- Ai vậy?
- Năm đó ta mang theo cháu chạy từ Nhữ Nam đến Từ Châu, đã nhận được sự quan tâm của người này. Nếu tính ra, năm nào vẫn còn là một tiểu tử dũng mãnh, mà nay chắc cũng đến trên ba mươi rồi…Ha ha, cũng không biết công phu của anh ta luyện đến trình độ nào rồi.
Người mà được Lưu Dũng coi là tiểu tử dũng mãnh, chắc hản không phải là người đơn giản.
Lòng hiếu kì của Lưu Sấm ngày càng mạnh mẽ, hắn không thể kìm nổi nên hỏi:
- Thúc phụ, người nói ai vậy?
- Năm đó Mạnh Ngạn được tám tuổi, theo lý mà nói hẳn là còn chút ấn tượng. Cháu có nhớ cái tên tiểu tử huyện Tiếu ở Hứa gia trang không? Ta còn nhớ rõ, hình như lúc đó nó còn cướp vòng cổ bạc của cháu nữa, ta còn đưa cháu đi đến Hứa gia trang để phân rõ phải trái. Lúc đó Hứa lão thái công đã nghiêm khắc trách cứ tên tiểu tử đó…Sau đó cậu ta đã trả lại vòng cổ cho cháu, cháu còn gọi anh ta là ca ca nữa.
- Có chuyện đó sao?
Lưu Sấm không hề nhớ chút gì.
- Huyện Tiếu, Hứa gia trang?
- Thúc phụ, cậu ta tên là gì?
- Tên là gì ta thực sự cũng không nhớ rõ, dù sao cũng đã xa cách tới mười năm…Để ta nhớ lại xem sao, hình như có mộ chữ Chử
- Đúng rồi, tên là Hứa Chử, nếu ta nhớ không lầm, tên cậu ta hình như là Hứa Chử.
Lưu Sấm ho mạnh một hồi, mặt đỏ rực.
- Thúc phụ, người nói anh ta tên Hửa Chử ?
- Đúng vậy!
Trên mặt Lưu Dũng hiện ra vẻ đã nhớ lại.
Nhưng Lưu Sấm cũng có chút bối rối…mình sao, không đúng, mà cũng có thể nói là thân thể của chủ nhân trước đây, vậy là mình đã có một chút quen biết với cái tên Hứa Chử đó sao?
Lưu Sấm không nhịn được cười!
Có người này ở đây, ta lo gì không đứng vững được ở cái đất Dĩnh Xuyên này?
Ha ha, nếu không uổng phí cho “ta” năm đó đã gọi ngươi một tiếng ca ca rồi.
- Công tử, lên thuyền thôi!
Lưu Sấm đột nhiên tỉnh táo lại, thì ra đoàn xe quân nhu và kỵ binh đều đã qua sông cả rồi, mà ngay cả đám người Tử Thịnh cũng đã cập bến bên kia.
- Lên thuyền!
Lưu Sấm vung tay và phát ra mệnh lệnh.
Tuy nhiên, hắn lại kéo Lưu Dũng lại,
- Thúc phụ, nếu năm đó Hứa thái công đã có một mối giao tình với chúng ta như vậy, đến lúc chúng ta trở lại Dĩnh Xuyên, phải đi cảm ơn họ mới được. Cháu cũng muốn xem xem, vị Hứa Chử ca ca đó hiện nay thế nào rồi.
Sau khi nghe xong, Lưu Dũng lộ ra vẻ thoái mái.
Ông nghĩ Lưu Sấm là người có ơn tất báo, là đại trượng phu.
Lập tức, ông liên tục gật đầu,
- Đến lúc đó, thúc với cháu sẽ cùng đi.
Năm đầu Kiến An, xã hội có vẻ bất ổn.
Một năm nay, đã xảy ra không ít chuyện, mà trong đó có một sự kiện quan trọng nhất, không gì khác chính là việc Tào Tháo đi tới Lạc Dương để nghênh đón thiên tử, rồi sau đó bắt thiên tử dời đô đến huyện Hứa, sửa huyện này thành Hứa Đô. Sau đó Tào Tháo lần lượt nhận các chức Giả tiết việt, Ti đãi giáo úy, Lục thượng thư sự; ông ta bước đầu đã thực hiện được ý đồ lợi dụng Thiên tử để sai khiến các chư hầu. Cũng chính chuyện này, đã hoàn toàn làm thay đổi cục diện bất ổn cuối thời Đông Hán.
Cuối tháng sáu đầu những năm Kiến An, sau khi Lưu Bị đứng vững ở Hải Tây, thì nghị hòa cùng Lã Bố.
Sau đó y dụ Hàn Xiêm Dương Phụng ra để giết, sau khi thâu tóm được mấy ngàn binh mã sở bộ của Dương Phụng, từ Hải Tây quay về Tiểu Bái.
Chỉ có điều, khẩu vị của Lưu Bị quá lớn, việc y thôn tính hết binh mã của Dương Phụng, khiến cho Trần Cung cảnh giác. Cuối tháng bảy, dưới sự khuyên bảo của Trần Cung, Lã Bố đột nhiên thay đổi chủ ý, lệnh cho Trương Liêu, Cao Thuận xuất binh tấn công Lưu Bị. Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lưu Bị bị đánh cho tơi bời, sau khi khó khăn chạy khỏi Từ Châu thì nương tựa Tào Tháo. Tào Tháo yêu quý tài năng của Lưu Bị, vì thế phong cho Lưu Bị làm Dự Châu Mục, lệnh cho y đóng giữ quận Bái.
Tuy nhiên, khi mệnh lệnh này được đưa ra, Lưu Bị còn chưa đến Hứa Đô.
Khi y nhận được tin, và chuẩn bị đi Quận Bái, đã là đầu tháng 8…giờ đây, trong tay Lưu Bị chỉ còn lại tàn binh bại tướng, vốn dĩ không đủ để trấn thủ quận Bái, chống đỡ quân tiên phong của Lã Bố. Rơi vào đường cùng, y đành tạm thời đóng quân ở Hạ Ấp, khẩn cầu Tào Tháo bổ sung lính.
Đương nhiên, Lưu Bị cũng không chỉ biết ngồi đó mà chờ đợi.
Một bên y chờ hồi âm của Tào Tháo, một bên bắt đầu tuyển quân mua ngựa, đồng thời phái Trần Đáo và Tôn Càn đi tới Nhữ Nam.
Trần Đáo là người Nhữ Nam, ở Nhữ Nam Trần gia cũng là danh gia vọng tộc.
Nhữ Nam là một quận có số dân đông, dựa vào những mối quan hệ của anh ta ở Nhữ Nam, có thể nhanh chóng chiêu mộ một ít binh mã.
Còn về Tào Tháo cũng không quá bực mình về hành động này…dù sao, Lưu Bị đóng tại quận Bái, cũng là vì y để chống lại Lã Bố.
Chỉ có điều, Lưu Bị cũng không biết rằng, vào đúng lúc này, Lưu Sấm cũng đang xuất binh mã tiến vào Nhữ Nam.
Sau khi vượt qua Mã Khâu, Lưu Sấm nhanh chóng đi lên phía bắc, đến chỗ cách huyện Thận ba mươi dặm về phía nam thì đóng doanh trại ở đó.
Hắn sai Hoàng Thiệu dẫn người đi đến Hạ Thái tìm bộ hạ cũ, đồng thời tiến hành bàn bạc cùng Lã Đại và Bộ Chất, nói đến việc đi về phía bắc đi đến Dĩnh Xuyên.
Đến đây, hắn đã cách Dĩnh Xuyên không xa rồi.
Cả đoạn đường đã phải lo lắng sợ hãi, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Chỉ cần có thể đi qua Nhữ Âm, là có thể thuận lợi tiến vào khu vực thống trị của Tào Tháo.
Lưu Sấm nghĩ đi nghĩ lại, cũng nghĩ không ra lý do để Tào Tháo gây trờ ngại cho hắn. Mấu chốt là, giờ phải dùng thái độ và phương thức nào mới có thể đi tới Dĩnh Xuyên?
Nên gióng trống khua chiêng hay lặng lẽ tiến vào?
Lưu Sấm vẫn còn chút phân vân lưỡng lự.
- Nếu đã đến nước này, ta cũng không cần phải giấu diếm làm gì nữa.
Theo ta thấy, công tử nên tỏ rõ thân phận, khua chiêng gõ trống mà trở về Dĩnh Xuyên, để tránh những hiểu làm không đáng có…chi bằng như vậy, nên sai người đi đến Hứa Đô truyền tin, đem chuyện công tử hồi hương nói cho Tào Tháo biết, Tào Tháo cũng sẽ không hoài nghi đâu.
- Vậy, nên truyền tin như thế nào?
- Giống như vậy đi về Hứa Đô, chắc hẳn cũng khó mà gặp Tào Tháo.
Ta lại có một chủ kiến khác…năm đó Trung Lăng Hầu cũng có nhiều mối quan hệ rộng ở Dĩnh Xuyên, sao không tìm người tiến cử chúng ta, làm như vậy cũng có thể tránh được không ít phiền toái
Lưu Sấm xoa xoa vành tai.
- Nên tìm ai tiến cử bây giờ.
Lưu Dũng đột nhiên mở miệng nói:
- Đại phu nhân là do Chung thị ở Dĩnh Xuyên sinh ra, phu nhân có một huynh đệ, năm đó thường xuyên đến nhà để thỉnh giáo học hỏi lão chủ, khi đó quan hệ của Lưu gia và Chung gia rất tốt. Sau này đại lão phu nhân mất, Chung gia từng có ý kết thân với lão chủ, nhưng vì chuyện của nhị phu nhân, gặp phải sự cự tuyệt của lão chủ, nên quan hệ hai nhà từ đó xa cách dần. Nhưng dù sao giữa hai nhà đã từng có mối quan hệ tốt đẹp như thế, nếu họ biết công tử trở về, nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ. Năm đó ta đã từng cùng lão chủ đến thăm nhà đó vài lần, chi bằng để ta đi phột phen thừ xem sao?
Việc này nghe có vẻ là biện pháp tốt!
Lưu Sấm không khỏi gật đầu khen ngợi.
Chung gia và Lưu gia, dù sao cũng đã từng có quan hệ thông gia với nhau.
Cho dù sau này đã không còn thân nữa, cũng không thể thay đổi sự thật này…hơn nữa, cũng không phải cha có lỗi với Chung gia, mà là do đại phu nhân ốm chết,vậy nên mới có chuyện mẹ của Lưu Sấm được gả cho Lưu Đào. Còn việc sau này Lưu Đào cự tuyệt ý tốt của Chung gia, dường như cũng không có gì là không ổn.
Mẹ của Lưu Sấm người ở đâu, chẳng lẽ lại để con gái Chung gia gả vào đó làm thiếp sao?
Chỉ e lão Chung gia cũng không chấp nhận một chuyện như vậy, quan hệ hai nhà dù có chút xa cách hơn, nhưng cũng không phải trở mặt thành thù.
- Vị huynh đệ của Đại mẫu tên gì nhỉ?
- Chung Diêu, Chung Nguyên Thường
Lưu Sấm nghe xong sửng sốt.
- Thúc phụ, người nói là Chung Diêu sao?
- Đúng là người này!
Lưu Sấm chết lặng người đi..làm sao mà những người bên cạnh cha mình đều là những nhân vật có tiếng vậy?
Sĩ Tiếp là học sinh của Lưu Đào, Chung Diêu lại là em vợ của Lưu Đào
Trời đất, thật là quá lợi hại mà…
Lưu Sấm kiềm chế lại những cảm xúc trong lòng mình, nói với Lưu Dũng:
- Nếu là Chung Diêu, chuyện này quả thực là dễ hơn rất nhiều rồi.
Nếu đã vậy, phiền thúc phụ phải đi một chuyến tới Dĩnh Xuyên rồi, khi liên hệ được với Chung Diêu, hãy nói là cháu về để quy tông nhận tổ, mời ông ta đến giúp đỡ .
Lưu Dũng gật đầu đồng ý, rồi lại trở về trạng thái trầm mặc lúc trước.
- Vậy là tiếp sau đây, chúng ta nên hành động thế nào?
Bộ Chất nghĩ một hồi, liền mở miệng nói:
- Nếu công tử đã quyết định là không che giấu tung tích, vậy nên phái người liên lạc trước với phía Nhữ Âm, Chúng ta tạm thời nghỉ chân tại Nhữ Âm, chờ tin tức ở Hứa Đô. Nếu công tử đã thực sự một lộ rõ thân phận, Nhữ Âm bên đó nhất định sẽ không khiến chúng ta khó xử đâu.
- Ừ, như vậy cũng tốt.
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút nói:
- Khoảng thời gian bôn ba này, mọi người đã lo lắng không ít, chịu khổ cũng không ít rồi.
Chúng ta ở Nhữ Âm nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, tiện thể bổ sung ít quân nhu, thật sự đây cũng không phải việc to tát gì, nên bên huyện Nhữ Âm chắc cũng không làm khó gì đâu.
Như vậy đi, chúng ta phái người đi thương lượng với người huyện Nhữ Âm, rồi ở đây để chờ lão Hoàng.
Y nói một hai ngày sẽ quay lại, đến lúc đó sau khi chúng ta hội hợp với y, rồi ở đây nghỉ ngơi và chỉnh đốn…Thúc phụ, hôm nay người nên khởi hành, chạy tới Dĩnh Xuyên luôn.
- Được!
Lưu Dũng trả lời dứt khoát một câu.
Sau đó, Lưu Sấm cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bắt đầu từ huyện Cù, rồi tiếp đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường, trong khoảng thời gian gần hai tháng đó, có thể nói là lúc nào cũng lo lắng đề phòng.
Nay coi như là được an toàn, có thể nói là được nhẹ nhõm đi nhiều.
- Đại Hùng, việc của Cam gia, có phải cũng đã có tin tức rồi không?
Đêm đó, Lưu Sấm và Mi Hoán dươc cùng nhau bên bến sông Dĩnh Thủy, đột nhiên Mi Hoán mở miệng, nhắc tới chuyện của Cam phu nhân.
- Ta nghe nói, Lưu Bị lại thua rồi?
- Ừ!
- Cũng không biết hai vị huynh trưởng hiện giờ như thế nà…Lúc trước đại huynh muốn dựa vào Lưu Bị, kết quả Lưu Bị đã bại lại càng bại, ta không hiểu đại huynh thấy ông ta tốt ở điểm nào
Dứt lời, Mi Hoán khẽ thở dài. Trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô gái toát lên vẻ sầu lo. Nàng dừng lại một chút, đột nhiên nói:
- Hay là, chúng ta giữ Cam tỷ tỷ lại? Lưu Bị phiêu bạt đây đó, may lần này chúng ta giữ Cam tỷ tỷ lại, không thì đã bị Lã Bố bắt làm tù binh rồi…Đại Hùng, chúng ta giữ tỷ ấy lại được không?