- Lệnh Minh, ngươi biết loại cây thu hoạch có tên là gì không?
Bàng Đức có hơi sửng sốt, tỏ vẻ buồn rầu một lúc lâu mới nói:
- Thật sự ta nhớ không rõ, trước đây Đại công tử từng gặp Tham Lang Khương, lúc ấy Thủ lĩnh Tham Lang Khương đã chiêu đãi chúng ta loại thức ăn này, hình như gọi là khoa lương thực gì đó, thật sự ta không nhớ rõ.
- Là lương thực Lúa mạch?
- Đúng vậy, chính là lương thực lúa mạch,
Lưu Sấm hít một hơi ngẫm nghĩ một chút quay đầu nói với Vương Kinh:
- Ngạn Vĩ, ghi nhớ tên này, sau khi về Lâm Du nhớ nhắc ta chuyện này.
Vương Kinh trên ngựa vội cúi người đồng ý. Cứ ngư vậy mọi người vừa đi vừa nói chuyện, đến thành Cô Trúc lúc nào không hay.
Trịnh Nhân, Ngụy Việt cùng đám người Từ Dịch ra thành đón chào. Nhìn thấy Trịnh Nhân, Lưu Sấm vô cùng mừng rỡ, đầu tiên hỏi thăm tình hình sức khỏe của Trịnh Huyền, sau đó liền bảo Trịnh Nhân dẫn đường để hắn đến bái kiến Trịnh Huyền.
Tình cảm của Lưu Sấm đối với Trịnh Huyền vô cùng chân thật. Có lẽ lúc đầu hắn có ý nghĩ lợi dụng Trịnh Huyền, nhưng sau thấy Trịnh Huyền toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, thậm chí vì hắn tạo thanh tạo thế, trong đó có nhiều điều lợi ích cho hắn, lão luôn xem trọng hắn như bề trên đối với vãn bối điều này cũng khiến cho Lưu Sấm cực kỳ cảm động, dần dần tình cảm của hắn đối với Trịnh Huyền cũng có nhiều thay đổi, hắn ngoài Lưu Dũng, Quản Hợi thì không có ai là người thân.
Trịnh Huyền thật giống như phụ thân bên cạnh hắn. Lão không vũ dũng như Lưu Dũng, cũng không thể cho Lưu Sấm quyền thế gì. Nhưng từ đầu đến cuối Trịnh Huyền đều dùng phương thức của lão để bảo vệ Lưu Sấm, thậm chí vì Lưu Sấm vứt bỏ nhà đi theo hắn đến vùng đất xa xôi lạnh giá Liêu Tây này. Với tấm chân tình này đủ để Lưu Sấm xem Trịnh Huyền như vi phụ, đối xử với Trịnh Huyền cũng chân thành tha thiết.
Đám người của Ngụy Việt cũng có thể hiểu được hành vi này của Lưu Sấm, cùng đi theo Lưu Sấm đến trước cửa Trịnh phủ. Trịnh phủ thành Cô Trúc, trước đó Mi Phương mua sản nghiệp ở thành Cô Trúc, bên cạnh có thư viện Nam Sơn....
Tuy nhiên thư viện Nam Sơn trước mắt chưa làm xong, đang thi công trong tình trạng khẩn cấp. Ý Lưu Sấm đã quyết, phải mở thư viện Nam Sơn ở thành Cô Trúc, cũng muốn xây dựng thư viên Nam Sơn này thành thư viện lớn nhất trên đời. Vì thế cũng mất tâm tư khá lớn để khiến Mi Phương ở thành Cô Trúc mở ra một khối đất đai rộng lớn. Tương lai thư viên này sẽ có đầy đủ các loại sách, nào nông học, số học, thiên văn học, địa lý, quân sự và ngành học, đào tạo sĩ tử trong thiên hạ. Ý tưởng này trước mắt chỉ là khái niệm, nếu muốn thi hành được cần phải trải qua khá nhiều thời gian và tinh lực, biên soạn Tứ Khố Toàn thư, làm bước bắt đầu. Khi Tứ Khố toàn thư được biên soạn hoàn thành, thanh danh của thư viện Nam Sơn sẽ vang dội, chính là Lưu Sấm thi hành toàn bộ kế hoạch mở đầu, tuy nhiên kế hoạch này Lưu Sấm còn cần phải thảo luận cùng Trịnh Huyền.
Kỳ thật bản thân Trịnh Huyền dạy dỗ không với mục đích gì. Trước đây lão quản môn đồ, ở núi Bất Kỳ dạy học, môn hạ đạt mấy nghìn người, người thể hiện rõ tư tưởng của mình.
Lưu Sấm tin tưởng khi hắn nói ý tưởng này với Trịnh Huyền, nhất định Trịnh Huyền sẽ thực hiện, nhưng hắn cũng gặp phải cản trở không nhỏ...Thế gia vọng tộc, là người kế thừa gia đình học giỏi có tiếng, nếu biết Lưu Sấm thi hành nó không ngoại trừ quan niệm giáo dục chỉ sợ có người sẽ rời khỏi. Không sao, đợi khi Tứ Khố toàn thư biên soạn xong, dù bọn họ có rời đi cũng không có gì đáng lo.
Trịnh Huyền đang ở trong nhà, đang có khách. Biết Lưu Sấm đến Trịnh Huyền vui mừng khôn tả, vội cho người mời Lưu Sấm vào phòng khách.
Trong phòng khách đã có mấy người. Quản Ninh, Hoàng Thừa Ngạn đều ở đây, ngoài ra còn có một thanh niên ươc chừng hai mươi, mặc đồ hổ phục, đầu đội khăn chít, nhìn khá tuấn tú, mang theo khí khái oai hùng. Người thanh niên kia thấy Lưu Sấm tiến vào, nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
- Lần này Mạnh Ngạn dùng chiêu nguy hiểm, mặc dù có thể bình an trở về nhưng thật sự khá mạo hiểm.
Nhìn thấy Lưu Sấm, Trịnh Huyền không kìm được liền khiển trách.
Tuy nhiên trong giọng nói trách cứ thì ít mà quan tâm thì nhiều.
- Cũng may, vận khí cháu tốt, vừa gặp chế chiếu của Thiên tử khiến Tào Tháo có chút kiêng kỵ, hơn nữa lại có đám người Chung Diêu, Tuân Úc âm thầm tương trợ, nếu không cháu có mười mạng cũng khó có thể vượt qua....Hiện tại lúc này cháu không thể tự tiện làm theo ý mình được, cháu thân là Hoàng thúc Đại Hán, nắm giữ số mệnh của Đại hán, nếu cháu có mệnh hệ gì chẳng phải khiến người thân đau đớn, kẻ thù vui sướng sao? Người thì đã lớn nhưng sa còn lỗ mãng như thế?
Lưu Sấm khoanh tay đứng yên, yên lặng nghe Trịnh Huyền dạy bảo. Quản Ninh đứng bên cạnh không kìm được mở miệng nói:
- Khang Thành Công, lần này Hoàng thúc mạo hiểm thật sự bất đắc dĩ. Nói thật, lần này nếu hắn không đến Hứa Đô chỉ sợ Bắc Hải căn bản không nằm trong tay Viên Thiệu....Tào Tháo là gian hùng, lão ta đi tấn công Từ Châu chính là đánh vào Hoàng thúc, Hoàng thúc cũng vì năm mươi vạn dân chúng ở Bắc Hải mới đi Hứa Đô.
Còn nữa, khi ở Hứa Đô kết quả hắn làm cũng không tệ, được Thiên tử triệu kiến, được Thiên tử mời bảo hộ người đến lễ tế trời, tế bái Thái miếu. Tại săn bắt Hứa Điền, dùng lực giết hai con gấu, khiến Thiên tử nở mày nở mặt, thế sao gọi là lỗ mãng? Đổi lại là người khác, thầy xem kẻ đó có dám đến Hứa Đô không. Theo ta thấy lần này Hoàng thúc đến Hứa Đô là tốt, ít nhất trên phương diện khác được Thiên Tử tán thành, xem như đứng vững gót chân.
Người tên Quảng Ninh này vừa thanh cao vừa bướng bỉnh. Nếu ngay từ đầu Lưu Sấm không lợi dụng tạo giấy biên thư thì chưa chắc lôi kéo được y, y cũng không xem Lưu Sấm ra gì. Nếu như nói lúc trước y trợ giúp Lưu Sấm là vì nể mặt Trịnh Huyền, vì thanh danh của Lưu Đào, còn lần này cùng Trịnh Huyền đi Liêu Tây vì có thiện cảm với Lưu Sấm. Ý nghĩ của Quảng Ninh vô cùng đơn giản, y say mê học vấn, người có thể nâng cao học vấn là người tốt.
Lưu Sấm đứng bên cạnh không nhịn cười được. Vừa thấy Trịnh Huyền trừng mắt, hắn sợ tới mức nụ cười biến đi không dấu vết....
- Mạnh Ngạn, ta muốn giới thiệu với cháu một chút.
Vì Quản Ninh đã mở miệng nên Trịnh Huyền cũng không nên tiếp tục răn dạy Lưu Sấm nữa.
Dù sao hiện giờ Lưu Sấm cũng không chỉ là con cháu của lão mà là Hoàng thúc Đại Hán. Hơn nữa, Trịnh Huyền thật sự cũng không có ý trách gì Lưu Sấm, lão chỉ sợ Lưu Sấm ưa thích mạo hiểm nên không kìm được răn dạy hắn vài câu.
- Người này là Diêm Nhu Diêm Bá Chính!
Trịnh Huyền chỉ người thanh niên cười nói:
- Nghĩ có lẽ cháu đã nghe qua họ tên của hắn, trước đây khi Tử Phương ở thành Cô Trúc, Bá Chính đã nhiều lần giúp đỡ Tử Phương. Đúng lúc Bá Chính đến nghe ta giảng giải kinh văn, nghe nói cháu đến nên hắn cố ý đợi cháu.
Lưu Sấm nghe lập tức ngẩn ra.
Ngẩn đầu nhìn Diêm Nhu, lại thấy Diêm Nhu nhìn hắn mỉm cười. Lưu Sấm lập tức hiểu được, chỉ sợ Diêm Nhu này đoán được hắn sẽ ghé thăm. Hắn không kìm được cũng cười đáp lễ.
Lưu Sấm hướng về Diêm Nhu chắp tay, thi lễ nói:
- Hôm ta đến Lâm Du liền nghe Tử Phương nói Bá Chính rất chiếu cố đến huynh ấy, hơn nữa kiến thức phi phàm. Hôm nay vội vàng đến đây, một là thăm thế phụ để lão nhân gia khỏi lo lắng, mặt khác cũng muốn gặp Bá Chính một lần, muốn nghe Bá Chính giải thích. Sau này ta sống yên ở Liêu Đông rất cần sự giúp sức của Bá Chính.
Nếu mọi người trong lòng đều đã rõ, cũng không cần giấu diếm làm gì. Lưu Sấm đi thẳng vào vấn đề khiến Diêm Nhu có chút sửng sốt, chợt cười rộ lên.
- Mạnh Ngạn, tính khí ngươi thật nôn nóng.
Trịnh Huyền lắc đầu không kìm được cười nói:
- Ta biết cháu hiện tại khá bận rộn, cũng biết cháu có khá nhiều áp lực. Tuy nhiên không nên vội vàng, khi cháu nói chuyện với Bá Chính ta còn một việc muốn nói với cháu. Thừa Ngạn mấy ngày trước đặc biệt có nói muốn gả con gái y cho Khổng Minh, Nhị nương tử nói chuyện này do ngươi làm chủ...Bây giờ cháu là huynh trưởng của Khổng Minh, tục ngữ có câu huynh trưởng như cha, không biết ý của cháu thế nào?