Chia tay Tạ Ánh Đào, Phùng Phá Thạch leo lên lưng con hùng mã ra đi mang theo ngổn ngang bao tâm sự.
Nhìn thiếu nữ mê man, Phùng Phá Thạch nhủ thầm :
- Không hiểu nàng có mang thương tích gì trong mình hay không.
Phùng Phá Thạch đưa tay sờ mũi thiếu nữ áo vàng nghe hơi thở hãy còn yếu ớt như sợi tơ mành.
Như vậy là nàng vẫn còn sống. Đưa tay nắm lấy cổ tay nàng thăm mạch, thấy mạch nhảy đều, Phùng Phá Thạch lẩm bẩm :
- Nàng chỉ vì quá sợ hãi và kiệt sức bởi tàn lực kềm chế con ngựa điên chứ không có nội thương chi cả. Ta khỏi cần cho nàng uống linh đan, chỉ gọi nàng có lẽ nàng sẽ tỉnh lại.
Phùng Phá Thạch nắm lấy vai thiếu nữ áo vàng lắc mạnh, cất tiếng gọi to :
- Tiểu thư tỉnh lại... tiểu thư tỉnh lại...
Gọi đến lần thứ tư thiếu nữ áo vàng chợt buông tiếng thở phào, mở bừng đôi mắt to đen mọng.
Chợt trông thấy Phùng Phá Thạch ở trước mặt thiếu nữ áo vàng nhìn chàng sửng sốt, rồi lồm cồm đứng dậy.
Sợ thiếu nữ áo vàng lại hiểu lầm, Phùng Phá Thạch vội vã lên tiếng trước :
- Tiểu thư nghe trong người như thế nào, có bị thương tích gì không?
Thiếu nữ áo vàng nhìn lại thân hình như muốn khám phá một điều gì rồi lắc đầu, giọng nàng trong như tiếng suối reo :
- Tiểu muội nghe trong mình không sao cả, không có thương tích chi hết chỉ vì con ngựa điên chạy loạn. Tiểu muội khiếp quá, lại kềm nó đến kiệt sức nên ngất đó thôi.
Thiếu nữ áo vàng đảo mắt nhìn quanh :
- Con bạch mã của tiểu muội đâu rồi?
Trỏ tay xuống vực thẳm Phùng Phá Thạch đáp :
- Con bạch mã của tiểu thư nhảy xuống miệng vực kia rồi. Lúc nãy tại hạ đuổi theo trông thấy nó phóng ngang qua vực, hất bổng tiểu thư lên cao, tại hạ hốt hoảng vọt lên đỡ lấy tiểu thư mang tới chỗ này, chừng nhìn lại không còn trông thấy nó đâu nữa, như vậy nó đã chết dưới vực rồi.
Chợt nhớ lại chuyện của mình thiếu nữ áo vàng cất giọng oanh :
- Tiểu muội xin đa tạ công ơn cứu mạng của công tử. Ơn này nguyên khắc ghi vào tâm, đến trọn đời chẳng bao giờ dám quên.
Phùng Phá Thạch lắc đầu :
- Tiểu thư không cần phải đa tạ làm chi. Tại hạ thấy ngươi lâm nạn phải ra tay cứu nguy, xin tiểu thư chớ nên quan tâm đến điều nhỏ mọn.
Chàng nhìn nàng :
- Tại hạ muốn biết mỹ danh của tiểu thư gọi là gì, ngày sau gặp lại khỏi phải ngỡ ngàng.
Thiếu nữ áo vàng ngập ngừng phút giây rồi đáp :
- Tiểu muội tiểu danh là... Phi Phụng, còn công tử danh hiệu là gì, xin cho tiểu muội được biết đặng sau này có phen hậu tạ.
Phùng Phá Thạch thành thật :
- Tại hạ tên là Phùng Phá Thạch, bọn giang hồ thường gọi là Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch.
Thiếu nữ áo vàng tròn xoe đôi mắt to mọng nhìn Phùng Phá Thạch, mặt hoa chợt biến đổi nhanh chóng.
Nhìn thấy cử chỉ hốt hoảng của thiếu nữ áo vàng, Phùng Phá Thạch hỏi :
- Phi Phụng tiểu thư có điều gì không hài lòng với cái tên Huyết Hận thư sinh Phùng Phá Thạch của tại hạ phải không?
Thiếu nữ áo vàng chợt nhớ mình thất thố, chỉnh lại sắc diện, khe khẽ lắc đầu :
- Không phải thế đâu, Phùng công tử đã hiểu lầm tiểu muội rồi. Tiểu muội chỉ ngạc nhiên không ngờ lại gặp công tử ở nơi này, lại còn cứu mạng muội.
Nàng hỏi :
- Phùng công tử đi đâu trên con đường quan đạo lại gặp lúc tiểu muội lâm nguy như vậy?
Phùng Phá Thạch vô tâm không lưu ý tới câu hỏi tế nhị của thiếu nữ áo vàng.
Chàng thành thật đáp :
- Tại hạ trên con đường đi tìm Hồng Loan cung, đến dãy núi ngoài quan đạo kia chợt ngó thấy con bạch mã chở tiểu thư chạy như điên lên ngọn núi này, lại nghe tiếng kêu cứu của tiểu thư. Tại hạ biết tiểu thư đang lâm nạn nên giục ngựa đuổi theo, tới gần bờ vực này nhận ra con tuấn mã đuổi không kịp, nên tại hạ phải sử dụng khinh công phóng ngang qua vực ôm tiểu thư lại, đem tiểu thư đặt nằm chỗ này, gọi bốn năm lần tiểu thư mới chịu tỉnh.
Thiếu nữ áo vàng như không quan sát tới chuyện Phùng Phá Thạch ôm nàng, chỉ hỏi :
- Phùng công tử đi tìm Hồng Loan cung có chuyện gì quan trọng hay không?
Phùng Phá Thạch vẫn vô tâm :
- Tại hạ đi tìm Hồng Loan cung để gặp ả Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Thiếu nữ áo vàng phăng tới :
- Phùng công tử tới Hồng Loan cung gặp Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi có chuyện gì?
Phùng Phá Thạch đáp :
- Tại hạ tới gặp ả Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi để đòi một món nợ máu ả đã vay cách đây hai năm về trước.
Thiếu nữ áo vàng giật mình :
- Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi đã vay Phùng công tử món nợ máu gì cách hai năm về trước?
Ánh mắt nàng sáng lên nhìn chàng chờ đợi câu trả lời.
Nhớ lại thảm biến Phùng Sơn bảo, máu hận thù trong huyết quản của Phùng Phá Thạch sôi lên.
Chàng hậm hực :
- Ả Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi và bốn bang hội thb, Bạch Kỳ bang, Long Hổ hội và Kỳ Môn bang tuân theo lệnh của lão quỷ Xích Phát Đại Ma Tôn kéo hàng trăm chúng môn đồ tới tàn sát trên bảy mươi môn đồ của Phùng Sơn bảo, nên tại hạ phải gặp ả, giết ả báo thù.
Chợt thiếu nữ áo vàng hỏi :
- Thì ra là như vậy, nhưng Phùng công tử có thể bỏ qua chuyện tới Hồng Loan cung gặp Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi báo thù cho Phùng Sơn bảo được không?
Phùng Phá Thạch kinh ngạc trố mắt nhìn thiếu nữ áo vàng phút giây rồi hỏi :
- Tại sao tiểu thư lại bảo tại hạ bỏ qua chuyện tới Hồng Loan cung giết ả Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi báo thù?
Thiếu nữ áo vàng đáp :
- Chỉ vì tiểu muội được biết Hồng Loan cung là một nơi long đàm hổ huyệt, Cung chủ Hồng Loan cung công lực cao thâm vô lượng, lại còn có ma khí mê hương, kỳ độc, cạm bẫy đất khắp mọi nơi trong ngoài. Bất cứ là ai, dù cho bậc đại kỳ nhân tới đó sẽ không còn mạng trở về. Tiểu muội lo sợ cho Phùng công tử tới đó sẽ gặp phải tai họa nên mạo muội có mấy lời can ngăn. Bởi vì công tử là một vị ân nhân của muội, muội không đành làm ngơ khi trông thấy công tử sắp đi vào tử địa. Xin công tử hãy hiểu cho tấm lòng của muội.
Phùng Phá Thạch quả cảm :
- Dù cho Hồng Loan cung có nguy hiểm tới đâu, công lực của ả Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi cao thâm đến thế nào, ma khí, mê hương kỳ độc ra sao, tại hạ vẫn nhất quyết tới đó giết ả báo thù cho phụ thân và chúng môn đồ Phùng Sơn bảo, dù cho có tan thây nát cốt, tại hạ vẫn không hề lùi bước.
Bất giác thiếu nữ áo vàng bật than :
- Hỡi ơi...
Chỉ thốt có hai tiếng, rồi thiếu nữ áo vàng nín bặt, ánh thu ba long lanh ngấn lệ.
Trông thấy thiếu nữ áo vàng bi thương, Phùng Phá Thạch sửng sờ nhìn nàng.
Chàng cảm kích :
- Đa tạ tiểu thư đã có lòng lưu tâm đến tại hạ, nhưng phụ mẫu chi cừu phải trả, đó là đạo nghĩa làm con, tại hạ đã có quyết tâm rồi, chẳng còn cách nào thay đổi được nữa đâu. Xin tiểu thư hiểu cho cảnh ngộ của tại hạ.
Thiếu nữ áo vàng không đáp lời, chỉ buông tiếng thở dài, mặt hoa ủ dột.
Ngửng nhìn mặt trời đã nghiêng bóng, Phùng Phá Thạch hỏi thiếu nữ áo vàng :
- Trời sắp chiều rồi, bây giờ tiểu thư phải đi đâu tại hạ sẽ đưa tiểu thư tới đó, rồi tại hạ sẽ lên đường đi tìm Hồng Loan cung, gặp ả Bạch Cốt Ma Cơ Tố Hàn Phi.
Thiếu nữ áo vàng chớp nhanh đôi mắt :
- Phùng công tử hãy đưa tiểu muội tới thị trấn trước kia, muội tìm mua một con tuấn mã rồi chia tay công tử.
Giọng nói của nàng bùi ngùi, như nuối tiếc một tình niệm vừa chớm nở bỗng vỡ tan.
Phùng Phá Thạch nói :
- Con bạch mã của tiểu thư đã nhảy xuống vực rồi, bây giờ chỉ còn có con tuấn mã của tại hạ, tiểu thư có thể cùng đi một ngựa với tại hạ được không?
Thiếu nữ áo vàng gật đầu không chút do dự :
- Tiểu muội xin đi một ngựa với Phùng công tử.
Nàng bước tới leo lên lưng con hùng mã ở phía trước, Phùng Phá Thạch ngồi phía sau lưng. Mùi hương trinh nữ từ thân ngọc của nàng thoát ra phất vào mũi làm cho chàng ngây ngất.
Phùng Phá Thạch thúc ngựa chạy theo con đường cũ đã qua để trở ra quan đạo.
Con hùng mã chạy thẳng về hướng thị trấn phía trước.
Chàng và nàng không ai nói gì thêm. Cả hai đều đuổi theo một niềm tâm sự riêng.
Chẳng hiểu nghĩ thế nào, đang ngồi phía trước Phùng Phá Thạch, bỗng nhiên thiếu nữ áo vàng buông tiếng thở dài.
Tiếng thở dài của nàng hình như trong lòng nàng có một nỗi niềm trắc ẩn không thể nói ra bằng lời với Phùng Phá Thạch trong cảnh ngộ này được.
Nghe tiếng thở dài của thiếu nữ áo vàng, Phùng Phá Thạch ngạc nhiên nhưng cũng không thể hỏi nàng, dù vậy chàng vẫn hiểu nàng có điều uẩn khúc trong lòng.
Con hùng mã chở đôi thiếu niên nam nữ đi chừng mười mấy dặm chợt trông thấy phía trước mặt có một cỗ xe song mã chạy tới.
Phùng Phá Thạch và thiếu nữ áo vàng chú mắt nhìn cỗ xe song mã mỗi lúc mỗi gần.
Phút chốc cỗ xe song mã đã tới gần. Nhận rõ đó là hai con bạch mã chở hai ả thiếu nữ áo xanh trên lưng. Hai ả chính là kỵ mã điều khiển cỗ xe.
Chợt thiếu nữ áo vàng nói mau :
- Phùng công tử dừng ngựa lại, hai ả nữ tỳ đang đi tìm tiểu muội.
Phùng Phá Thạch bật ồ một tiếng, dừng phắt con hùng mã lại bên đường.
Cỗ xe song mã tới gần. Hai ả thiếu nữ áo xanh nhìn sang bắt gặp thiếu nữ áo vàng, cùng kêu lên :
- Tiểu thư kia rồi!
Hai ả thiếu nữ áo xanh cùng dừng hai con bạch mã lại.
Cả hai nhảy xuống ngựa chạy tới gần thiếu nữ áo vàng và Phùng Phá Thạch.
Một ả rối rít nói với thiếu nữ áo vàng :
- Bọn nô tỳ trông thấy con bạch mã chở tiểu thư chạy điên cuồng, biết nó đã nổi cơn điên nên bọn nô tỳ hốt hoảng dùng cỗ xe song mã đuổi theo tiểu thư tới sát cánh rừng trước kia không gặp, bọn nô tỳ sợ hãi quay trở lại, không ngờ tiểu thư lại...
Ả thiếu nữ dừng lại đưa mắt nhìn Phùng Phá Thạch không nói thêm nữa.
Thiếu nữ áo vàng xuống ngựa nhìn Phùng Phá Thạch bằng ánh mắt âu sầu :
- Phùng công tử, bây giờ tiểu muội phải trở về gia trang. Trên đường tìm thù, tiết hận công tử hãy nên cẩn trọng, xin đừng quên những lời muội nói công tử, sau này nếu còn may mắn tái ngộ, tiểu muội sẽ đáp đền xứng đáng cái công cứu mạng của công tử.
Đôi mắt nàng đoan tròng lệ thắm.
Phùng Phá Thạch nhảy xuống ngựa nhìn thiếu nữ áo vàng với một giọng cảm kích :
- Tại hạ xin ghi nhớ những lời vàng ngọc của tiểu thư. Bình thủy tương phùng, chắc có ngày tái ngộ. Tại hạ vẫn ước mong được gặp lại tiểu thư.
Nhìn sâu vào đôi mắt Phùng Phá Thạch, thiếu nữ áo vàng nói trong nghẹn ngào :
- Tiểu muội xin tạm biệt Phùng công tử!
Phùng Phá Thạch vấn vương :
- Tạm biệt tiểu thư!
Thiếu nữ áo vàng bịn rịn một lúc, rồi cùng hai ả thiếu nữ áo xanh trở lại cỗ xe song mã.
Nàng vén tấm màn tía lên ngồi trong cỗ xe, hé cửa màn nhìn Phùng Phá Thạch.
Hai ả thiếu nữ áo xanh cầm cương, giật dây, hai con bạch mã cất tám vó phi nhanh.
Cỗ xe song mã đã chạy xa rồi, vẫn còn trông thấy thiếu nữ áo vàng vén màn nhìn trở lại.