Chạng vạng, Mạnh Nhược Du mang theo một vị tiểu thư trẻ tuổi đoan trang đến, hai người tay nắm tay mà tới.

Trong mấy năm chiến tranh, Mạnh Lan Đình đã sớm biết sự tồn tại của vị tiểu thư này, nhưng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt.

Nàng ấy tên là Ôn Sâm, xuất thân từ một thế gia cũ ở Kim Lăng, trước khi có chiến tranh là sinh viên ở Kim Lăng sau đó người nhà bất hạnh qua đời, nàng tòng quân, trở thành một nhân viên trực tổng đài, cùng Mạnh Nhược Du quen nhau, rồi yêu nhau, hiện tại chiến tranh kết thúc, hai người chuẩn bị kết hôn.

Ôn tiểu thư thông tuệ mà ôn nhã, bị Mạnh Nhược Du đưa đến thì mặt hơi đỏ, cung cung kính kính mà theo Mạnh Nhược Du kêu Mạnh Lan Đình tỷ tỷ: “Từ lâu đã nghe nói về chị, Nhược Du thường xuyên nhắc đến chị với em, mà em cũng luôn hy vọng sớm được gặp chị. Hôm nay rốt cuộc nhìn thấy, em đúng là vô cùng cao hứng.”

Mạnh Lan Đình thực thích Ôn tiểu thư, lại còn chuẩn bị tốt quà gặp mặt cho nàng, rồi còn thương lượng chuyện kết hôn của hai người.

Mạnh Nhược Du nói: “Cảm ơn chị, nhưng em và Ôn Sâm đã thương lượng sẽ không làm đại hôn lễ. Qua mấy ngày nữa bọn em đi đăng ký rồi thỉnh vài người bạn và người thân cùng nhau ăn bữa cơm, chứng kiến cho bọn em, sau đó bọn em sẽ ra nước ngoài.”

Hắn dừng một chút mới nói, “Cuộc chiến này sở dĩ chúng ta có thể kiên trì đến cuối cùng, đều là dựa vào ngàn ngàn vạn vạn chiến sĩ ở tiền tuyến không sợ hy sinh, nguyện cho đất nước từ nay sạch bóng quân thù. Nhưng nếu chỉ có hy sinh thì đúng là bi tráng mà không cam lòng. Chuyên ngành em học trước đây chính là xây dựng công trình, lúc không phải đánh giặc thì em vẫn luôn tự đọc và nghiên cứu về phương tiện hàng không. Chị, em đã xin sử chuyên ngành thành sửa chữa động lực, chờ sau này học xong em sẽ về nước góp sức.”

Hắn nhìn về phía Ôn Sâm, “Cô ấy cũng ủng hộ em. Bọn em sẽ cùng nhau ra nước ngoài học tiếp.”

Ôn tiểu thư mỉm cười, cùng Mạnh Nhược Du liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó nhìn về phía Mạnh Lan Đình, gật đầu: “Nhược Du nói đúng, em cũng muốn nói những điều này. Hy vọng chị có thể ủng hộ.”

Mạnh Lan Đình nhìn chăm chú vào đệ đệ của mình. Trong ánh mắt hắn có kiên định, ánh mắt sáng ngời mà bình tĩnh. Trong lòng nàng trào ra một cảm giác vui mừng xưa nay chưa từng có.

Hóa ra trong lúc bất tri bất giác thì Nhược Du đã sớm trưởng thành, là một nam nhân chân chính. Hắn có khát vọng cùng lý tưởng của mình, người làm chị như nàng trừ bỏ kiêu ngạo vì hắn thì có lý do gì mà không ủng hộ chứ?

“Nhược Du, phải cố gắng nỗ lực. Ôn Sâm cũng thế. Chị sẽ vĩnh viễn ủng hộ hai đứa.” Nàng đem tay đệ đệ cùng cô gái hắn yêu để cùng một chỗ, nắm thật chặt.

“Thiếu nãi nãi! Bát cô gia bọn họ tới rồi!” A Hồng sớm đã gả cho người, cũng đã sinh hài tử, nhưng lúc đi đường nói chuyện lại vẫn hấp tấp như thế.

Mạnh Lan Đình đi ra ngoài, cùng với Phùng Khác Chi đi ra khỏi phòng khách nghênh đón người.

Một chiếc ô tô ngừng ở bên ngoài cửa lớn của biệt thự. Mạnh Lan Đình nhìn thấy Phùng Lệnh Mỹ cùng Hà Phương Tắc từ bên ngoài sóng vai mà vào. Hà Phương Tắc mặc một thân quân trang, cánh tay ôm nữ nhi ba tuổi của bọn họ, hai người đều tươi cười mà đi vào trong.

Hà Phương Tắc buông nữ nhi xuống, đi đến trước mặt Phùng Khác Chi. Hai người đều cùng nhau trải qua chiến hỏa, lúc này không hẹn mà cùng duỗi tay gắt gao mà ôm chặt bả vai đối phương, một lúc sau mới tách ra.

“Hoan nghênh về nhà!” Phùng Khác Chi cười nói, ngay sau đó ngồi xổm xuống, bế cháu ngoại gái yêu quý, hôn lên khuôn mặt nhỏ của nàng.

“Cậu, mợ có phải sắp sinh cho cháu đệ đệ và muội muội không?” Nữ hài nhi nãi thanh nãi khí hỏi.

“Đúng vậy, cháu có thích hay không?”

“Thích.”

Phùng Khác Chi “Bá” một cái, lại hôn nàng một ngụm. “Thật ngoan.”

“Cậu cũng thích, rất thích.” Hắn liếc mắt nhìn Mạnh Lan Đình, cười tủm tỉm mà nói.

Phùng Lệnh Mỹ nhịn cười, cùng Mạnh Lan Đình nói mấy câu, lại khoác tay nàng thấp giọng nói cười mà chậm rãi đi vào trong.

“Lan Đình, Tiểu Cửu đại khái là vui đến choáng váng rồi. Em còn chưa sinh đâu. Chờ nó thật sự làm cha thì em không được để nó quá chiều hài tử, bằng không, ngày sau người đau đầu chính là em đó.” Nàng hướng Mạnh Lan Đình thấp giọng truyền thụ điều tâm đắc khi dạy con mấy năm nay của mình.

Mạnh Lan Đình nhìn Phùng Khác Chi ở phía trước ôm cháu ngoại gái chơi đùa, thấy hai người vui cười hớn hở thì khóe môi cũng không tự giác mà cong lên.

Lúc gia yến, mọi người vây quanh bàn mà ngồi, tiếng hoan hô không dứt, cười nói tưng bừng. Phùng Khác Chi cũng hứng thú bừng bừng, không màng Mạnh Lan Đình cùng các tỷ tỷ ngăn trở, uống lên vài chén rượu. Xong cơm nước, hai người trở lại phòng ngủ, thu thập xong thì đều lên giường ngủ.

Ước chừng là rượu không làm người say mà là người tự say nên hắn rất nhanh đã ngủ mất. Mạnh Lan Đình lẳng lặng dựa vào bên người hắn, nhắm mắt lại, nghe tiếng hô hấp đều quen thuộc của hắn, chậm rãi cũng chìm vào mộng đẹp.

Ước chừng ngủ đến rạng sáng thì nàng mơ mơ màng màng, theo thói quen mà duỗi tay hướng hắn nhưng lại thấy trống không nên vội tỉnh lại, mở to mắt.

Nương theo ánh sáng mỏng manh, nàng phát hiện bên gối không có ai. Nàng quay đầu, thấy phía trên ban công có một người đang đứng.

Phùng Khác Chi ở nơi đó hút thuốc.

Trong bóng đêm tối tăm, điếu thuốc lóe ánh đỏ, lúc sáng lúc tối.

Hắn sớm đã bỏ thuốc rồi mà. Mạnh Lan Đình chần chờ rồi chậm rãi bò dậy, nhẹ nhàng kêu một tiếng “Khác Chi”.

Hắn nghe được, lập tức đem tàn thuốc trong tay dập tắt, xoay người trở lại phòng ngủ.

“Xin lỗi Lan Đình. Vừa rồi anh tỉnh ngủ, bỗng nhiên cơn nghiện thuốc lá lại tái phát,

liền đi ra ngoài hút nửa điếu. Chỉ có nửa điếu! Không có lần sau!” Hắn không bật đèn, thanh âm nghe thực nhẹ nhàng, hắn ôm nàng, cùng nàng nằm lại xuống giường. “Ngủ đi.”

Hắn nhẹ nhàng hôn hôn lên trán nàng, ôn nhu nói. Mạnh Lan Đình nằm ở trong khuỷu tay hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, hắn vẫn không nhúc nhích, giống như đã ngủ tiếp. Nhưng Mạnh Lan Đình lại biết, hắn kỳ thật vẫn tỉnh.

Nàng rốt cuộc trợn mắt, thấp giọng hỏi: “Khác Chi, có phải anh có tâm sự không?”

Phùng Khác Chi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, dỗ dành nói: “Không có. Em đừng nghĩ nhiều. Ngoan, ngủ đi.”

Mạnh Lan Đình từ trong ngực hắn chui ra, cúi người duỗi tay bật đèn. Ánh sáng nhu hòa chiếu sáng khuôn mặt hắn.

Mạnh Lan Đình ghé vào trên ngực hắn, nhìn chăm chú vào mắt hắn, “Em biết anh có tâm sự, em muốn anh nói với em.”

Lông mi Phùng Khác Chi nhẹ nhàng chớp động, thấp thấp nói: “Lan Đình, lúc trước anh thật sự không quá để ý. Ý niệm lớn nhất chính là anh còn sống, tiếp tục bá chiếm em, đã là tốt lắm rồi. Nhưng hôm nay, anh bỗng nhiên lo lắng……”

Hắn trầm mặc một lát mới nói, “…… Anh hiện tại đã không phải anh trước kia…… Anh không phải trượng phu hoàn mỹ của em, ước chừng cũng không làm được một phụ thân hoàn mỹ…… Anh cảm thấy anh phải xin lỗi em, cũng thực xin lỗi hài tử sắp chào đời của chúng ta……”

Mạnh Lan Đình chợt hôn lên chặn miệng hắn, môi lưỡi mềm mại cạy răng hắn, cùng hắn môi lưỡi giao triền. Nàng nhiệt tình hôn hắn, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc, mà nhiệt độ cơ thể hắn cũng trở nên nóng bỏng thì mới buông hắn ra. Chờ hơi thở hai người ổn định lại thì nàng nhìn hắn nói: “Khác Chi, anh còn nhớ tình cảnh ngày đó em nhận được tin chạy đến bệnh viện nhìn anh không? Em vĩnh viễn cũng sẽ không quên một ngày kia. Tuy rằng ở trên đường, em tự nói với mình là không thể để lộ bất kỳ khổ sở nào trước mặt anh nhưng lúc đó em không khống chế được. Lúc nhìn thấy anh là em đã khóc. Chính anh cười an ủi em không ngừng, nói anh không sao, còn nói so với những người đã hy sinh thì anh đã rất may mắn rồi. Anh không cho em khổ sở, muốn em cùng anh vui vẻ. Anh nói đúng, em đã có anh làm bạn, chiếu cố và bảo vệ thì em còn cần gì nữa?”

Ngón tay nàng theo lông mi, chậm rãi vuốt ve hình dáng ngũ quan độc nhất vô nhị thuộc về hắn, “Phùng Khác Chi, em yêu anh. Thứ chân chính khiến em yêu anh không phải khuôn mặt, không phải chân, không phải thân thể anh mà là một người tên Phùng Khác Chi và linh hồn của hắn. Anh có thể cảm thấy chính mình không hoàn mỹ. Nhưng em nói cho anh, ở trong mắt em thì sự không hoàn mỹ này mới đáng quý. Với em mà nói thì điều đó khiến anh càng thêm có mị lực. Con của chúng ta cũng nhất định vì phụ thân nó đã anh dũng chiến đấu cho mảnh đất này mà cảm thấy kiêu ngạo.”

Phùng Khác Chi nhìn chăm chú vào Mạnh Lan Đình, chậm rãi cười, mang theo nhẹ nhõm, “Anh quả nhiên quá ngốc, còn tự tìm phiền não. Lan Đình, anh không tốt được như em nói.”

Hắn dừng một chút.

“Nhưng sau này, anh nhất định phải càng thêm nỗ lực, mới có thể xứng đôi với em.” Hắn giống như đang thề mà nói từng chữ dõng dạc.

Mạnh Lan Đình nhẹ nhàng hôn hắn một chút.

Hắn thuận thế cùng nàng hôn môi, mái tóc vành tai chạm nhau, dần dần hô hấp lại trở nên dồn dập, trong cổ họng hắn phát ra vài tiếng hừ hừ khó chịu.

“…… Lan Đình, em ngủ trước đi, …… Anh đến phòng tắm, chờ hạ hỏa sẽ về……” Hắn bỗng nhiên buông lỏng Mạnh Lan Đình, làm bộ muốn xốc chăn xuống giường.

Mạnh Lan Đình cắn cắn môi, ngồi dậy, bắt được cánh tay hắn, thấp thấp mà nói: “Anh đừng cố, nằm xuống đi……”

Phùng Khác Chi lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.

Dưới ánh mắt chờ mong hưng phấn của hắn, nàng đỏ mặt, chậm rãi đến gần hắn. Một lúc sau tiếng rên rỉ áp lực nhưng lại cực kỳ vui sướng dần dần ngừng lại.

Phùng Khác Chi yêu thương mà giúp nàng chà lau sạch sẽ, chính mình cũng nằm xuống, tắt đèn, đem nàng ôm vào trong ngực.

“Lan Đình, anh nói cho em một bí mật.”

Nàng mệt mỏi đến sắp ngủ thì lại thấy hắn tiến đến bên tai mình nói chuyện. Vì thế nàng “Ân” một tiếng.

“Trước kia lúc đánh giặc, rất nhiều lần trong trận địa lửa đạn bay tứ tung, người ta nói chết liền chết, em đoán xem anh tự an ủi mình thế nào? Chỉ cần không chết được, mặt và phía dưới cũng không có việc gì, còn lại thì tùy con mẹ nó, không quản.” Giọng hắn nghe có chút đắc ý nho nhỏ.

Mạnh Lan Đình sửng sốt, con sâu ngủ tức khắc bị cưỡng chế dời đi, nhịn không được cười ha ha, đấm hắn một quyền: “Đồ không biết xấu hổ.”

“Là thật mà, hai cái đó quá là quan trọng đi……” Hắn lẩm bẩm mà lặp lại một lần, ước chừng chính mình cũng cảm thấy có chút buồn cười nên cũng cười rộ lên.

Tiếng cười bay ra cửa sổ phòng ngủ, bay đến bầu trời mùa hạ, một đêm mộng đẹp.