Kỳ thực, có Cự Khuyết hay không, cũng không ảnh hưởng quá lớn tới Lưu Sấm.
Lã Bố trọng thương, đã như phế nhân, không thể gánh vác trách nhiệm như trước kia. Về điểm này, Trương Liêu rõ ràng, Trần Cung rõ ràng, kể cả Tào Tính và Cao Thuận cũng biết rõ trong lòng. Thậm chí ngay cả Nghiêm phu nhân, Điêu Thuyền và Tào thị đều dự kiến sẽ có kết quả như vậy. Cho nên Nghiêm phu nhân đã sớm giao quyền chỉ huy cho Lưu Sấm. Còn việc giao Cự Khuyết, giống như là kế thừa, có ý nghĩa không tầm thường.
Lưu Sấm được kiếm Cự Khuyết, cũng chính là chính thức tiếp nhận lực lượng trong tay của Lã Bố. Từ nay về sau, Lã Bố sẽ lui khỏi sân khấu…
Sau khi trải qua sự vui sướng ngắn ngủi, Lưu Sấm liền cảm nhận được áp lực lớn trên vai. Đại quân của Tào Tháo đang tới gần, bọn họ còn chưa thoát được nguy hiểm. Sinh tử của mọi người đang nắm ở trong tay một mình hắn. Cảm giác này tuy tốt, nhưng cũng rất nặng nề, sẽ biến thành gánh nặng trầm trọng…
- Phu nhân, con đã sai người an bài xong tàu thuyền ở Giang Đồ. Dùng đường biển để đưa cha vợ cùng mọi người tới Bất Kỳ. Chất độc trên người cha vợ chưa diệt trừ hết, thủy chung vẫn là tai họa ngầm. Hoa Đà và Trương Cơ là Thánh Thủ đương thời, có lẽ hai người bọn họ có thể trừ được độc cho cha vợ. Nói không chừng còn có thể trị khỏi hoàn toàn thương tật ở chân tay cha vợ. Không biết phu nhân thấy an bài như vậy đã thỏa đáng chưa?
Trong phòng khách hậu trạch của huyện nha Hoài Âm, nhóm hai chậu than. Lưu Sấm cung kính nói tính toán của hắn cho ba người Nghiêm phu nhân nghe. Nghiêm phu nhân, Điêu Thuyền và Tào thị nhìn nhau, trong mắt toát ra sự sợ hãi lẫn vui mừng.
- Một khi đã như vậy, sao không lập tức rút lui?
Lưu Sấm cười khổ:
- Cũng không phải là con không muốn rút lui, thực sự là không đủ thuyền. Giang Đô chỉ có ba con thuyền lớn có thể sử dụng. Còn lại là thuyền nhỏ, căn bản không đủ để đi lại trên biển. Con đã phái Mi Chúc đi sứ Giang Đông, chuẩn bị dùng lương thực đổi thuyền. Tuy nhiên, con phỏng chừng, Giang Đông sẽ cung cấp cho chúng ta không nhiều lâu thuyền lắm. Cho dù muốn lui lại, cũng phải thay phiên nhau. Lần này rút lui, chỉ có cha vợ, phu nhân cùng mọi người. Còn một ít binh lính bị thương binh nữa. Con sẽ ở lại đây tiếp tục kiềm chế binh mã của Tào Tháo, chờ đợi Tôn Sách trả lời. Tin tưởng mất không bao lâu, phía Giang Đông sẽ có hồi âm…Về phần bên kia Bất Kỳ, con sẽ để Bá Tá đi theo, mời Hoa Đà và Trương Cơ ra tay tương trợ.
Nói cách khác, Lưu Sấm phải tiếp tục lưu lại chỗ nguy hiểm này. Nghiêm phu nhân không khỏi nhíu mày:
- Mạnh Ngạn, con thành thật nói cho ta biết, phương án này có nguy hiểm không?
- Phu nhân yên tâm, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng không đáng để lo nghĩ. Bằng ngựa cùng Chùy của con, dù Tào Tháo có dùng đại quân ngăn trở, cũng đừng hòng mơ tưởng vây khốn con. Việc cấp bách bây giờ là cứu cha vợ.
Trong mắt Nghiêm phu nhân lóe ánh lệ.
- Con ta, khổ cho con rồi!
Những lời này, nghe có chút không tự nhiên. Nhưng Lưu Sấm là con rể của Nghiêm phu nhân, bà ta gọi Lưu Sấm một tiếng ‘Con ta’ cũng không có gì sai. Mà Điêu Thuyền và Tào thị thì lộ vẻ kính nể, đứng dậy vái chào Lưu Sấm, coi như nói lời cảm ơn với hắn. Dù sao Lưu Sấm làm như vậy, chẳng khác gì dùng tính mạng của bản thân để ngăn cản Tào Tháo, yểm trợ Lã Bố rút lui. Tuy dựa theo bối phận mà nói, Lưu Sấm là vãn bối, nhưng vẫn có thể đảm nhận cái vái chào này của bọn họ…
- Đã như vậy, sáng sớm ngày mai liền mời phu nhân và cha vợ lên đường. Giờ Quảng Lăng cũng không phải là nơi an toàn. Con sẽ bảo Thúc Long đi theo bảo hộ. Sau khi đến Giang Đông, thì Thúc Long rời đi cùng luôn, trên đường cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Tuy nhiên, có một việc, con phải nói rõ với phu nhân trước. Kỳ thực Bắc Hải quốc cũng không quá an toàn.
- À?
Ba người Nghiêm phu nhân lập tức biến sắc.
Lưu Sấm hít sâu một hơi, nói:
- Kỳ thực, con đã sớm đoán ra Tào Tháo sẽ không bỏ qua cha vợ. Từ Châu là nơi bốn bề thọ địch, không thể định cư lâu. Một khi Từ Châu rơi vào tay Tào Tháo, thì Bắc Hải quốc sẽ phải đứng mũi chịu sào. Tuy hiện giờ Bắc Hải có binh hùng tướng mạnh, nhưng thủy chung vẫn thiếu căn cơ.
Huống hồ chúng ta bị kẹp ở giữa Tào Tháo và Viên Thiệu, có rất ít không gian để phát triển…Một khi Viên Tào khai chiến, Bắc Hải sẽ phải chịu thảm họa chiến tranh lan đến. Cho nên từ năm trước, con đã bắt đầu an bài. Một khi Từ Châu phát sinh ra biến cổ, liền chuẩn bị vứt bỏ Bắc Hải quốc…Hiện giờ kế hoạch của con tiến hành coi như thuận lợi. Những gì cần chuẩn bị cũng đã hoàn thành phần lớn. Chỉ đợi con trở về Bắc Hải, sẽ làm nốt phần còn lại.
Sắc mặt của Nghiêm phu nhân có chút khó coi. Vốn tưởng rằng tới Bắc Hải là có thể bình yên vô sự. Nhưng vừa nghe Lưu Sấm nói vậy, chỉ sợ nơi đó cũng không quá an toàn. Đúng vậy, bị kẹp ở giữa Viên và Tào, sớm muộn gì cũng bị người khác chi phối. Bà ta xem như đã nhìn ra, Lưu Sấm không phải là hạng người cam chịu bị người chi phối.
- Mạnh Ngạn, nếu Ôn Hầu đã giao kiếm Cự Khuyết cho con, thì do con toàn quyền quyết định. Việc quân quốc đại sự này, nữ tắc chúng ta sao có thể nhúng tay vào được, con cứ tùy ý an bài…Ôi, từ khi rời khỏi Trường An, chúng ta phải phiêu bạt khắp nơi. Vốn tưởng rằng có thể tìm được một chỗ an thân ở Từ Châu, nào biết được cuối cùng vẫn phải rời đi. Chúng ta đã quen rồi, con không cần phải lo lắng cho chúng ta. Đến lúc đó, con chỉ để ý ra lệnh, con đi đến đâu, thì chúng ta đi theo đó.
- Còn cha vợ…
- Mạnh Ngạn, chẳng lẽ con không nhìn ra sao, lần này Ôn Hầu đã nản lòng thoái chí rồi.
Tuổi lớn dần, cái tâm tranh cường hào thắng cũng phai nhạt. Ôn Hầu sẽ không có ý kiến gì đâu. Chuyện này ta sẽ từ từ nói rõ ràng với ông ấy.
Như vậy là tốt nhất!
Lưu Sấm thở phào một cái, liền đứng dậy cáo từ. Chỉ có điều, chân trước của hắn vừa mới đi, sắc mắt của Nghiêm phu nhân liền trở nên âm trầm. Bà ta nhìn thoáng qua vài tỳ nữ hầu hạ trong đại sảnh. Điêu Thuyền lập tức hiểu ý của bà ta, xin lỗi Nghiêm phu nhân một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Một lát sau, Nghiêm phu nhân đột nhiên khoát tay, nói:
- Mấy người các ngươi cũng lui xuống đi.
Đám tỳ nữ theo mệnh đi ra phòng khách. Nào biết được mới ra khỏi cửa, chỉ thấy mười mấy thị vệ bước nhanh tới phía trước, vung kiếm giết chết các nàng. Điêu Thuyền từ đằng sau thị vệ đi tới, nhìn thoáng qua, liền xua tay ra hiệu đám thị vệ kéo thi thể của tỳ nữ đi.
Nàng chậm rãi quay về phòng khách, ngồi xuống, hướng Nghiêm phu nhân gật đầu. Liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết, khiến cho sắc mặt của Tào thị tái nhợt.
Nghiêm phu nhân cười nói với Điêu Thuyền:
- Đứa nhỏ Mạnh Ngạn này, thủy chung vẫn còn trẻ, nói chuyện mà không biết lựa chỗ.
Điêu Thuyền nói:
- Cũng không thể trách hắn. Hắn coi chúng ta như người một nhà, cho nên không có sự đề phòng kia. Nhưng càng như vậy, chúng ta càng nên vì hắn mà bổ khuyết sai lầm.
- Không sai, không sai.
Nghiêm phu nhân không ngừng gật đầu, đôt nhiên chuyển ánh mắt về phía Tào thị:
- Muội muội chớ sợ. Vừa rồi những chuyện mà Mạnh Ngạn nói có quan hệ trọng đại, không nên để cho quá nhiều người biết. Trong phòng khách này, chỉ cần ba người chúng ta biết là đủ rồi. Những người khác tốt nhất là im lặng vĩnh viễn. Mạnh Ngạn một lòng suy nghĩ cho chúng ta, chúng ta đương nhiên cũng phải suy nghĩ cho hắn...Muội muội tới đây không lâu, cho nên không biết được nhân tâm hiểm ác.