Lưu Sấm đang ngủ thì có người gọi dậy. Mở mắt nhìn, thì thấy ngoài trời vẫn còn tối. Hắn ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Mi Hoán đang mặc xiêm y.
- Hoán Hoán, có chuyện gì vậy?
- Vừa rồi Tiểu Ma Cô tới bẩm báo, thành Cô Trúc có quân vụ khẩn cấp, cần huynh lập tức tới thương nghị.
Lưu Sấm khẽ giật mình, rời khỏi giường.
Mi Hoán cầm áo choàng khoác lên người hắn, thấp giọng nói:
- Nghe qua có vẻ như xảy ra chuyện lớn gì đó. Nếu không sẽ không quấy rầy muộn như vậy. Nước rửa mặt đã chuẩn bị xong, huynh rửa mặt đi.
Lưu Sấm vội vàng lau qua mặt. Mi Hoán giúp hắn mặc xong quần áo, hắn liền vội vàng đi ra phòng ngủ. Đi tới nha đường tiền viện, thì thấy bên trong nha đường đèn đuốc sáng trưngLưu Sấm vừa đi vào, thì gặp Tiết Văn tiến lên quỳ gối trước mặt mình.
- Hoàng thúc, mong ngài báo thù cho cha ta.
- Nguyên Đại, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?
Lưu Sấm chân tay luống cuống, vươn tay dìu Tiết Văn đứng lên, nghi hoặc nhìn những người khác. Bộ Chất, Lã Đại, Tư Mã Ý đều tới. Sắc mặt người nào cũng ngưng trọng.
Thấy Lưu Sấm đã có mặt, Trần Cung nói:
- Hoàng thúc, vừa nhận được tin tức, trước giờ Hợi, bến tàu Thạch Cữu Đà bị hải tặc tập kích, Tiết Giáo úy…
Lưu Sấm giật mình, hỏi:
- Tiết Giáo úy làm sao?
- Tiết Giáo úy vì ngăn cản hải tặc, bị hải tặc làm hại. Lúc tướng quân Ngụy Việt và Ích Ân chạy tới bến tàu, thì bến tàu đã bị đám hải tặc hủy hết. Thợ thủ công ở bến tàu cũng chết hơn trăm người. Ba lâu thuyền đang sửa chữa ở bến tàu cũng bị đám hải tặc thiêu hủy.
Lưu Sấm hít sâu một hơi, im lặng thật lâu.
- Hải tặc? Đang yên yên ổn ổn, hải tặc từ nơi nào tới?
- Trước mắt vẫn chưa rõ lắm.
Trong đầu Lưu Sấm vang lên tiếng ong ong, loạn thành một đoàn. Hải tặc đột kích, Tiết Châu bị giếtTất cả đều tới quá đột ngột, khiến cho Lưu Sấm cảm thấy trở tay không kịp.
Nhìn Tiết Văn khóc rống không ngừng, Lý Kỳ ôm lấy y, thấp giọng an ủi một hồi, rồi sai người đỡ Tiết Văn đi nghỉ ngơi trước.
Đi tới ngồi xuống ghế, Lưu Sấm chỉ cảm thấy mê man. Sự việc phát sinh quá đột ngột, đột ngột tới mức Lưu Sấm còn chưa có tâm lý chuẩn bị.
Tiết Châu, là một vị nguyên lão có thể nói là đi theo Lưu Sấm từ những ngày đầu. Luận về vũ dũng, dù ông ta không bằng đám người Quản Hợi, luận về trí mưu, cũng không thể bằng Hoàng ThiệuTiết Châu, Hoàng Thiệu, một văn một võ, từ những ngày đầu theo mình chiến đấu trên khắp mặt trận, giờ hồn đã về cửu thiên.
Hoàng Thiệu chết trong tay của Tang Bá, đã hơn một năm rồi. Không ngờ giờ lại tới Tiết Châu. Điều này khiến cho Lưu Sấm cảm thấy không thể chấp nhận nổi. Tiết Châu, ngay từ đầu đã coi trọng Lưu Sấm. Hơn nữa còn là đầu lĩnh hải tặc đầu tiên đi theo Lưu Sấm. Kết quả lại chết trong tay của một đám hải tặc, thực sự buồn cười.
- Nô Tâm!
- Có mạt tướng.
Lưu Sấm ngẩng đầu, nhìn thấy Bùi Vĩ đang canh gác ở ngoài nha đường, liền trầm giọng nói.
Từ lúc Lưu Sấm tới Liêu Tây, Bùi Vĩ đã ly khai thành Cô Trúc. Tình cảnh của y khác với Thường Thắng, Trương Thừa, Trương Siêu và Lý Luân. Bốn người Thường Thắng không muốn quay về làm việc lại trong quân đội. Hiện giờ đều ở lại Hoàng Các, nghe theo lệnh của Tư Mã Ý. Mà Bùi Vĩ, thì ở lại bên cạnh Lưu Sấm, làm nhiện vụ hộ vệ. Triệu Vân, Hạ Hầu Lan đều đã tới tiền tuyến tham chiến, hộ vệ bên cạnh Lưu Sấm liền xuất hiện ghế trống. So sánh mấy người, thì Bùi Vĩ là người trung thành nhất. Cũng là người đi theo Lưu Sấm sớm nhất. Ba mươi sáu người cũ theo Lưu Sấm xông ra Từ Châu, hiện tại đều được Lưu Sấm tin cậy.
- Nô Tâm, ngươi sống ở thành Cô Trúc đã hai năm rồi, có từng nghe thấy hải tặc đột kích bao giờ chưa?
- Chưa từng!
Bùi Vĩ trả lời gọn gàng dứt khoát. Thành Cô Trúc là một tòa thành hoang vu, vắng vẻ, dân cư rất thưa thớt. Hải tặc sao có thể chạy tới nơi này để cướp bóc?
- Vậy ngươi từng nghe nói qua, có hải tặc nào xâm phạm vùng đất Liêu Tây chưa?
Bùi Vĩ nghĩ ngợi, trầm giọng nói:
- Thuộc hạ ở Liêu Tây hai năm, chỉ nghe nói qua người Ô Hoàn, người Tiên Ti xâm phạm biên giới, chứ chưa từng nghe nói tới hải tặc xâm phạm. Tuy nhiên, thuộc hạ từng nghe thấy có người nói rằng, họ Công Tôn ở Liêu Đông có quan hệ rất mật thiết với hải tặc.
Trong đó, thanh danh vang dội nhất là Trường Sầm Tặc Phong Trì và Chiêm Thiền Tặc Lê Đại Ẩn. Hai người này cũng là hải tặc lớn nhất ở khu vực biển Liêu Đông. Trước kia nghe Mi nhị lão gia nói, Chiêm Thiền Tặc Lê Đại Ẩn chính là hải tặc mà họ Công Tôn nuôi dưỡng. Mà Trường Sầm Tặc Phong Trì cũng thường xuyên liên lạc với họ Công Tôn. Nhưng thuộc hạ chưa từng nghe nói qua, hai nhóm hải tặc này tập kích Liêu Đông. Bọn họ phần lớn là cướp bóc vở ven bờ Ký Châu. Dù sao Ký Châu giàu có và đông đúc, thu hoạch phong phú. Mà vùng duyên hải của Liêu Đông là vùng hoang vu, trăm dặm không có người ở, thì tới nơi này làm gì?
Ba người Trần Cung, Bộ Chất, Tư Mã Ý có tia sáng lóe lên trong mắt.
Lã Đại mở miệng nói
- Liệu có phải là hải tặc do Công Tôn Độ sai khiến, tới tập kích quấy rối?
Lưu Sấm còn chưa mở miệng, Trần Cung đã chém đinh chặt sắt nói:
- Không thể có khả năng này!
- Vì sao?
- Hiện tại Công Tôn Độ có lý do gì để đắc tội Hoàng thúc?
Trần Cung vừa nói lời này ra, Lã Đại liền ngậm miệng.
Đúng vậy, từ lúc Lưu Sấm tới Liêu Đông. Mặc dù trên danh nghĩa là Thái Thú của Liêu Đông, nhưng không lộ ra ý muốn tới Liêu Đông. Dù sao, trên danh nghĩa, hắn là lưu dân, căn cư là ở Liêu Tây. Từ những hành động của Lưu Sấm khi tới Liêu Tây, rất nhiều người sẽ cho rằng, Lưu Sấm muốn chiếm cứ Liêu Tây, mà không phải là Liêu Đông. Dù sao, dân cư ở Liêu Tây rất thưa thớt, chiếm lĩnh không phải là việc khó.
Mà Công Tôn Độ ở Liêu Đông có căn cơ rất sâu. Với tình hình không có căn cơ như Lưu Sấm, chạy tới đối kháng với Công Tôn Độ, sẽ không có phần thắng. Đồng dạng, Công Tôn Độ cũng cho rằng y và Lưu Sấm không phải là địch. Nên việc gì y phải vội vàng tới trêu chọc Lưu Sấm, chẳng phải tự rước lấy phiền toái? Ai cũng biết, nếu như Lưu Sấm tiến vào Liêu Đông, mặc dù không phải là đối thủ của Công Tôn Độ, nhưng cũng sẽ khiến cho Công Tôn Độ nguyên khí đại thương. Công Tôn Độ là người tàn bạo, nhưng không có nghĩa là y không có đầu óc.
Lúc này, việc y nên làm, là không nên chọc giận Lưu Sấm, hoặc là kẻ địch với Lưu Sấm Lưu Sấm nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hắn nghe xong mọi người thảo luận, chợt mở to mắt:
- Trọng Đạt, ngươi cho rằng việc này nên giải quyết như thế nào?
Tư Mã Ý như đã tính trước:
- Theo tin tức từ thành Cô Trúc truyền tới, đám hải tặc kia được huấn luyện rất nghiêm chỉnh. Hơn nữa thủ đoạn tàn ác. Tuyệt đối không phải là hạng đầu đường xó chợ. Thuộc hạ từng đọc qua tư liệu về Chiêm Thiền Tặc và Trường Sầm Tặc mà Nô Tâm vừa nói. Hai đám hải tặc kia dù thường xuyên hoạt động. Nhưng rất ít khi giết chóc quá phận. Bọn họ phần lớn là cướp bóc thương thuyền trên biển. Bởi vì thương thuyền khó khó hoạt động trên biển, nên dễ bị đuổi theo Theo tình hình Thạch Cữu Đà bị tập kích lần này, không giống với thói quen của Chiêm Thiền Tặc và Trường Sầm Tặc. Tuy nhiên, lúc thuộc hạ đọc lại hồ sơ, đã phát hiện ra một chuyện rất thú vị.
Cuối năm Kiến An thứ hai, hải vực Liêu Đông xuất hiện một đội hải tặc, tên là Đông Lai Tặc. Hành tung của bọn chúng rất quỷ dị, không thể nào tìm kiếm. Hơn nữa ra tay tàn nhẫn, chuyên môn bắt người cướp của thương thuyền. Chỉ vẹn vẻ trong năm Kiến An thứ ba thôi, Đông Lai Tặc đã cướp mười bảy thương thuyền của Thanh Châu. Hơn nữa mỗi lần ra tay đều vô cùng tàn nhẫn, không lưu lại người sống. Chỉ là đội hải tặc này rất ít khi lên bờ tập kích thôn trang.
- Lần này cũng không giống tác phong của Đông Lai Tặc hoàn toàn trái lại, thuộc hạ thấy, thủ phạm lần này rất có thể là Đông Lai Tặc.
Lưu Sấm nhẹ nhàng gõ tay xuống ghế dựa, chợt hỏi:
- Đông Lai Tặc kia và quận Đông Lai có quan hệ gì không?
Điều này không rõ rằng lắm. Chỉ biết bọn chúng xưng là Đông Lai. Không biết có liên quan tới quận Đông Lai hay không.
Ánh mắt của Lưu Sấm rơi vào Bộ Chất.
- Tử Sơn, ngươi thấy thế nào.
- Đông Lai Tặc, Đông Lai Tặc Bộ Chất lộ vẻ nghi hoặc, lắc đầu nói:
- Thuộc hạ chưa từng nghe thấy cái tên này. Trong mấy năm qua, dù quận Đông Lai từng gặp phải hải tặc tập kích. Nhưng chủ yếu tập trung ở khu vực Đông Mưu.
HƠn nữa quy mô cũng không lớn, tổn thất cũng không nghiêm trọng. Về sau điều tra, những hải tặc kia ít nhiều có quan hệ với đám cường hào của Đông Lai. Công tử ra lệnh cho Lão Bi Doanh tẩy trừ cường hào của quận Đông Lai, còn hung hăng đả kích đám hải tặc, trộm cướp vài lần, giúp cho khu vực Đông Mưu yên bình hơn rất nhiều.
Từ đó chưa từng gặp phải hải tặc tập kích hay là quấy rồi.