rằng gấp đôi cả thuyền lầu.
Lưu Diệp tò mò đặt câu hỏi cho Cam Ninh.Cam Ninh lắc đầu nói: - Trước mắt con thuyền này còn đang thí nghiệm, ngay cả Hoàng thúc cũng chưa được lên đó. Hoàng tiên sinh nói, chiếc thuyền này muốn đưa vào sử dụng, ít nhất cũng phải đến cuối năm mới có thể thử, cho nên ngoài thợ thủ công của bến tàu ra, bất cứ kẻ nào cũng không được đến gần.
Thật là mong đợi quá, không biết là thuyền biển kiểu mới này sẽ có tính năng gì?
Lưu Diệp càng kinh ngạc, chỉ có điều Cam Ninh nói đến vậy thì y cũng biết rõ, muốn lên thuyền kiểm tra sẽ rất khó khăn.
Sau khi đổ bộ lên Thạch Cữu Đà, Lưu Diệp càng phát hiện ra, xung quanh chiếc tàu biển kia được bảo vệ rất nghiêm ngặt. Hơn nữa người ra vào phải có thẻ thông hành, người bình thường không được vào. Cho dù chỉ đến gần thôi cũng sẽ gặp nguyhiểm.
- Hoàng thúc có lệnh, không thể tự tiện đến gần, ai vi phạm, giết!
Một câu đó làm tắt hẳn suy nghĩ muốn đi tìm hiểu của Lưu Diệp, chỉ có điều y vẫn rất hiếu kì.
Y mơ hồ cảm thấy một khi con thuyền kiểu mới này một khi thành công, rất có thể sẽ làm thay đổi hình thức thủy chiến của thời đại này. Đây là kết quả của một thời đại giao thời, Lưu Hoàng thúc làm ra con thuyền như vậy, có thể thấy được hùng tâm bừng bừng của hắn, chứ tuyệt đối không phải chỉ là con vật trong ao. Lẽ nào giang sơn Đại Hán ta còn có thể phục hưng sao? Lưu Hoàng thúc, thật sự khôi phục được Hán thất, một lần nữa dựng lại Trung Nguyên sao?Lưu Diệp là dòng họ Hán thất. Tình cảm của y đối với Hán thất cũng rất sâu sắc.
Chỉ có điều hiện giờ Hán thất đang sa sút, Hán thất như mặt trời sắp lặn, y cảm thấy nản lòng thoái chí.
Nhưng nếu Hán thất vẫn còn hi vọng...
Từ sâu trong nội tâm Lưu Diệp nhẹ nhàng rung động, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Nằm ngoài dự liệu của mọi người, vốn tưởng rằng cuộc chiến Liêu Tây sẽ cự kì thảm thiết. Không ngờ Lưu Sấm gần như không đao dính máu đã giành được thắng lợi. Sau khi đám người Thuần Vu Quỳnh bị bắt thì bị giam ở thị trấn Lâm Du.Toàn bộ Liêu Tây dường như bị thay đổi vào trong một đem, kỳ biến này khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi Tào Hiến đến Lâm Du được đám Mi Hoán chiêu đãi nồng nhiệt.
Đối với chuyện nàng được gả cho Lưu Sấm, đám người Mi Hoán, Gia Cát Linh đã được Lưu Sấm thông báo rồi. Về chuyện này, Mi Hoán và Gia Cát Linh có thể lý giải được. Đám cưới chính trị thường là không tự chủ được. Ở thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện cực kì bình thường. Sau khi Lưu Sấm trở thành chư hầu một phương, Mi Hoán và Gia Cát Linh đã dự liệu được kết quả như vậy.
Cho nên các nàng cũng thông cảm và lý giải được với chuyện này.
Chỉ có điều Lã Lam và Tuân Đán rất không vui.Theo các nàng, Lưu Sấm có thể lấy thêm thê thiếp nhưng đầu tiên phải cưới Triệu Diễm mới đúng.
Dù sao Triệu Diễm cũng đã cùng sống với các nàng ở Liêu Tây gần một năm, qua một năm này, các nàng và Triệu Diễm sớm chiều bên nhau, nên rất yêu thích Triệu Diễm. Bây giờ Triệu Diễm tỷ tỷ lại chưa được gả mà người đến lại là một Tào Hiến. Lã Lam và Tuân Đán đương nhiên là cảm thấy bất công cho Triệu Diễm.
Nhưng các nàng lại không ngờ rằng bên cạnh Tào Hiến lại đi theo một con gấu nhỏ.
Vốn dĩ Tiểu Hắc và Đại Hắc là huynh đệ của nhau. Chia ly dã gần một năm lại được tụ hội, đó là biểu thị cho cái gì chứ?Còn biểu hiện của Tào Hiến cũng rất biết điều, cũng không vì mình là con của Tào Tháo mà tỏ ra kiêu ngạo hơn người khác. Mà bởi vì hai con gấu con này khiến nàng và Triệu Diễm nhanh chóng trở thành bạn tốt, cũng khiến cho đám người Lã Lam và Tuân Đán dù còn có chút địch ý nhưng cũng không gay gắt như trong tưởng tượng.
- Nhị tỷ, Tào nương tử cũng không phải là người cao ngạo, ỷ thể ức hiếp người khác. Theo ta thấy, chuyện này phải mời nghĩa phụ làm rõ, nhân cơ hội này chấm dứt chuyện của Triệu nương tử. Chứ cứ kéo dài như bây giờ thật không công bằng chút nào.
Gia Cát Linh nghe thấy vậy cười dịu dàng nói: - Nếu như Tam tỷ đồng ý thì đương nhiên là ta không có ý kiến gì rồi. Chỉ có điều... dù sao Tào nương tử cũng là con gái của Tào Tháo. Giữa phu quân và Tào TưKhông bây giờ dù là liên hợp nhưng tương lai khó tránh khỏi quyết đấu. Đến lúc đó, chỉ e Tào nương tử sẽ phải chịu khổ. Chúng ta hay là vì phu quân mà suy nghĩ một chút, tránh để sau này trong nhà lại sinh biến.
Trong hậu trạch, Gia Cát Linh là người lớn tuổi nhất nhưng lại không thích quản mọi việc.
Tất cả mọi việc đều do Mi Hoán làm chủ, cũng là một sự tôn trọng của nàng đối với Mi Hoán.
Dù sao, Mi Hoán và Lưu Sấm cũng là thành mai trúc mã trải qua nhiều đau khổ... Thậm chí Gia Cát Linh, nếu bàn về tình cảm thì không ai so được với Mi Hoán thì hà tất phải đi tranh giành lớn nhỏ? Cũng chính vì tính cách này của nàng mà quan hệ giữa hai người thân thiết như chị em.Tuy Gia Cát Linh không quản chuyện, nhưng khi nào nàng đề xuất thì Mi Hoán cũng rất tôn trọng.
Sau khi nghe Gia Cát Linh nói, Mi Hoán cũng gật đầu: - Nhị tỷ nếu không nói thì suýt nữa ta cũng quên chuyện này... Ừ phải tính kĩ một lần.
Đúng lúc này chợt nghe ngoài vườn hoa có một tiếng gầm lên: - Ngươi là ai, sao lại dám xông vào hậu trạch?
- Là Hoàng Tu Nhi!