Cam phu nhân lúc ấy chừng hai mươi, bị thiếu niên này ôm chân, liền đỏ bừng cả mặt.
Tuy nhiên, nàng vẫn quát người già đang đuổi theo đứa trẻ:
- Các ngươi muốn làm gì?
- Phu nhân đừng nghe nó nói bậy,vừa rồi Hoàng Công dặn tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo. Đứa bé này là một người đần độn, lại tưởng là chúng ta muốn ăn thịt nó, nên, nên…. Xin phu nhân hãy tha mạng cho nó, nó chỉ là không hiểu chuyện mà thôi.
Ở bên kia, Hoàng Thiệu cũng đem người chạy tới, nhìn thấy mọi chuyện như vậy cũng ngẩn ra trong giây lát.
- Sao lại thế này?
Y lớn tiếng quát hỏi
Lại nghe Cam phu nhân nói:
- Hoàng tiên sinh, không có chuyện gì đâu, đứa trẻ này chỉ là bị sợ hãi chút thôi, ngài đứng dọa nó, hãy đi làm việc của ngài đi được không?
Cam phu nhân mặc dù là tù binh, nhưng do có quan hệ với Mi Hoán nên chẳng ai làm khó nàng.
Hoàng Thiệu có chút xấu hổ gãi đầu, hung tợn trừng mắt nhìn người già đó,
- Cho ngươi làm việc, việc gì cũng không ra sao, nếu chẳng may chọc giận công tử, đến lúc đó tất cả mọi người đều gặp phiền toái đó biết chưa, mau đi làm việc đi, nói rõ với mọi người, đừng có gây ra chuyện nữa, nếu không thì không còn cách nào đâu.
Người già đó luôn miệng nói vâng và mang người đi luôn.
Nhưng Hoàng Thiệu không dám rời khỏi đó, y sợ đứa bé lại làm loạn thì thật khó ăn nói với Lưu Sấm.
Thật ra, y hiểu rất rõ. Ngày trước trong sơn trại quả thực là có chuyện ăn thịt trẻ con, nhưng muốn giúp những người già, phụ nữ và trẻ em ấy thì đâu còn cách nào khác.
Cam phu nhân cúi người xuống đưa tay xoa đầu đứa bé không cần quan tâm đến sự dơ bẩn của nó.
- Đừng lo, bọn họ không phải là muốn hại cháu, chỉ là muốn tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo cho cháu mà thôi.
Đứa bé ngẩng đầu lên, vẫn chưa hoàn hồn.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Cam phu nhân, nó đã bình tĩnh lại.
- Thím ơi, bọn bọ thật không muốn hại cháu sao?
- Tất nhiên rồi, sau này, cháu đừng có lo bọn họ sẽ hại cháu, và cũng đừng lo sẽ bị đói nữa nhé.
Không hiểu tại sao, khi nhìn thấy bộ dạng dơ bẩn của đứa bé, Cam phu nhân bỗng nảy sinh tình thương mẫu tử, bất giác hỏi:
- Cháu tên là gì vậy?
- Cháu tên Trác Ưng
- Bố mẹ cháu đâu?
- Bố mẹ cháu đều không còn nữa rồi!
Lại một kẻ đáng thương! Cam phu nhân khe khẽ thở dài.
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiệu:
- Hoàng tiên sinh, ta muốn giữ đứa bé này lại chỗ của ta, không biết có được không vậy?
- Điều này…..
Hoàng Thiệu có chút do dự, nhìn về phía Mi Hoán.
Mi Hoán nói:
- Nếu Cam tỷ tỷ đã muốn, vậy hãy giữ lại đi.
Mi Hoán đã mở miệng, Thiệu Hoàng cũng không tiện nói thêm gì nữa. Nhưng y vẫn quyết định, quay đầu dặn Tiết Văn một tiếng, tránh việc tên tiểu tử này lại gây chuyện.
Tâm trạng của Cam phu nhân bỗng tốt lên rất nhiều.
Nàng nắm tay đứa bé, cho người dẫn nó đi thay đồ.
- Cam tỷ tỷ, giữ tiểu tử này lại làm gì?
Cam phu nhân nhỏ nhẹ nói:
-Ta cũng có một người cháu họ, nếu còn sống đến bây giờ cũng tầm tuổi này, không hiểu sao khi nhìn thấy nó, ta lại nhớ lại người cháu họ của ta.
-Thì ra là thế!
Mi Hoán chợt hiểu, nhìn bóng dáng Trác Ưng buông ra một tiếng thở dài.
Bộ Chất trở về rất nhanh.
Sau khi Hoàng Thiệu trở về được ba ngày, gã cũng lập tức từ Nhữ Âm trở về.
- Huyện lệnh Nhữ Âm đã đồng ý chúng ta mượn đường... Trần Huyện lệnh còn nói, sẽ thiết yến khoản đãi ở trong huyện nha, mời công tử dẫn người tới.
- Hả?
Lưu Sấm nghe tin, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Ở trong núi đã mấy ngày rồi, thật sự là không kiên nhẫn nổi nữa.
Huyện lệnh Nhữ Âm tỏ ý muốn tiếp nhận, thì cũng đỡ phải tiếp tục ở tại trong núi trốn tránh.
Lưu Sấm lập tức hạ lệnh cho quân sĩ xuất phát rời núi.
Thế là, một nghìn bốn trăm người cùng gần ba mươi chiếc xe chở lương thực, quân dụng trùng trùng điệp điệp rời núi, đi về hướng huyện Nhữ Âm.
Huyện lệnh Nhữ Âm tên là Chu Thành, ước chừng ba mươi tuổi.
Người cao khoàng 1 mét 78, không quá béo, hai má gầy hóp lộ ra vẻ thông mình, tháo vát.
- Nghe tin công tử đến, thật vui mừng khôn xiết.
- Bổn huyện đã phái người đi bẩm báo Tào Công, chắc sẽ nhanh có tin tức thôi, xin công tử cứ yên tâm nghỉ ngơi. Tuy nhiên do thành Nhữ Âm nhỏ, e không chứa được quá nhiều người. Ta đã sai người chuẩn bị doanh địa, mong công tử lượng thứ!
Chu Thành này nói chuyện rất khách khí, khiến người khác có thiện cảm.
Lưu Sấm cũng hiểu được ông ta nghĩ gì.
Nếu đổi lại là hắn, khi nhìn thấy hơn ngàn người dưới thành, e rằng cũng chẳng dám tùy tiện tiếp nhận. Hơn nữa, như lời Chu Thành nói, quy mô thành Nhữ Âm cũng không được lớn lắm, không khác thành Hoài Âm là mấy, nhiều nhất cũng chỉ hơn thành Hoài Âm một, hai phần.
Bỗng chốc có hơn ngàn binh mã, đúng là không dễ sắp xếp.
- Ta từ nơi xa đến, có chút quấy rầy, có nơi yên thân là tốt rồi, đâu dám yêu cầu xa vời nữa.
- Ha ha, cũng không hẳn như vậy.
Chu Thành cười nói:
- Trong thành quả thực là không chứa được nhiều binh mã như vậy, nhưng bổn huyện đã sai người quét dọn dịch quán, công tử có thể nghỉ lại trong thành.
- Vậy à!
Lưu Sấm suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
- Tử Nghĩa, ngươi và Hợi thúc cùng Lã tiên sinh hãy hạ trại ở ngoài thành.
- Ta dẫn theoquân của Văn Hướng, Nguyên Thiệu và lĩnh kỵ quân vào thành, nếu có chuyện gì, ta sẽ nghĩ cách nhờ Chu huyện lệnh hỗ trợ.
Thái Sử Từ và Quản Hợi nhìn nhau, gật đầu đồng ý.
Lưu Sấm dặn dò vài câu, liền sai người hộ tống đoàn xe, theo Chu Thành chậm rãi tiến vào thị trấn.
Chu Huyện lệnh rất đỗi nhiệt tình dọc đường đi luôn thao thao bất tuyệt.
Sau khi sắp xếp xong ở dịch quán, lại mời Lưu Sấm tới huyện nha dự tiệc.
Lưu Sấm không tiện từ chối, chỉ có thể đồng ý.
Lúc này, trời đã không còn sớm nữa, Lưu Sấm để Từ Thịnh và Bùi Thiệu ở dịch quán phụ trách cảnh vệ, còn mình dẫn theo Hoàng Thiệu đi dự tiệc.
Nào biết được, đang đi nửa đường thì Hoàng Thiệu bỗng nhớ ra một việc.
- Công tử, ta còn có một kiện đồ quên ở trên xe, xin về trước để lấy.
- Quan trọng lắm sao?
- Là vật vợ ta để lại trước lúc chết, ta luôn đem theo bên mình, vừa rồi đi vội quá, đã đánh rơi trên xe.
Hoàng Thiệu thời trẻ đã từng lấy vợ , nhưng sau đó vợ y vì bị bệnh mà chết.
Hoàng Thiệu luôn nhớ về người vợ đã chết nên luôn mang theo cây trâm của vợ bên người, coi nó còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.
Đây đúng là một người có tình có nghĩa!
Lưu Sấm nghĩ thầm trong lòng một câu, cũng chẳng ngăn cản mà để tùy ý y đi làm.
Hoàng Thiệu vội vàng trở lại dịch quán, tiến thẳng đến chuồng ngựa.
Chiếc xe ngựa đó vẫn còn dừng ở ngoài chuồng ngựa, y nhảy lên, chui vào trong xe tìm được cái túi thơm màu đỏ to bằng lòng bàn tay rồi thở dài một hơi như trút được gánh nặng, xuống xe. Lúc này, một người đánh xe ngựa từ chuồng ngựa đi ra. Người này thân hình không cao lắm, khoảng 1 mét 75, mặt đen, râu quai nón, trông rất cao to. Tay cầm một thanh trát đao, áo chẽn màu xám, lưng thắt một cái dây lưng to bằng bàn tay.
Nhìn thấy Hoàng Thiệu, gã sửng sốt một chút, rồi sau lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng Hoàng Thiệu quay lưng về phía gã cho nên không để ý đến gã cho lắm. Sau khi lấy được cây trâm, Hoàng Thiệu đã yên tâm, liền chuẩn bị leo lên ngựa về huyện nha.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm thấp chứa đựng sự vui mừng:
- Người phía trước, có phải là Hoàng Công Mỹ?