Khi nghe những lời như vậy trong lòng nàng nên thấy vui sướng, nhưng nàng lại chỉ thấy lạnh lẽo, bởi vì đây không phải là lời mà khối băng như hắn sẽ nói.

Hắn trước kia chỉ kém không ôm công việc đi tìm chết, làm sao có thể tán tỉnh cùng nàng như vậy?

Trương Vi Vi bỗng nhiên nhớ tới suy đoán của mình lúc trước, trong lòng lại càng khó có thể diễn tả, giống như đang phản bội lại nam nhân của mình.

Nhưng nàng không thể hiện ra bên ngoài, chỉ cười nói: "Là chuyện tốt gì muốn xin thiếp thưởng vậy?"

Bố Ngự Đình cười thần bí, hơi lùi lại một chút, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư đưa cho nàng, "Xem thử đi."

Trương Vi Vi xé mở phong thư, đọc thật nhanh tập thư, sau đó kinh ngạc nhìn hắn.

"Gia..."

"Biết người nhà sống tốt, rất vui sao?" Bố Ngự Đình bình tĩnh nàng, không muốn bỏ sót vẻ mặt nào của nàng, trong lòng cũng vì khẩn trương mà tim đập nhanh hơn.

Lúc làm việc hắn vẫn nhớ nên lấy lòng nàng, đời trước tặng quà cho nàng, nàng cũng chỉ thản nhiên nói cảm tạ, nhìn không ra là thích hay không thích, sau đó hắn suy nghĩ, gia đình nhạc phụ đến nơi xa làm quan, tất nhiên là có chỗ không quen, có chỗ khuyết thiếu, hắn dứt khoát phái quản sự đến đó, mặc kệ là thiếu cái gì liền trực tiếp bổ sung, thậm chí còn nghĩ cách xem có thể chuyển người đến đó, để tránh nàng không có nhà mẹ đẻ để dựa vào.

Đời trước, hắn từng nghe qua, nữ nhân không có nhà mẹ đẻ chống lưng thì ở nhà trượng phu sẽ rất khó khăn, thật sự không có chỗ viện trợ, nhưng hắn lại chưa từng nghĩ đến hoàn cảnh của nàng cũng là như vậy.

Tuy nói đời trước hắn đối tốt với nàng, nhưng người nhà hắn lại không giống vậy, nếu như có thể khiến nàng an tâm hơn, bất kể là đổ vào bao nhiêu ngân lượng cũng thấy đáng.

Trương Vi Vi từ trong thư phụ thân gửi tới biết được Bố Ngự Đình giúp đỡ nhà nàng từ việc mua chăn gối đến việc mua ruộng đất, thậm chí còn nghĩ cách muốn để phụ thân nàng chuyển đến địa phương gần hơn, trong lòng không có nửa điểm kích động là nói dối.

Dù sao lúc trước hắn cười nàng, cũng đã đưa một sính lễ rất lớn, hiện giờ những thứ này hắn không làm cũng không ai có thể nói gì, làm những điều này chẳng qua là một phần tâm ý của hắn, nhưng chính phần tâm ý này khiến cho nàng có cảm giác vô cùng đáng quý.

Trong khoảng thời gian ngắn nàng thật sự không biết nên nói gì.

"Làm sao vậy, không vui?" Bố Ngự Đình khẽ nhíu mày, thấy nàng vẫn bảo trì im lặng, trong lòng nhịn không được hơi trầm xuống.

"Không phải! Thật cao hứng, thật sự rất vui vẻ, chỉ là gia làm nhiều việc như vậy, khiến cho thiếp... Cũng không biết nên làm thế nào cho tốt."

"Những điều này là điều ta nên làm." Hắn mỉm cười nói, đưa tay ôm nàng vào lòng, nói nhỏ: "Chỉ cần nàng vui vẻ là được."

Như vậy những áy náy không thể tan trong lòng hắn mới có thể ít đi một chút.

Trương Vi Vi nắm chặt phong thư trong tay, lời nói ôn nhu của hắn vẫn quẩn quanh bên tai, nhưng bất an trong lòng nàng lại càng lớn.

Nàng đẩy hắn ra, trên mặt không có tươi cười, giống như vô ý hỏi hắn: "A! Sao đột nhiên gia lại nói những lời như vậy? Nếu không phải gương mặt của đại gia vẫn như cũ, thân thể sờ qua cũng không thấy giả, thiếp còn tưởng rằng có người giả mạo đại gia!"

Bố Ngự Đình biết việc mình sống lại không có người khác biết, dù sao hắn vẫn là hắn, chỉ là linh hồn bên trong sống lâu hơn mười năm thôi, nhưng đột nhiên nghe nàng nói như vậy, sắc mặt hắn vẫn không khỏi trầm xuống vài phần. Đột nhiên thái độ của bản thân mình thay đổi, nàng có nghi ngờ là điều đương nhiên, cho dù cảm thấy nàng không nghĩ đến, hắn cũng phải giải thích.

"Đúng vậy, hồn phách này sống lâu hơn mười năm, mới hiểu được bản thân phu nhân thì ra lại khiến người yêu thương như vậy.."

Hắn tùy ý nói, giống như đang nói đùa, lại không biết nàng bắt được sự phiền muộn trong mắt hắn, hơn nữa có cảm giác từng trải giống nàng, nàng thoáng chốc liền hiểu.

Sống lại thì có là gì, nàng cũng vậy, thậm chí nàng còn là xuyên từ thế kỷ hai mươi mốt tới!

Trong lòng Trương Vi Vi rối rắm, bây giờ hắn lấy lòng nàng là bởi vì áy náy hay vì điều gì khác?

Bố Ngự Đình tất nhiên không biết mấy câu đó đã khiến nàng biết hắn cũng sống lại, cũng không biết rằng mình đã sớm bị lộ. Hắn chỉ cảm thấy chính mình nói vậy có thể giải thích được những sự khác biệt của hắn những ngày gần đây.

Trương Vi Vi cũng không xoắn xuýt lâu, lý do vì sao hắn lại tốt với nàng như vậy, về sau từ từ nghiên cứu là được, nàng chỉ cần biết hắn bắt đầu dụng tâm đối với nàng là tốt rồi. Vốn cho rằng hắn có thể là do người khác xuyên tới nhập vào, trong lòng nàng có chút không buông, hiện giờ đã biết hắn thật ra cũng là sống lại, vẫn là trượng phu của nàng, một chút không được tự nhiên liền tan biến, nàng có thể an tâm nhận lấy.

Nàng nhìn hắn cũng không nói cảm ơn, chỉ là trong lòng yên lặng nhớ kỹ, có đôi khi nói cảm ơn nhiều lần lại thành xa lạ, chỉ cần hiểu tâm ý của hắn là được.

Trương Vi Vi mang thư cất đi, sau đó nắm tay hắn đến ngồi vào bàn, trên bàn có một bát canh nóng vốn là nàng định dùng, nàng tự mình múc một bát nhỏ đưa đến tay hắn, "Uống chút canh cho ấm bụng, đợi chút dùng bữa ở đây hay là đến chỗ khác?" Nàng  phóng ánh mắt ôn nhu mang theo chút quyến rũ nhìn hắn.

Bố Ngự Đình nhìn bàn tay trắng nõn bưng bát canh, khi đón lấy bát canh đầu ngón tay khẽ chạm qua tay nàng, đối diện với ánh mắt của nàng, hắn cảm thấy như lỗ chân lông toàn thân mở ra, khiến cho hắn không thể kiềm chế được hỏa nhiệt trong lòng.

"Đến chỗ của phu nhân rồi, ta còn có thể đi đâu được chứ?" Hắn cố ý hỏi ngược lại.

Nàng khẽ lườm hắn một cái, cười nhẹ, "Không đi? Nhưng mà biểu muội thân ái của chàng, thân thích của lão phu nhân, chỉ kém không coi là chính thấy cưới vào cửa, vẫn đang ở chỗ này, người làm của thiếp của gọi nàng ta một tiếng di nương, nếu là ở chỗ lão phu nhân,  đúng ra phải gọi nhị phu nhân."

Bố Ngự Đình cười cười, nắm lấy ngón tay thon dài đặt trên bàn của nàng, không để ý nói: "Nếu đề là nhị phu nhân, đó chính là người của nhị đệ, ngày đó là do nhị đệ bái đường, vậy chẳng phải vừa đúng sao?"

Dù sao hai người kia sau khi hắn chết cũng rất nhanh liền thông đồng ở cùng một chỗ, nếu nói hai người kia lúc trước không có gì, hắn cũng không tin, chính hắn tận mắt nhìn thấy bọn họ vậy mà khi linh đường của hắn còn chưa dọn đi đã tiến vào phòng nhỏ làm chuyện tằng tịu, khiến cho hắn đối với hai người họ hoàn toàn lạnh giá.

Trương Vi Vi khó nén được sự kinh ngạc, không nghĩ tới hắn thật sự không chút lưu tình nói ra như vậy, còn trực tiếp ném nữ nhân này cho tiểu thúc?

Đây là làm sao? Hắn bị điều gì kích thích sao? Tự nhiên đem nữ nhân đời trước của mình cho đệ đệ, đây cũng thật sự quá kỳ lạ rồi.

Bố Ngự Đình nhớ đến việc hai người đều đã chuyển đến đây, kế tiếp cũng nên tiết lộ cho nàng một chút thông tin, để tránh sau này người nhà kia tới bắt bẻ, ngược lại khiến nàng chịu thiệt.

"Về sau chỗ của lão phu nhân, hiếu tâm một chút là được, cũng không cần mọi chuyện đều phải nghe theo, có những người không liên quan đến, nếu không quen nhìn thì đưa trở về, nếu không đi thì cũng không cần để cho các nàng đi loạn."

Nàng còn tưởng rằng chính mình nghe lầm, trên mặt nhịn không được lộ ra vẻ mặt do dự, thăm dò hỏi lại: "Này...Cũng không tốt. Lão phu nhân dù sao cũng là mẫu thân của đại gia..."

Nghe vậy, sắc mặt hắn bỗng chốc lạnh lùng, nghĩ đến những lời nghe được lúc trước, lại càng nhịn không được mà cười trào phúng.

"Ta nghĩ phải nói cho nàng biết chút chuyện nhỏ, lão phu nhân nói với người ngoài rằng bà là mẹ đẻ của ta, nhưng thật ra chỉ là dưỡng mẫu, mấy ngày nay nàng cũng thấy rõ rồi, trước kia ta còn tưởng rằng lão phu nhân là bất công, mới có thể luôn bới móc điều không tốt của chúng ta, nhưng gần đây ta mới hiểu được, thì ra chúng ta vốn không phải là người nhà của bọn họ. Bọn họ không coi chúng ta là người thân, tất nhiên chúng ta cũng dùng lễ nghi đồng dạng hồi đáp bọn họ."

Trương Vi Vi nghe hắn nói như vậy, rất nhiều nghi hoặc ở kiếp trước liền có thể hiểu được.

Nàng đã nói lão phu nhân sao có thể bất công đến như vậy, cái gì tốt cũng đưa đến chỗ tiểu nhi tử, chỉ khi Bố Ngự Đình đưa tới ngân lượng hay đồ quý giá thì mới có thể được vài nụ cười, còn những lúc khác không phải răn dạy thì là oán hận, giống như mỗi ngày bọn họ đều làm sai, dù là chất nữ của mình, nói muốn cưới vào cửa, kết quả không phải là cho tiểu nhi tử mình yêu thương nhất, mà là đưa cho Bố Ngự Đình làm thiếp, tuyên bố coi bọn họ thành bãi rác đi!

Thân sinh cùng không phải thân sinh, quả nhiên là khác biệt rất nhiều!

Trương Vi Vi suy nghĩ cẩn thận, gật đầu, dù ngay cả Thâm Tuệ Tâm mặc sa y ở bên ngoài lạnh run, sắc mặt đều đã có chút tái nhợt, nàng cũng không muốn quan tâm đến, dù sao Bố Ngự Đình ngay cả liếc mắt cũng không nhìn qua một cái, nàng cũng không cần chú ý tới nàng ta thêm làm gì.

Lúc này Xuân Thảo bưng đồ ăn tiến vào, sau đó hầu hạ hai người dùng bữa, thấy đại gia vào phu nhân nắm tay nhau, thỉnh thoảng còn dựa vào thật gần nói thầm, phu nhân còn bị đại gia đùa đến liên tục cười duyên, trong lòng nhịn không được trộm vui vẻ.

Hôm nay Trương Vi VI đánh ngã được một tình địch, hơn nữa còn được đảm bảo về sau không cần quá để ý tới lão phu nhân, trong lòng thoải mái hơn nhiều, cao hứng rất nhiều, trước khi hắn động đũa, nàng đã gắp rất nhiều đồ ăn hắn thích để vào bát hắn.

Bố Ngự Đình thấy tâm trạng của nàng đang tốt, cũng không tự chủ mà mỉm cười, gắp đồ ăn trong bát lên ăn, chưa nuốt xuống đã thấy ngọt.

Hắn cũng động đũa gắp một đũa ngó sen hoa quế bỏ vào chén của nàng, "Nàng cũng nhanh ăn đi, mấy ngày trước mới bị bệnh, giờ phải bồi bổ thêm vào."

Trương Vi Vi nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, chỉ là cúi đầu, mím môi, cố gắng nhịn lại ý cười bên môi.

Hương hoa quế nhàn nhạt trong miệng, vị ngọt tan ra trong miệng, khóe môi nàng chậm rãi cong lên, một cảm giác ngọt ngào lặng lẽ tỏa ra từ trong lòng.

A! Không ngờ tới đều đã là vợ chồng già, đùa giỡn lại ngọt ngào như vậy, hơn nữa còn khiến cho người ta có chút cảm động!