Hai ngày trôi qua, trên mặt sông Hoài Thủy nổi lềnh bềnh là thi thể, máu tươi đã nhuộm đỏ cả mặt sông.
Lưu Sấm lớn tiếng hô quát, một tay cầm giáp kiếm, một tay cầm kiếm Cự Khuyết, suất lĩnh một đội nhân mã đánh lui đám quân Tào đã qua được sông Hoài Thủy. Sau đó hắn sai người đốt tòa cầu nổi. Cuối cùng mới khiến cho quân Tào tạm thời dừng lại.
Đặt mông ngồi xuống bãi sông, Lưu Sấm thở hổn hển, không nhịn nổi mở miệng mắng to:
- Tào Tháo điên cuồng công kích như vậy, chẳng lẽ muốn liều mạng với ta sao?
Qua hơn nửa tháng nữa thôi, thượng du sông Hoài Thủy sẽ bị cạn nước. Đến lúc đó, nước sông Hoài Thủy thấp xuống, là thời điểm công kích tốt nhấtLưu Sấm không tin Tào Tháo không rõ đạo lý này. Cho dù Tào Tháo không rõ, chẳng lẽ đám tướng lĩnh, mưu sĩ dưới trướng y đều là ngồi không, cũng không hiểu đạo lý này? Nhưng Tào Tháo cố tình không làm như vậy. Mà giống như nổi điên tấn công. Hiển nhiên không hợp với lẽ thường. Lưu Sấm loáng thoáng đoán được việc này có biến cố, nhưng lại không có cách nào khác.
Nếu trong tay hắn có nhiều binh mã hơn một ítNói không chừng càng có thể tạo áp lực cho Tào Tháo. Nhưng hiện tại Quận Quảng Lăng dù sao cũng không phải là Bắc Hải quốc.
Ở đây, Lưu Sấm không có uy vọng như cha con Trần Đăng. Muốn trưng binh phi thường khó khăn. Cho dù cưỡng bức trưng dân phu, cũng sẽ bị sự cản trở mạnh mẽ của quan địa phương. Tuy Lưu Sấm đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất phẫn nộ.
Hậu phương Tào Tháo khẳng định xảy ra biến cố. Nhưng cho dù Viên Thiệu đánh qua Hoàng Hà thì sao cơ chứ? Tào Tháo muốn cường công sông Hoài Thủy, dưới tình huống này, Lưu Sấm chỉ có thể cứng rắn chống đỡ, không còn lựa chọn nào khác.
Cũng may, Giang Đông phái tới sứ giả, đồng ý với thỉnh cầu của Lưu Sấm. Tôn Sách phái hai mươi lâu thuyền từ quận Ngô, tới Đông Lăng Đình tiếp ứng Lưu Sấm.
Tuy nhiên, hai mươi lâu thuyền không có khả năng một lúc mang hết nhân mã đi được. Ít nhất, phải vận chuyển hai lần mới đủ.
- Công tử, thế tấn công của Tào Tháo hung mãnh, nếu tiếp tục cứng rắn chống đỡ, chỉ sợ chống đỡ không được lâu. Sông Hoài Thủy đã qua kỳ lũ, muốn lại thủ vững, khó khăn không nhỏ. Hơn nữa binh lực phân tán như vậy, tổn thất sẽ càng thêm trầm trọng. Chúng ta nên vứt bỏ sông Hoài Thủy, lùi về Bình An.
Mặc dù huyện thành Bình An không có chỗ hiểm để thủ, nhưng được cái địa thế cao, tường thành dày mà kiên cố. Chúng ta dựa vào thành Bình An, tập trung binh lực còn có thể ngăn cản một thời gian ngắn. Còn hơn là thủ ở sông Hoài Thủy này Trần Cung thấy binh mã tổn thất nghiêm trọng, nhịn không được khuyên bảo Lưu Sấm.
Trong lòng Lưu Sấm biết, lời của Trần Cung không sai. Thế công của Tào Tháo mãnh liệt như vậy, y có thể chịu được hao tổn, nhưng mình không chịu được.
Hôm nay mới là ngày thứ ba, nhưng Hoài Âm đã chết trận hơn ngàn người.
Phỏng chừng tổn thất bên phía cửa sông Hoài Thủy cũng không nhỏ. Bờ sông Hoài Thủy vốn dài, quân Tào trên cơ bản có thể trải rộng ra, cưỡng ép qua sông. Mà bên mình thì không có nhiều binh mã như vậy. Muốn ngăn cản quân Tào vượt qua sông Hoài Thủy, quả thực quá mức gian nan.
Dứt khoát, chuyển cả lương thực trong thành Hoài Âm đi, rồi rút lui Lưu Sấm hít sâu một hơi, liền hạ quyết tâm.
- Lập tức phái người thông báo cho cửa sông Hoài Thủy, lệnh cho bọn họ đêm nay phải rút khỏi đó, tập kết ở huyện thành Bình An.
Thấy Lưu Sấm tiếp thu ý kiến của mình, Trần Cung rất là cao hứng, vội vàng khom người lĩnh mênh lui ra ngoài.
Đến khi trời tối, quân Tào cũng đình chỉ công kích. Lưu Sấm nhìn ngọn đèn dầu của Tào doanh ở bờ bên kia giống như bầu trời đầy sao, không khỏi thở dài một tiếng.
Vẫn là quá yếu! Nếu mình có thể mạnh hơn chút nữa, hoặc là binh mã trong tay sung túc hơn, đâu phải bị Tào Tháo bức bách như vậy? Nhưng chuyện cho tới lúc này, hắn không có sự lựa chọn nào khác. Vì thế hắn gọi Hứa Chử và Võ An Quốc tới, lệnh cho hai người dẫn theo chủ lực, suốt đêm rút lui khỏi Hoài Âm, tới huyện thành Bình An.
Trong tay Lưu Sấm bây giờ đích thực không còn nhiều binh mã lắm. Hùng Bi Quân giờ chỉ còn lại không đủ ba nghìn. Mà Phi Hùng Quân sau khi bổ sung thêm Hãm Trận Doanh, cũng chỉ có hai nghìn người. Đây chính là chủ lực trước mắt của Lưu Sấm! Trước đây hắn giằng co với Tào Tháo, dựa phần lớn vào mấy nghìn người mà Tào Tính mang tới. Cùng với Đông Hải Quân của Mi Chúc đầu nhập vào. Ba nghìn Đông Hải Binh kia của Mi Chúc, trước mắt tổn thất không nhiều lắm, đang tập trung ở Bình An. Nhưng binh mã Hạ Tương mà Tào Tính mang tới, lại tổn thất quá nửa Nếu lui lại với quy mô lớnChỉ sợ sẽ kinh động Tào Tháo. Đến lúc đó y dẫn quân truy kích, tất nhiên sẽ phiền toái. Cho nên Lưu Sấm lệnh cho Hứa Chử dẫn Phi Hùng Quân lùi lại trước. Mà hắn thì dẫn theo Từ Châu Binh phô trương thanh thế, hoạt động ở bờ nam sông Hoài Thủy.
Mãi tới nửa đêm, Lưu Sấm mới lĩnh theo tùy tùng rút lui khỏi Hoài Âm. Về phần Hạ Tương Binh, Lưu Sấm không mang đi, mà ở lại huyện thành Hoài Âm. Không phải hắn nhẫn tâm. Mà là nhất định phải có một đội binh mã lưu lại, mê hoặc tai mắt của Tào Tháo. Tin tưởng đám Từ Châu Binh này phát hiện bên mình đã rút lui, sẽ hiến thành đầu hàng. Tào Tháo càng không có khả năng tiếp tục khó xử đám hàng binh đó. Quan trọng nhất, chính là sức chiến đấu của đám Từ Châu Binh này cũng không tính là mạnh mẽ. Mặc dù đi theo Lưu Sấm, tối đa cũng chỉ làm bia đỡ đạn.
Cho nên, đội ngũ này có ý nghĩa không lớn.
Mà trên thực tế, đúng như điều Lưu Sấm đoán.
Ngày hôm sau, khi đám Hạ Tương Binh này biết được Lưu Sấm đã dẫn theo người rút lui khỏi thành Hoài Âm, liền lập tức chạy trốn bốn phía.
Khi Tào Tháo biết được tin tức, suất quân vươt sông Hoài Thủy, thì Hoài Âm đã biến thành một tòa thành trống không.
Lão không nhịn nổi cảm thán:
- Tay Lưu Sấm kia chỉ sợ đã nhìn ra manh mốiKhông nghĩ tới tiểu tử này xác thực là một nhân vật lợi hại. Tráng sĩ tự chặt cổ tay. Mấy nghìn binh mã nói không cần là không cần, không có nửa điểm ướt át bẩn thỉu. Phụng Hiếu, đúng như lời ngươi nói, tiểu tử Lưu Sấm thật không đơn giản.
Quách Gia chỉ có thể cười khổ!
- Chủ công, một khi đã như vậy, liền chuẩn bị để Nguyên Thường đi sứ đi. Có lẽ y ở Hạ Bì đã đợi không nhịn được nữa rồi. Nếu không để cho y hành động, chỉ sợ y sẽ sinh lòng bất mãn.
Tào Tháo trầm ngâm một lát, gật đầu nói: Ừ, lập tức phái người đi mời y đến Lưu Sấm tới Bình An không lâu, Trương Liêu và Cao Thuận dẫn theo Hùng Bi Quân cũng đã tới. Lúc này Bình An tụ tập năm nghìn binh mã, cộng thêm ba nghìn Đông Hải Binh, tổng cộng là hơn tám nghìn người. Một huyện thành Bình An nho nhỏ, nhất thời tụ tâp nhiều binh mã như vậy lập tức trở nên có chút chật chội.
- Lâu thuyền của Tôn Sách đã tới Đông Lăng Đình.
Bên trong huyện nha của huyện Bình An, Lưu Sấm vẻ mặt ngưng trọng, liếc nhìn mọi người.
- Công Đài, ngươi và Đại huynh dẫn một nghìn binh mã, tới huyện Quảng Lăng trú đóng. Hiếu Cung và Lão Hổ ca dẫn theo Tiêu Lăng, Võ An Quốc cùng Hùng Bi Quân tới Đông Lăng Đình, lên thuyền trở về Bắc Hải quốc. Ta và Văn Viễn, Văn Hướng sẽ lãnh binh tiếp tục đóng ở huyện Bình An. Chúng ta phải hành động thật nhanh, luân phiên động thân. Ít ngày nữa truy binh của Tào Tháo sẽ tới Bình An. Đến lúc đó chúng ta vừa đánh vừa lui, chỉ cần có thể thủ vững mười lăm ngày, là có thể bình an rời khỏi Quảng Lăng.
Cao Thuận vừa nghe, có chút không tình nguyện. Nhưng dưới lời khuyên của Lưu Sấm, y chỉ có thể tòng mệnh.
Ngày hôm sau, đám người Cao Thuận suất binh rút lui. Trần Cung và Mi Chúc cũng dẫn theo người rời đi. Giờ huyện Bình An chỉ còn lại hơn bốn nghìn binh mã.
Lưu Sấm và Trương Liêu đi lên đầu thành Bình An, nhìn đám người Cao Thuận rời đi, không nhịn được cười nói:
- Văn Viễn, kế tiếp hai người chúng ta phải kề vai tác chiến rồi.