- Tiểu tử Lưu Sấm này, thật sự quá khinh thường ta!
Lã Bố vung Phương Thiên Họa Kích lên, đem một con sơn dương đang hấp hối chém làm hai đoạn, máu dê phun tung tóe trên mặt đất.
Bờ bên kia Tổ Thủy, ánh lửa ngút trời.
Doanh quân Lưu Sấm biến thành một biển lửa, lửa mượn gió thổi, gió trợ hỏa uy, nhuộm đỏ bầu trời…
Khi Lã Bố dẫn Phi Hùng Quân qua sông, cũng không biết được hành tung của bọn họ đã bị Lưu Sấm phát hiện. Cho nên sau khi qua sông, bọn họ rất nhanh chóng tới gần quân doanh để mai phục. Dựa theo suy nghĩ của Lã Bố, đợi đến lúc quá nửa đêm, khi đó Lưu Sấm lơ là cảnh giác, y sẽ xuất binh bất ngờ đánh úp doanh trại địch.
Thật không nghĩ đến, doanh trại Lưu Sấm suốt đêm huyên náo. Tiếng trống trận ầm ầm bên tai không dứt. Viên môn trong ngoài đều có binh mã ra vào tấp nập.
Mấu chốt bí mật đánh úp trại địch cướp trại chính là “Trộm”. Nếu là trộm, sẽ đánh hành động bất ngờ, đánh úp. Nhưng bên này Lưu Sấm điều động binh mã thường xuyên, Lã Bố cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lã Bố tuy rằng cuồng ngạo, nhưng cũng không ngu xuẩn. Tuy rằng không rõ lắm vì sao bên này Lưu Sấm lại có động tác như vậy, nhưng cân nhắc về thất bại thảm hại ban ngày, Lã Bố cũng không dám coi thường, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Cho đến giờ dần, trong binh doanh Lưu Sấm mới yên tĩnh trở lại.
Chỉ có điều tiếng trống hỗn độn còn đang vang lên liên tục, khiến Lã Bố cảm thấy có chút kỳ quái. Ngay lúc y đang do dự nên hành động hay không, đột nhiên trong binh doanh Lưa Sấm ánh lửa ngút trời… Đại doanh đột nhiên châm lửa, tuy nhiên lại không thấy một quân tốt xuất hiện… Lã Bố mới nghĩ đến sự tình khả năng có biến, vội vàng hạ lệnh xuất kích.
Nhưng, ở trước mắt y là một tòa quân doanh trống rỗng. Ba mươi mấy con sơn dương bị gây sức ép, nửa sống nửa chết, vô lực dùng móng trước đánh trống trận. Càng giống như Lưu Sấm đang thầm giễu cợt Lã Bố.
“Ngươi muốn đánh lén ta?
Không thể nào!”
Lã Bố sắc mặt tái nhợt, một cỗ lửa giận lên đến đỉnh đầu, khiến y lại càng không thể giữ nổi bình tĩnh.
- Khởi bẩm Quân hầu, bờ sông bên kia Trương tướng quân đã đánh chiếm Phó Dương, tuy nhiên Phó Dương đã biến thành một tòa thành trống không.
- À?
- Tên Lưu Sấm ở trên thành châm đuốc, lại thêm mấy trăm người rơm trên thành… Khi Trương tướng quân phát hiện đã chậm. Lưu Sấm càn quét gần hết phủ Phó Dương, và đem toàn bộ thuyền đốt bỏ, cho nên Trương tướng quân ở bên kia cũng không thể qua sông.
Lã Bố nghiến chặt răng, đột nhiên phát ra một tiếng gào rít giận dữ.
- Phi Hùng Quân, theo ta truy kích!
Lần này, Lã Bố xem như mất toàn bộ thể diện rồi. Lúc đầu, Cao Thuận không đồng ý để y lãnh binh chinh phạt, kết quả y khư khư cố chấp, bị thua ở ngoài thành Phó Dương. Sau đó y saiTrương Liêu phụ trách xử lý công việc này, nhưng rồi lại không cam lòng để cho Lưu Sấm chạy như vậy, vì thế đã nghĩ ra một kế sách bí mật đánh úp doanh trại địch cướp trại, định bụng đoạt lại Lã Lam.
Nào biết được…
Nếu lan truyền chuyện này ra ngoài, Lã Bố nhất định mất hết thể diện.
Y cũng bất chấp qua sông tụ hợp cùng Trương Liêu, lập tức hạ lệnh cho Phi Hùng Quân truy kích.
Sáu trăm binh mã Phi Hùng Quân xuất phát lúc rạng đông, truy kích về phía Huyện Đàm. Nếu Lưu Sấm muốn lên phía Bắc, tất nhiên phải đi qua Huyện Đàm. Mà Huyện Đàm Mi Phương lại có ân oán sâu với Lưu Sấm, sao có thể dễ dàng buông tha cho hắn? Cho nên, theo Lã Bố, Mi Phương tất nhiên sẽ ngăn địch ở Huyện Đàm. Đến lúc đó y đánh bất ngờ sau lưng Lưu Sấm, đương nhiên có thể khiến Lưu Sấm đại bại, thuận tiện còn có thể khiến Mi gia quy thuận hoàn toàn dưới trướng y.
Quan trọng hơn là, Lã Bố chịu không nổi chuyện mất mặt này. Nếu y không đánh lại Lưu Sấm, về sau muốn đòi lại thể diện, chỉ sợ là quá khó khăn. Cho nên, y bất chấp tất cả, dẫn đầu binh mã tiếp tục truy kích.
Trời đã sáng. Mặt trời mọc lên từ hướng đông, chiếu sáng khắp nơi. Lã Bố sau khi đuổi theo một canh giờ, đột nhiên ghìm chặt chiến mã. Y đưa mắt nhìn ra xa, lại thấy phía trước Nghi Thủy cuồn cuồn, căn bản không thấy tung tích binh mã Lưu Sấm.
Xem ra, Lưu Sấm sớm đã có chuẩn bị. Nếu không cả đại đội binh mã, sao lại có thể vượt qua Nghi Thủy nhanh như vậy?
Trong lòng Lã Bố biết nếu cứ tiếp tục đuổi theo như vậy, chỉ sợ các binh lính không chịu nổi. Nhưng không đuổi theo, chẳng lẽ cứ để cho Lưu Sấm chạy trốn như vậy? Đúng lúc Lã Bố đang do dự không biết nên làm thế nào, chợt nghe phía sau tiếng vó ngựa dồn dập, tiếng kêu giết nổi lên bốn phía. Từ một nơi không xa bãi Bạch Lô, xuất hiện một đội kỵ quân, gào thét tiến đến. Tên đại tướng cầm đầu chính là Thái Sử Từ… Chỉ thấy y vừa phóng ngựa như bay, vừa giương cung bắn tên.
Mũi tên cực nhanh, gào thét bay đến.
Ba gã Phi Hùng Quân bị bất ngờ không kịp đề phòng, liền bị bắn ngã xuống ngựa.
- Lã Bố, đồ thất hứa, mỗ gia đã chờ ngươi lâu quá rồi!
Lã Bố vừa thúc ngựa định ứng chiến, đã nghe được từ cánh rừng lá phong đằng trước bờ sông Nghi Thủy truyền đến một tiếng rống to như sấm. Tượng Long mã hí dài, chở Lưu Sấm từ trong rừng đi ra, xông thẳng Lã Bố đánh tới. Lã Bố vừa thấy Lưu Sấm, lập tức giận dữ thúc ngựa ứng chiến.
Chợt nghe thấy tiếng dây cung vang lên, một mũi tên sắc bén bay vụt đến. Lã Bố nghe tiếng mũi tên xé gió đến, biết lực đạo không tầm thường, vội vàng giơ kích phong chắn. Đinh một tiếng, mũi tên sắc bén bắn trúng Phương Thiên Họa Kích. Thái Sử Từ thấy Lã Bố đã quay người, vội ghìm chặt chiến mã, quay đầu lại.
Lã Bố cũng không để tâm đến Thái Sử Từ, vì thế xoay người lần nữa, muốn đánh với Lưu Sấm một trận, nhưng cũng giống như một mũi tên, Lưu Sấm dưới háng Tượng Long, đã đến gần y.
- Lã Bố, tiếp chiêu!
Bàn Long Bát Âm Chùy vung lên, tiếng rơi đập vù vù.
Lã Bố không chút hoang mang, nâng kích phong chắn, chợt nghe một tiếng keng vang lên, Tượng Long mã và Xích Thố hí dài không ngừng, Lã Bố không khỏi thầm khen một tiếng: Khí lực tốt!
Y đang muốn vung kích ứng chiến, tiếng dây cung lại vang lên.
Thái Sử Từ quay trở lại, ở bên ngoài dừng lại cách Lã Bố khoảng năm bước, đưa tay kéo một mũi tên.
Thuật bắn của Thái Sử Từ cao siêu, không thể không khiến Lã Bố trở về phong chắn. Nhưng một phong chắn này, Lưu Sấm lại ra thêm chiêu, Bàn Long Bát Âm Chùy ở trong tay quay tít một vòng, liền đâm thẳng hướng Lã Bố. Lã Bố vội vung kích đánh trả, ngựa quay vòng, hai người đấu ở một chỗ.
Phải nói, luận công phu, luận kinh nghiệm, Lã Bố đều hơn Lưu Sấm.
Nhưng mà có Thái Sử Từ ở một bên thỉnh thoảng lấy tên bắn lén quấy rầy, khiến Lã Bố căn bản không thể tập trung sức mạnh đối phó với Lưu Sấm. Cùng lúc đó, Tiên Lăng và Chu Thương hai người dẫn Phi Hùng Vệ và kỵ quân đang cùng Phi Hùng Quân giao chiến. Trước kia Phi Hùng Quân theo Lã Bố đánh trận, dựa vào sức mạnh phi cường của Lã Bố, có thể ở trong loạn quân đấu đá bừa bãi. Nhưng hiện tại, Lã Bố bị hai người Lưu Sấm và Thái Sử Từ vây lấy, Phi Hùng Quân cũng có chút chịu không nổi. Thêm với suốt cả đêm không được nghỉ ngơi, lại truy kích gần một canh giờ, người đã sớm kiệt sức, ngựa hết hơi, so ra làm sao mà đánh được Phi Hùng Vệ dùng khỏe đánh yếu.
Lã Bố càng đánh càng gấp, đơn giản là do trên chiến trường Phi Hùng Quân đã dần dần rơi vào thế hạ phong. Y cố tình muốn hất Lưu Sấm ra, thế nhưng bị Lưu Sấm gắt gao cuốn lấy, một bên Thái Sử Từ cũng không tiến lên công kích, chỉ có điều không ngừng lấy tên bất ngờ bắn lén.
Hai người kia, nếu như đơn đả độc đấu, đều không phải là đối thủ của Lã Bố.
Nhưng nếu liên thủ lại, sẽ đánh cho Lã Bố sứt đầu mẻ trán. Nhìn thấy Phi Hùng Quân đang dần tan tác, Lã Bố cũng gấp mắt… Y hét một tiếng lớn, cũng không trốn tránh Thái Sử Từ đang bắn tên lén, vung kích liên hoàn tam kích, mạnh mẽ đoạt lại thế thượng phong. Chỉ có điều mới đoạt lại được, Thái Sử Từ đã vứt cung tiễn, đỉnh thương thúc ngựa đánh tới. Ba con ngựa ở trên bãi ghềnh Bạch Lô đánh xoay quanh, Tượng Long Mã, Sư Tử Thông không ngừng phát động công kích Xích Thố, khiến Ngựa Xích Thố dần dần chống đỡ không nổi, mình đầy thương tích. Lưu Sấm thừa dịp Lã Bố sơ hở, liên tục đập ba chùy, khiến Lã Bố chống đỡ không kịp. Nhân cơ hội này, Thái Sử Từ thúc ngựa tiến lên, thương lớn rung lên bình bịch, chiếu thẳng Lã Bố hung hăng lao đến.
Lã Bố ở trên ngựa tránh không kịp, bị Thái Sử Từ đâm trúng một thương vào vai, đau đớn làm y hét to một tiếng, thúc ngựa quay đi.
Lúc này, Lưu Sấm cầm chùy lớn hoành tảo thiên quân, Bát âm chùy phát ra một tiếng chói tai, đánh vào giữa lưng Lã Bố.
Lã Bố vội vàng lấy Phương Thiên Họa Kích dùng chiêu nhất thức Tô Tần, đưa về phía sau lưng để đỡ.
Keng, một tiếng vang thật lớn.
Lã Bố phun ra một ngụm máu tươi, Phương Thiên Họa Kích rơi trên mặt đất, y ôm cổ Xích Thố, cũng không quay đầu lại chạy đi. Phi Hùng Quân thấy Lã Bố bỏ chạy, cũng mất ý chí chiến đấu, nhanh chóng tan tác.
Lưu Sấm và Thái Sử Từ cũng không đuổi theo, ra lệnh cho Chu Thương và Tiêu Lăng thu dọn chiến trường, sau khi đem những chiến mã vô chủ này thu nạp vào một chỗ, nhanh chóng rút lui khỏi. Bộ Chất đã sai người ở bên sông Nghi Thủy chuẩn bị thuyền tốt, đám người Lưu Sấm vừa đến, lập tức lên thuyền vượt qua Nghi Thủy.
Khoảng một canh giờ sau, Trương Liêu suất bộ đến bên sông Nghi Thủy, nhìn nước sông cuồn cuộn, không kìm nổi ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thở dài...
Trận chiến này, đủ để khiến Lưu Sấm danh dương thiên hạ!
Lã Bố hôn mê bất tỉnh, được mang đến Hạ Bì.
Thương thế y không nhẹ, đặc biệt bị một kích cuối cùng của Lưu Sấm, làm y nội phủ chấn động. Tuy nhiên, đó không phải điều quan trọng, mấu chốt là Lã Bố tức giận không chịu nổi. Cho dù Trương Liêu không trách cứ y, Lã Bố cũng cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt với Trương Liêu. Lúc trước y đã ủy thác cho Trương Liêu xử lý việc này, kết quả lại tự tiện hành động, đem sự việc tốt, làm cho biến thành hỗn loạn… Lã Bố thực sự không biết nên làm thế nào cho tốt.
Theo lời khuyên của Trương Liêu, Lã Bố bị quay về Hạ Bì dưỡng thương.
- Văn Viễn, ta hận mình không thể tự chủ, lại khiến thế cục trở thành bộ dạng như thế.
Kế tiếp, làm phiền ngươi rồi… Chuyện của Linh Đang Nhi, phải làm phiền ngươi rồi, nhất định phải đưa được nó trở về, Lã Bố vô cùng cảm kích.
Cao ngạo như Lã Bố, chưa từng mở miệng nói qua những lời như vậy.
Trương Liêu không khỏi vạn phần cảm kích:
- Tướng quân yên tâm, Trương Liêu nhất định đem hết toàn lực, bảo vệ Linh Đang Nhi chu đáo.