Edit: kitkentt

Beta: kitkentt

Trần lão gia cùng phu nhân hoàn toàn bị kinh ngạc, ngơ ngác khó tin nhìn nhi tử.

“_Ta đã nhớ lại tất cả, tựa như mười năm qua phát sốt cao, ngày hôm nay hạ sốt, đầu óc tỉnh táo lại, vì vậy ta phải đem tất cả những chuyện ta biết nói với nhị lão. Năm đó là ta câu dẫn Võ Kinh, chính ta mới là người quấn quýt lấy hắn, là ta khiến hắn liều lĩnh, cũng là ta làm cho hắn gần như vạn kiếp bất phục…” Lời nói tiếp theo của Phiêu Thịnh bị một bạt tai cắt đứt.

Trần phu nhân không tin nổi nhìn tay mình, không thể ngờ rằng có một ngày bản thân lại có thể bạt tai nhi tử mà mình yêu thương nhất, toàn thân run lên:

“_Sao ngươi nói ra lời như vậy, sao ngươi có thể nói ra lời như vậy…” Nước mắt đã chậm rãi từ trong khoé mắt chảy ra.

Trần lão gia ôm thân thể thê tử, tức giận nhìn nhi tử.

Phiêu Thịnh chỉ cảm thấy trên mặt hơi nóng lên, suy nghĩ sớm đã theo bản thân nhẹ nhàng trôi thẳng về quá khứ, cái quá khứ mà hiện tại chỉ cần nhắm mắt liền sẽ nhớ tới, người kia luôn sinh động hiện ra trong đầu, mang theo nụ cười rạng rỡ khi bắt được người luôn cố ý lẩn trốn, đúng vậy, bản thân chính là cố ý, bởi vì biết rõ người kia nhất định sẽ tìm thấy mình, thích nhìn gương mặt tươi cười khi phát hiện thấy mình, tuy rằng rất nhạt nhưng luôn khiến mình vui sướng trào dâng, thích âm thanh nhẹ nhàng, hòa nhã mà vô cùng kiên định kia làm cho bản thân đang buồn bực an lòng lại, thích cánh tay kia ôm chặt lấy mình, rất gầy yếu nhưng luôn vững vàng giữ lấy mình, giữ chặt giống như sợ rằng thả ra mình sẽ bay mất, còn có đôi mắt kia luôn tràn đầy cưng chiều nhìn mình cùng khuôn mặt tươi cười đầy dung túng, nhưng khi mở mắt ra lại phát hiện người kia đã tiêu thất mất rồi, chỉ còn nam nhân với nụ cười mang theo vẻ bất đắc dĩ cùng nhãn thần bi thương, khiến cho tâm mình tràn ngập thương xót cùng đau khổ, còn có một cảm giác khó nói không thể lí giải được.

Có lẽ qua tối nay tất cả đều sẽ vô tung vô ảnh, người trong mộng kia vĩnh viễn sờ không được cũng nhìn không thấy, từ nay về sau chân trời góc biển, vô duyên gặp lại. Trong nháy mắt tim Phiêu Thịnh giống như bị một lưỡi kiếm lạnh lẽo tàn nhẫn đâm xuyên qua, tâm lạnh buốt, đau đến rét run, máu trong nháy mắt như đông lại, tim đập mãnh liệt đến sinh đau.

“_Phiêu Thịnh!” Đó là tiếng gọi phẫn nộ của mẫu thân gọi nhi tử, nhìn nhi tử mất hồn mất vía, vẻ mặt đã tái mét lại.

“_Phụ thân, mẫu thân.”

Lời nói tuôn ra từ yết hầu giờ đây đã không thể nào kiểm soát được nữa, không còn bận tâm đến gì cả, cắn răng, Phiêu Thịnh gằn từng câu từng chữ nói:

“_Khi toàn bộ kí ức của ta trở về, các người có biết tâm tình của ta ra sao không? Ta hận các người, ta hận các người, các người sao có thể tự ý cướp đi kí ức của ta, quá khứ của ta, nhẫn tâm hủy hoại hạnh phúc của ta, chỉ đơn giản bởi vì hạnh phúc kia đối với các người, thậm chí với thế tục là bất dung. Quá khứ bị các người liều mạng che giấu, cũng chính là quãng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất suốt đời ta. Thật mỉa mai, ta là nhi tử của các người, thứ ta muốn lại là thứ các người khinh bỉ, thậm chí là căm thù.”

Hít sâu một hơi, hai mắt Phiêu Thịnh nhìn chằm chằm song thân.

“_Các người vì sao phải làm như vậy? Chỉ bởi vì ta là nhi tử của các người còn hắn là kẻ hầu, hay bởi vì ta là nam nhân, hắn cũng là nam nhân? Chúng ta…”

“_Làm càn!” Tức giận hét lên, Trần lão gia đi tới trước mặt Phiêu Thịnh liền giáng xuống hai bạt tai.

“_Ngươi càng lúc càng hư hỏng.”

Mặt nhất định đã sưng lên, lau đi vết máu trên khóe miệng, Phiêu Thịnh miên man nghĩ, làm cha quả nhiên thật khác, ngay cả bạt tai cũng nặng hơn nhiều lắm.

“_Xin lỗi phụ thân, mẫu thân, ngày hôm nay hãy để ta làm càn một lần đi, cũng là lần cuối cùng ta làm càn, không nói ra ta kìm nén rất khó chịu, để ta nói ra hết cho nhẹ lòng đi. Đây là nỗi thống khổ mà các người cả đời đều không thể cảm nhận được, rất tiếc nuối, rất bất lực, rất đau khổ. Mà nguyên nhân của nỗi thống khổ này lại đến từ phụ thân cùng mẫu thân mà ta kính yêu nhất, thậm chí là cả huynh đệ của ta, các người lấy danh nghĩa là vì ta mà hủy đi một người.”

“_Chúng ta là vì ngươi, vì ngươi a!” Sớm đã không thể chống đỡ nổi cơ thể, Trần phu nhân bất lực ngồi xuống ghế, hai mắt vô thần nhìn Phiêu Thịnh.

“_Vì ta?”

Phiêu Thịnh nở nụ cười thê lương.

“_Các người không phải vì ta, mà là vì các người, đơn giản vì ta trong mắt tất cả các người là sai lầm, là bệnh hoạn, vì vậy các người phủ nhận tất cả của ta, bao gồm cả tình cảm của ta, người ta yêu, thâm chí là cả quá khứ của ta. Các người dùng cái mà các người tự nhận là tình yêu khiến ta gần như nghẹt thở.”

“_Ta thật sự làm sai rồi…sai rồi.”

Trần phu nhân thần sắc hoảng hốt.

“_Nhi tử của ta vì chuyện quá khứ mười năm trước mà chỉ trích ta, ta thật sự làm sai rồi sao? Các ngươi yêu nhau, thật đáng sợ.”

*Bịch* Nặng nề quỳ trên mặt đất, Phiêu Thịnh khóc.

“_Ta cảm ơn các người dưỡng dục ta, dạy dỗ ta, ngày hôm nay không phải ta muốn nhắc lại chuyện xưa, cũng không phải vì muốn chỉ trích các người, ta chỉ muốn nói cho các người biết một sự thật của quá khứ, ta không muốn để người kia tiếp tục gánh lấy tội danh chưa hề có suốt mười năm qua, ta…” Nói còn chưa nói xong Phiêu Thịnh đã nhảy dựng lên xông thẳng ra khỏi cửa, lại như nhớ tới chuyện gì liền vội vàng xông ngược trở vô, trong đôi mắt đó thấy rõ được ánh sáng nóng cháy như mặt trời tháng năm, nửa bên mặt đã sưng lên gian nan kéo ra một nụ cười, trong nháy mắt Trần lão gia cùng phu nhân bị vẻ mặt đã lâu không thấy kia làm cho thất thần.

“_Ta hiện tại mới phát hiện ra, ta còn yêu hắn.” Đây là câu nói cuối cùng Phiêu Thịnh nói.

Phiêu Thịnh chạy băng băng trên đường, tiếng côn trùng kêu rỉ rả trong đêm như thúc giục Phiêu Thịnh nhanh về lại bên cạnh Võ Kinh, xôn xao náo nhiệt, mà tâm Phiêu Thịnh toàn bộ đều bị chiếm lấy bởi câu nói, ta yêu hắn, ta yêu hắn. Tuy rằng hắn không còn xinh đẹp cùng tràn đầy sức sống như thuở ban đầu, nhưng ta vẫn yêu hắn như xưa. Tội phóng hỏa hại người này hãy để ta và hắn cùng nhau gánh trên lưng đến chết đến già đi.

Đẩy cửa ra, gian phòng lại một lần nữa không một bóng người.

“_Đại thiếu gia, A Nê nói hắn muốn đến nội viện tản bộ, kết quả là đến bây giờ cũng chưa thấy về.”

Trần phủ trong đêm vẫn phiêu đãng tên một người, cùng một nam nhân điên cuồng tìm kiếm ái nhân đã biến mất.

“_Võ Kinh, Võ Kinh, Võ Kinh.”

Trần lão gia cùng phu nhân chỉ nghe thấy một tiếng lại một tiếng kêu gào thảm thiết, nhìn nhau.

“_Chúng ta có phải sẽ mất đi đứa con trai này hay không?”

“_Sẽ không, hắn chấp nhận cha mẹ như chúng ta, chúng ta chấp nhận đứa con trai như hắn.”

“_Chúng ta khuất phục sao?”

“_Bởi vì giữa con trai cùng người ngoài, chúng ta chỉ có thể chọn một mà thôi.”

************

Mặt trời vẫn mọc rồi lặn đều đặn mỗi ngày, bốn mùa nối tiếp nhau lướt qua trong vô thức của con người, chớp mắt đã trôi qua. Thủy triều lên rồi xuống, đại dương nhân từ nuôi lớn con cái bốn phương. Bọn họ mang theo những tặng phẩm của đại dương cùng nụ cười hài lòng sau một ngày cần lao trở về nhà, trong nhà có vợ con cùng con chó đang đợi bọn họ quay về.

Thu dọn ngư cụ rồi chào nhau, ngư phu tập tễnh trở về nhà mình. Trước cửa nhà, một du khách một thân đầy bụi đất mệt mỏi tựa trên tường, chỉ có đôi mắt kiên nghị kia lóe sáng.

“_Này, ta mệt chết đi được, nhanh tránh ra một chút để ta vào nghỉ ngơi được không?”

Mặt trời chiếu xuống đem bóng người kéo dài đến xiêu vẹo, cũng đem bóng hai người hợp thành một người.

“_Ngươi thế nào…” Ngư phu chưa kịp nói tiếp đã bị một cái ôm cắt đứt.

“_Trên người ta có mùi.” Chôn ở trong lồng ngực, gian nan nói ra mấy chữ.

“_Trên người ta có mùi mồ hôi.” Trên mặt du khách mang theo nụ cười, lại càng ôm chặt người trong lòng hơn.

“_Ngươi tới làm gì?” Ngư phu liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ có thể kéo khoảng cách ra một chút.

“_Ngươi sao lại đi?” Du khách hỏi ngược lại.

“_Ngươi làm sao tìm được nơi này?”

“_Hải âu rất đẹp.” Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

“_Ngươi…”

“_Ngươi đừng hỏi gì cả, cũng đừng nói gì cả, chỉ cần yên lặng nghe ta nói thôi.”

Lại ôm chặt thêm lần nữa.

“_Ngươi đã từng kể cho ta nghe câu chuyện về hải âu, cho đến bây giờ vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí ta, bây giờ thì ta đã hiểu, ngươi có hiểu chưa?”

“_Hiểu…?”

“_Ta may mắn vì ta quay đầu lại, quay đầu lại liền thấy được tình yêu, tình yêu đó bị giấu trong tầng tầng lớp lớp ngụy trang nhưng nó không hề phai màu, cũng không hề biến mất, nó chỉ thay đổi diện mạo khi xuất hiện giữa chúng ta, chờ chúng ta phát hiện, chờ chúng ta quay đầu lại. Ta quay đầu lại và thấy được nó, còn ngươi? Ngươi có nguyện ý cùng ta quay đầu lại, ôm lấy tình yêu đó, phần tình yêu đã sớm chất chồng vết thương kia.”

Dường như trôi qua thật lâu, một âm thanh nghẹn ngào truyền đến:

“_Trải qua lâu như vậy, ngươi chỉ vì muốn hỏi ta vấn đề này thôi sao?”

“_Không, còn có một câu đã muộn mất mười năm.”

Gần như là lời thì thầm dịu dàng bên tai ngư phu.

“_Ta yêu ngươi.”

Trời rất xanh, xanh đến mát lòng, biển rất xanh, xanh đến thích mắt, hải âu rất đẹp, chúng nó là tinh linh đẹp nhất của biển khơi, người rất đẹp, bọn họ sở hữu một trái tim dịu dàng nhất, đẹp đẽ nhất.