Buổi chiều, Đỗ Thị đã làm xong đồ ăn.
Lưu Sấm để cho cô ta mang canh cá và đồ ăn đến phòng của Mi Hoán rồi sau đó bưng một mâm thịt nướng đến phòng của Lã Lam.
Còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng ầm ầm bên trong.
Lã Lam đang tức giận quăng đồ trong phòng, vừa quăng vừa mắng:
- Tên mập đáng chết, dựa vào cái gì mà ta phải nghe theo lời ngươi? Sao ta lại phải chép "Nữ Công"? Đến cha ta cũng chưa bao giờ trách phạt ta như vậy … Hu hu, ta thành tâm thành ý đến tìm ngươi đi chơi, ngươi lại trách phạt ta? Tên mập đáng chết, ta không chép, xem đến lúc đó ngươi làm gì được ta.
Lưu Sấm ở ngoài cửa không nhịn được cười.
- Cốc cốc cốc!
Hắn gõ vang của phòng.
- Ai!
- Lã tiểu thư, ta là Lưu Sấm.
Ngay sau đó nghe thấy những tiếng bùm bùm trong phòng.
- Ngươi đến làm gì? Ta đang chép bài.
Lưu Sấm không trả lời mà mở cửa phòng ra đi vào. Chỉ thấy Lã Lam ngồi sau thư án, tay cầm cây bút, trước mặt là một tờ giấy trắng và một quyển sách giả vờ giả vờ đang chép. Thấy Lưu Sấm đi vào, cô ngẩng đầu lên, hừ một tiếng rồi lại cúi đầu xuống chép.
Lưu Sấm đi lại đặt thức ăn lên bàn. Hắn đảo mắt qua rồi không kìm nổi cười ha ha:
- Lã tiểu thư, cô không biết chữ sao?
- Ngươi mới là kẻ không biết chữ ấy!
- Nhưng cô để ngược sách rồi …
- Á! Lã Lam nghe thấy lập tức đỏ mặt lên, vội vàng quay quyển sách lại.
- Ta vui, ta đang vui cần ngươi để ý đến ta sao …
Lưu Sấm đứng lên, cầm lấy khăn lông nhúng vào chậu nước vắt khô rồi đưa cho Lã Lam:
- Lau mặt sạch sẽ trước đi, đúng là một con mèo nhỏ.
Mặt của Lã Lam vẫn còn vết nước mắt. Theo bản năng cô nhận lấy khăn mặt nhưng lại cảm thấy xấu hổ, để khăn mặt lên bàn, đầu quay đi cũng không thèm nhìn Lưu Sấm.
Lưu Sấm lắc đầu cầm khăn mặt lên.
- Lã tiểu thư, ta biết hai ngày này cô chịu nhiều uất ức. Ta thay mặt Hoán Hoán xin lỗi cô … Nào, lau mặt trước đi, rồi ăn cơm. Nếu cô đói, gầy đi e rằng cha cô sẽ mang binh đánh đến Cao Mật, tìm ta liều sống chết một phen mất. Tình hình hiện giờ ta vừa mới dàn xếp xong, cũng không muốn lại cũng với cha cô sống mái với nhau.
Lã Lam nghe thấy Lưu Sấm nói thú vị liền bật cười khúc khích. Cô nhận lấy khăn mặt rồi lau sạch sẽ, lại cầm bánh lên ăn một miếng.
- Tên mập chết tiệt, ta đâu có làm gì sai sao lại phạt ta?
- Phạt cô là vì cô vũ đao lộng thương làm loạn chỗ này của ta … Cô cũng biết đao thương không có mắt, nếu chẳng may có ai bị thương thì đều không phải chuyện tốt. Về sau cô có xích mích với ai thì tốt nhất đừng nên dùng binh khí. Ta biết cô thích múa đao thương nhưng không cần thiết phải cả ngày mang theo nó.
- Lưu mập, ngươi không thích ta dùng đao kiếm sao?
- Hả … thực ra cũng không phải thế, ta chỉ sợ cô làm thương người khác hoặc làm thương chính mình thì không tốt! Đúng rồi, sao cô lại chạy đến đây? Lẽ nào cha cô không sợ cô sẽ gặp chuyện không hay sao?
Lã Lam bĩu môi ra vẻ hàm oan cúi đầu hạ giọng nói:
- Lưu mập, năm ngoài ngươi đã nói với ta muốn đầu xuân ta đi tìm ngươi, ngươi quên rồi sao?
Lưu Sấm ngẩn người ra, bỗng nhiên mới nhớ. Lúc đó đưa Lã Lam trở về hình như là hắn có hẹn như vậy. Chỉ có điều, lúc đó hắn chỉ thuận miệng nói ra, không ngờ Lã Lam lại coi là thật.
Hắn ngượng ngùng cười cộc lốc:
- Cô xem đấy trí nhớ của ta thật tệ. Sau khi đến Cao Mật, lại chỉnh đốn binh mã suýt nữa quên mất chuyện này. Lã tiểu thư đừng trách, là trí nhớ của ta không tốt!
Không ngờ Lã Lam cũng không cười mà ánh mắt còn lộ ra vẻ bi thương.
- Lưu mập, có phải đàn ông các ngươi cả ngày muốn làm chuyện lớn, còn những chuyện khác đều không quan trọng phải không?
"Nha đầu này có tâm sự!" Lưu Sấm nói: Đương nhiên là không phải! Nhưng võ mồm của hắn kém cỏi, không biết nên khuyên bảo thế nào. Còn Lã Lam thì cúi đầu xuống đang yên lặng thì đột nhiên nói:
- Lưu mập, lần này đến đây e rằng là sau này không có cơ hội tới thăm ngươi nữa?
- Sao vậy?
Không biết tại sao lúc Lã Lam nói ra câu đó, trong lòng Lưu Sấm đột nhiên căng thẳng, có một cảm giác khó chịu.
Lã Lam ngấn lệ cúi đầu hạ giọng nói:
- Phụ thân muốn gả ta cho con trai của Viên Thuật.
- Hả?
- Lưu mập, thực ra ta cũng không thích con trai của Viên Thuật kia, ta lại chưa từng gặp y. Nhưng mẹ ta nói, nếu như cha ta có thể thành thân gia với Viên Thuật thì thân phận và địa vị sẽ cao lên. Sau này sẽ không có nhiều người nhạo báng cha ta như vậy nữa. Phụ thân là người mạnh mẽ, ta biết ông ấy làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Hai hàng nước mắt của Lã Lam chảy xuống nhìn rất đáng thương khiến cho Lưu Sấm đau lòng.
Hình như có một chuyện như vậy! Trong lịch sử, giữa Lã Bố và Viên Thuận đúng là có một cuộc hôn nhân. Nhưng sau đó cụ thể vì nguyên nhân gì mà cuộc hôn nhân này không thành. Ồ, đúng rồi … hình như là cha con Trần Khuê, Trần Đăng quấy phá. Lã Bố không gả Lã Lam về nhà Viên Thuật nữa.
Nếu Lã Lam không nhắc đến chuyện này thì Lưu Sấm cũng suýt nữa quên mất.
Thấy vẻ đau khổ của Lã Lam, hắn hạ giọng nói:
- Lã tiểu thư không cần phải lo lắng, Ôn Hầu chắc chắn không gả cô cho con trai của Viên Thuận đâu.
- Ngươi thì biết cái gì, Viên Thuật kia xuất thân cao quý, phụ thân không thể từ chối được.
- Đúng vậy, đúng là xuất thân của Viên Thuật rất tốt nhưng cô đừng quên, hiện giờ y xưng đế cũng khiến nhiều người tức giận. Ôn Hầu lại không dám làm thông gia với Viên Thuật vào lúc này đâu.
- Thật chứ?
Đột nhiên Lã Lam ngẩng đầu lên nhìn Lưu Sấm.
- Đương nhiên là thật!
- Nhưng nhưng nhưng …
La Lam do dự một lúc lâu rồi nói:
- Nếu ông cứ nhất gả ta cho con trai Viên Thuận, Lưu mập, ngươi sẽ giúp ta chứ?
- Giúp!
Lưu Sấm gần như buột miệng nói ra không chần chừ mà đáp lại. Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Lã Lam liền rạng rỡ hẳn lên.
- Thật sao?
Lưu Sấm gật đầu, giơ tay ra:
- Giống như trước đấy, chúng ta ngoéo tay.
Đầu ngón tay út trắng nõn như ngọc móc lên ngón tay út của Lưu Sấm. Nụ cười trên mặt Lã Lam càng rạng rỡ như ánh mặt trời.
Lúc đó, Lưu Sấm cảm thấy tiểu nha đầu trước mắt này đúng là một mỹ nhân gian xảo.