- Phụ thân, con nói lời này tuy không dễ nghe nhưng … Chẳng lẽ phụ thân không cảm nhận được chủ công và tam thúc đến quá nhanh sao?
- Hả?
- Lúc con đến đây không nhìn thấy người tuần tra. Hơn nữa con lo lắng vì phụ thân gặp phiền toái nên cũng rất cẩn thận nhưng con đến chưa bao lâu chủ công đã tới, điều này cho thấy …
- Chuyện này không thể nào.
Quan Vũ mở miệng cắt đứt lời nói của Quan Bình, y trầm giọng nói:
- Thản Chi, trong đại trướng này chỉ có cha con ta, nói chuyện không cần kiêng nể gì, nhưng khi ra ngoài quân trướng con cần nói chuyện cẩn thận, sao lại có chuyện có người theo giõi được? Chủ công đến đây cần gì có ai thông báo?
- Thản Chi, chúng ta phải điều tra việc này. Bắt đầu từ ngày mai con phải tự mình dẫn quân … Còn nữa, vừa rồi con nói chuyện không lễ phép ngày mai đến tam thúc nhận tội.
- Dạ!
Quan Bình không dám bép xép vội vàng chắp tay tuân lệnh.
- Tốt lắm, đi tắm rửa đi, nghỉ ngơi một chút mai còn có nhiều chuyện phải làm.
Quan Vũ phất tay ra hiệu cho Quan Bình rời đi. Y ngồi một mình trong đại trướng, tay cầm cuốn "xuân thu" đọc mấy dòng, trong lòng phiền muộn, không đọc tiếp được.
Đặt sách trên bàn, mắt nhìn lơ đãng cuối cùng dừng lại trên lá thư Lưu Sấm. Y do dự một chút cầm lấy phong thư đọc một lần nữa. Thật sự nội dung bức thư cũng không phức tạp chỉ nói ngưỡng mộ tướng quân lâu rồi, đáng tiếc không thể kết giao cùng tướng quân mà thôi … Chỉ có điều với những nét vẽ quái dị, phong thư này nhìn qua đã thấy vô cùng quái dị.
Quan Vũ nhìn qua một lần đột nhiên cười ha hả.
- Tên tiểu tử gian trá dùng kế ly gián sao?
Y vừa nói vừa định mang thư đốt, đột nhiên dừng lại. Lời nói của Quan Bình vang vọng bên tai Quan Vũ "Chẳng lẽ phụ thân không cảm nhận được chủ công và tam thúc đến quá nhanh sao?" "Nhị huynh, trong thơ vẽ loạn như thế, có ý chuyện gì vậy?" Tiếp theo là câu nói của Trương Phi vang lên trong đầu y. Khép hờ cặp mắt xếch lại, Quan Vũ chép miệng, đột nhiên thu thư lại. Y đi ra khỏi lều đứng chắp tay.
Đêm đen như mực, không có trăng cũng chẳng có sao. Quan Vũ ngẩn đầu lên, thở dài. Y lẩm bẩm tự nói một mình:
- Tên tiểu tử này nghĩ ra kế ly gián, nhưng có thể ly gián được huynh đệ ta sao?
Lời này nói ra như khẳng định nhiều vấn đề, như tự hỏi …
Sau khi trận chiến giữa Lã - Viên gần như qua đi nhẹ nhàng, sau thời gian ngắn chỉnh đốn, Tào Tháo rốt cuộc cũng không chịu nổi yên lặng, khởi binh thảo phạt Viên Thuật.
Viên Thuật hay tin Tào Tháo xuất binh lập tức ngưng chiến. Dường như y tìm được lý do thích hợp để không giằng co cùng Lã Bố … Hắn lệnh cho Trương Huân, Kiều Nhuy thủ ở Kỳ Dương sau đó hắn lui quân về Hoài Nam. Lã Bố biết được Viên Thuật lui binh cũng như trút được gánh nặng.
Y cũng không muốn cùng Viên Thuật đấu đến một mất một còn như thế, vì y cũng biết rõ nếu Viên Thuật cùng y liều mạng thì … trận chiến này thắng bại thế nào cũng chưa nói trước được. Nếu không phải Lã Bố đánh bại Trương Huân làm cho Viên Thuật kinh sợ, nhưng binh lực của y cũng tổn thất khá lớn, Lã Bố cũng trụ không nổi.
Từ Châu nhiều dân như vậy nhưng không có nghĩa hầu hết dân Từ Châu đều nguyện ý hiệu lực vì Lã Bố. Lã Bố ở Hạ Bì chiêu binh mãi mã, phần lớn toàn là lưu dân, người địa phương thì khá ít.
Sau khi Viên Thuật lui binh, Lã Bố lại vòng trở về Hạ Bì.
Nhưng lúc này Trần Cung lại ngăn y lại.
- Cái gì? Trần Khuê tạo phản!
Lã Bố vừa nghe tin này giật mình kinh hãi.
- Công Đài, chuyện này sao không nói sớm cho ta biết?
- Chính Lưu công tử dặn dò tiểu nhân thế.
Trần Cung nói:
- Lưu Công tử nói Quân hầu đang dốc toàn lực đánh Trương Huân nếu biết việc này chỉ sợ không chuyên tâm, cho nên công tử bảo tại hạ cùng Văn Viễn tạm thời giấu tin tức này, đợi khi nào Quân hầu đánh lui Viên Thuật thì mới bẩm báo. Ngoài ra khi Viên Thuật xuất binh, Quảng Lăng Trần Nguyên Long nhiều lần nhòm ngó, Văn Viễn được Lưu công tử nhắc nhở nên lệnh Công Cật trấn thủ Hoài Lăng khiến cho Trần Đăng không dám làm gì.
-Nay Viên Thuật chạy đi, sĩ khí quân lính rất cao. Tuy Quảng Lăng chưa ổn nhưng một tiếng trống của quân hầu đã làm binh lính hăng hái thêm, đã nắm bắt được Quảng Lăng hoàn toàn diệt trừ lực ảnh hưởng của Trần thị ở Từ Châu, từ nay trở đi sẽ cố gắng cũng cố. Hơn nữa, nắm được Quảng Lăng đối với quân hầu mà nói không chỉ có thể khuếch trương được lãnh địa, mà còn có thể mưu đồ được nghiệp lớn.
Trần Cung càng nói càng hưng phấn nhưng không phát hiện ra căn bản Lã Bố không chú ý đến lời nói của y.
- Công Đài, ngươi nói Mạnh Ngạn có phải không có ý định trở về không?
- Hả?
- Dù sao hắn cũng lớn lên ở Từ Châu, đối với Từ Châu vô cùng yên mến … Mà nay hắn không về được Dĩnh Xuyên, có phải muốn ở lại Từ Châu này không?
Trần Cung nghe nói như thế ngẩn cả ra, lập tức hiểu được những lo lắng của Lã Bố.
Tu hú muốn chiếm tổ chim khách! Điều Lã Bố nghĩ lúc này không phải mở rộng địa bàn, công chiếm Quảng Lăng mà chỉ sợ tu hú chiếm tổ chim, y sợ hãi Lưu Sấm chiếm Hạ Bì chăng? Trần Cung không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cũng có chút thất vọng.
Tuy nhiên gã vẫn cười nói:
- Quân hầu quá lo lắng rồi … Không nói Lưu công tử không có hứng thú mà cho dù có hứng thú hắn dựa vào gì để chiếm lĩnh Hạ Bì? Binh mã của hắn đều ở Bắc Hải, chỉ mang theo bên người một trăm tên Phi Hùng Vệ, cùng một thư đồng và mấy chiến tướng, Hạ Bì có Hiếu Cung và Thúc Long đóng rồi, hắn cũng không có khả năng lấy Hạ Bì.
- Sao ngươi biết hắn không có hứng thú?
- Việc này …
Trần Cung không để ý đến một việc, thì ra Lã Bố cũng đến từ Tịnh Châu. Tuổi thơ y và người Hồ có quan hệ với nhau, nên tư tưởng này cực kỳ mãnh liệt.
Trần Cung càng giải thích trong lòng Lã Bố càng lo lắng. Huống chi Lã Bố cũng không có chí lớn, cũng không muốn tranh bá thiên hạ.
Y như trông coi một mẫu ruộng còn có ba phần đất, vợ con cùng chung sống bên nhau … Nếu sớm mấy năm có lẽ y có ý tranh bá nhưng hiện tại y không có suy nghĩ đến chuyện này. Cho nên cái Trần Cung gọi là nghiệp lớn cũng không thể khiến y động lòng.
Quảng Lăng? Ta phải đến đó làm chi! Đó là nơi dựa vào bờ sông và ngăn cách bởi một con sông Giang Đông,nhưng nơi nơi tứ chiến. Nếu ta muốn cướp lấy Quảng Lăng dễ như trở bàn tay … Nhưng hiện tại ta cần trở về Hạ Bì trước.
Nghĩ đến đây Lã Bố liền đưa ra chủ ý.
- Công Đài, chúng ta thu binh.
Trần Cung tức giận đến không thể nói nên lời, nhanh chóng rời khởi soái trướng.
Gã đứng cửa nha môn, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng. Người ta hay nói: Người có trí nhỏ không thể dùng mưu, quả nhiên là thế … Những tưởng rằng Lã Bố là một nhân vật lớn, nhưng hiện tại xem ra đúng là có tiếng mà không có miếng. Lưu công kia tuổi chưa bằng một nửa tuổi của Lã Bố, nhưng sự khôn khéo và bản lĩnh của hắn đã làm cho Trần Cung vô cùng thích thú.
- Công Đài, sao ngươi đứng ngẩn ra thế?
Trương Liêu từ bên ngoài đi vào, thấy Trần Cung đứng ở cửa nha môn than thở.
- Văn Viễn, Ôn Hầu quyết định thu binh.
- Cái gì?
Trương Liêu nghe nói nói như thế cũng nóng lòng nói:
- Đây là cơ hội tốt để cướp Quảng Lăng, Ôn Hầu sao muốn thu binh lúc này?
- Người …
- Công Đài, rốt cuộc có chuyện gì thế?
Trần Cung thở dài nhỏ giọng nói:
- Ta nghĩ có lẽ Quân hầu sợ ở bên ngoài lâu Lưu công tử sẽ chiếm lấy nơi cư trú.
- Sao thế được chứ! Trương Liêu tức giận nói.
Trần Cung nói:
- Văn Viễn, sau khi ngươi gặp Ôn Hầu đừng khuyên gì hắn. Ngươi càng khuyên chỉ sợ y càng nghi kỵ Lưu công tử, ngược lại hỏng hết mọi việc, nếu hắn đã quyết chúng ta nên đi trước. Đúng rồi, Văn Viễn ngươi nghĩ Lưu công tử là người thế nào?
Trương Liêu ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút trầm giọng nói:
- Lưu công tử có thể làm nên đại sự.
- Ta cũng nghĩ như vậy.
Trần Cung nói xong chắp tay sau lưng đi thẳng.
Trương Liêu đứng ngây người ra, nhìn bóng lưng Trần Cung nhíu mày suy nghĩ.
Những lời nói này của hắn là có ý gì? Cùng lúc đó tại Tiếu huyện, trong Tào phủ Tào Tháo cũng đang cùng Quách Gia thảo luận.
Đối với cuộc chiến thảo phạt Viên, Tào Tháo không có chút áp lực nào cả.
Tên phá gia chi tử căn bản không đủ lực để uy hiếp địa vị của y, càng không thể nào bằng lịch sử bốn đời làm Tam Công của gia tộc.
Và so với Viên Thiệu thì Viên Thuật căn bản chỉ là một kẻ ngu đần.
- Chủ công thảo phạt Viên nhưng không thể diệt Viên.
- Vì sao?
Quách Gia nói:
- Viên Thuật tuy là phản tặc nhưng gia thế y ở Nhữ Nam cũng có tiếng tăm, vả lại theo Thọ Xuân muốn giết chết hết sợ trong thời gian ngắn không thể làm được, nết tấn công Viên Thuật hắn sẽ liên kết cùng Lã Bố … Đến lúc đó chủ công phải đối mặt với Viên - Lã - Lưu liên kết với nhau. Hơn nữa Trương Tú ở Nam Dương như hổ rình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất binh đánh Dĩnh Xuyên, không thể không đề phòng.
Tào Tháo trầm giọng nói:
- Phụng Hiếu nghĩ xem ta phải làm thế nào?
- Cướp lấy Kỳ Dương, làm Viên Thuật kinh sợ khiến hắn không dám làm bậy.
- Ta đây chinh phạt Lã Bố thì sao?
- Cũng có thể.
Quách Gia ngẫm nghĩ một chút trầm giọng nói:
- Nếu muốn tiêu diệt Viên Thuật, phải nghĩ cách dụ Lã Bố … trong trường hợp này không phải thời cơ giao chiến cùng Lã Bố.