Edit: kitkentt

Beta: kitkentt

“_Ngươi điên rồi!” Phiêu Thịnh rống lên, nhắm về phía Võ Kinh đẩy ngã hắn xuống đất, ra sức đập.

“_Ngươi điên rồi, ngươi muốn thiêu chết chính mình sao!”

Lửa trên quần áo Võ Kinh sớm đã được dập tắt nhưng Phiêu Thịnh vẫn không hề dừng tay, gần như điên cuồng mà đánh lên người Võ Kinh, con mắt đỏ hồng như tích huyết.

“_Ngươi cho là như vậy ta sẽ cả đời nhớ kĩ ngươi, ngươi cho là tự thiêu mình ta sẽ thương tâm vì ngươi…” Nói không nên lời câu nói tiếp theo, Phiêu Thịnh chỉ vững vàng nắm chặt lấy người dưới thân, một màn vừa nãy hầu như khiến tâm hắn muốn nứt ra, nghĩ nếu như đến chậm vài chung, người trước mắt đã bị chết cháy, Phiêu Thịnh gần như muốn nổi điên.

“_A!”

Cảm giác được Phiêu Thịnh nắm lấy tay mình, đem nó niết đến phát đau không gì sánh nổi, Võ Kinh mù mờ nói:

“_Trần thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Ta chỉ là đem những thứ ta không cần nữa đốt thôi mà. Ngươi buông, tay đau quá.”

Phiêu Thịnh gần như là nghiến răng nghiến lợi nói từng câu từng chữ:

“_Đau, ngươi vẫn còn biết đau sao! Vậy ngươi có biết hay không, ta cũng đau.”

“_Ngươi có biết hay không khi biết được mọi chuyện ta rất đau khổ, khi ta biết ngươi đem tất cả thống khổ mang trên người, khi ta biết ngươi từng chịu tất cả đau đớn, khi ta biết ngươi yêu ta sâu đậm, mà ta lại vô cùng đau khổ khi không cách nào khơi gợi lại nổi quá khứ ta cũng đã từng yêu ngươi. Đúng vậy, ta áy náy, đúng là ta phải nói lời xin lỗi ngươi, nhưng ngươi có biết không ta rất đau khổ khi biết mình quên mất người mình yêu. Đau đớn của ngươi có thể cảm nhận, có thể nhìn thấy được, còn đau đớn của ta, ta đau đớn nhưng chỉ có thể tự mình cảm nhận. Ta cũng là con người, trái tim ta cũng đang đập, ta cũng có tình cảm, bị người yêu quên mất mình là một loại đau khổ, quên đi người mình yêu lẽ nào sẽ không đau khổ? Ta không có cách nào bù đắp được những tổn thương mà ngươi đã gánh chịu trong quá khứ, nhưng lẽ nào ngay cả một câu xin lỗi ta cũng không thể nói sao?!” Phiêu Thịnh điên cuồng gào thét.

“_Ngươi cũng rất đau sao?” Bị Phiêu Thịnh áp trên mặt đất, Võ Kinh mang theo tiếng khóc nức nở nói, mặt tái nhợt, miệng run run, thân thể liên tục run rẩy theo.

“_Võ Kinh, Võ Kinh, Võ Kinh….” Gắt gao ôm lấy Võ Kinh rốt cuộc tìm được, Phiêu Thịnh ở bên tai Võ Kinh liên tục kêu cái tên này

Cảm giác được người trong lòng đang run nhè nhẹ, Phiêu Thịnh kề sát lỗ tai hắn, nhẹ nhàng nói:

“_Đây là tiếng gọi đã muộn mất chín năm, Võ Kinh. Ta rất đau, vì ta quên mất ngươi mà đau đớn, vì ngươi yên lặng chịu đựng thống khổ mà đau đớn, cũng đau đớn vì ngươi phóng hỏa hại người, đau đớn vì ta hiểu lầm ngươi, đau đớn vì ta hiểu rõ nỗi đau khổ của ngươi. Đau đớn của ngươi chậm rãi mà kéo dài trong chín năm, đau đớn của ta chỉ trong nháy mắt cuộn trào mãnh liệt.”

“_Hức, oa~”

Võ Kinh không nghĩ đến bản thân sẽ khóc như vậy, trải qua vô số thống khổ, hắn vốn tưởng rằng hắn sẽ không còn khóc được như vậy nữa, nhưng ở trong lòng Phiêu Thịnh, ngay tại thời điểm hắn nói một câu này, vô số oán hờn tích tụ chôn sâu trong lòng, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu oán hận đột nhiên thoát khỏi nội tâm, hiện ra dưới ánh mặt trời, cũng không thể khống chế được nữa, Võ Kinh rốt cuộc khóc, tiếng khóc đầu tiên trong chín năm, vui sướng mà khóc.

“_Xin lỗi.” Nhìn khuôn mặt tích lệ của Võ Kinh khôi phục lại bình tĩnh, Phiêu Thịnh chăm chú nhìn thẳng vào mắt Võ Kinh nói.

“_Ta…lúc trước cũng không phải là muốn cùng ngươi ôn lại tình cũ, ta chỉ là muốn như lúc đầu lẳng lặng nhìn ngắm ngươi, nhưng tình cảm của con người thật không cách gì khống chế được.”

Hít một hơi thật sâu, Võ Kinh tiếp tục nói:

“_Ta chỉ hi vọng ngươi có thể nhớ kĩ cái tên Võ Kinh này, cái gì đã qua thì hãy cho nó qua đi, chí ích ta vẫn còn là một hình bóng trong lòng ngươi, cho dù chỉ là hình bóng nhỏ nhoi nhất, mờ nhạt nhất, Ta không thật sự muốn làm hại Niếp Nham, chỉ là…”

Câu nói kế tiếp bị Phiêu Thịnh cắt đứt, Phiêu Thịnh ôm chặt lấy Võ Kinh, thấp giọng nói:

“_Không cần nói nữa, ta biết, ta biết…”

“_Nếu như Võ Kinh còn sống, hắn nhất định chỉ mong muốn ngươi có thể nhớ kĩ có một người gọi là Võ Kinh, các ngươi đã từng yêu nhau.” Lục Châu tỷ tỷ, ngươi nói quả thật đúng.

Rốt cuộc sau khi hai người trải qua bao nhiêu ngày, chia lìa nhau vào đông tại Hiên Văn Các, gặp lại nhau vào hạ nơi đống hoang tàn, thái dương rực rỡ vô cùng, lần đầu tiên sau chín năm, Võ Kinh mới cảm giác thấy ánh mặt trời ấm áp đến thế, ý cười chậm rãi hiện ra. Tóc đen dưới ánh mặt trời phát ra ánh vàng nhàn nhạt, sáng lấp lánh. Võ Kinh cười thật đạm bạc, vân đạm phong khinh như vậy, trong nháy mắt đó Võ Kinh nhìn thật nhẹ nhàng, thanh thản mà rạng ngời, Phiêu Thịnh nói không nên lời, thanh âm chỉ có thể luẩn quẩn nơi yết hầu. Hai người thật lâu đứng nhìn nhau như vậy, Phiêu Thịnh sau nửa ngày mới nheo mắt ngắm nhìn mây trôi trên bầu trời, trầm thấp nói:

“_Không trở về được?”

“_Đúng vậy, chúng ta không trở về được, cũng không thể quay trở lại quá khứ.” Lời nói rất nặng nề cũng rất chậm, Võ Kinh vẫn cười như trước.

“_Ngươi nhớ rõ chuyện hải âu ta đã từng kể không?

Không nói gì, Phiêu Thịnh chỉ gật đầu.

“_Ta lại mơ thấy nó, xem ra ta nên trở về nhà.” Võ Kinh nhìn một chút nơi cố hương đã từng phồn hoa này.

“_Thật sao? Ngươi nên về nhà.” Phiêu Thịnh bị bất ngờ làm cho không rõ tâm tình của mình, đầu óc hỗn loạn.

“_Lục Châu tỷ tỷ đã đến.”

“_Có lẽ không nên gặp. Người chết rồi thì cứ để hắn chết đi thôi, cần gì phải khiến cho hắn sống lại mà dọa người.”

Phủi phủi tro bụi trên người, Võ Kinh lúc này mới cảm thấy chân có chút đau nhức, phát hiện ra lúc đốt bộ y phục da đã bị bỏng. Phiêu Thịnh một câu cũng chưa nói gì, lúc này chỉ đi về phía trước, vừa dùng tay bế Võ Kinh lên vừa nói:

“_Ngươi xem đầu gối của ngươi kìa, còn có tay của ngươi nữa.”

Mang theo tức giận, Phiêu Thịnh mắng:

“_Bệnh của ngươi còn chưa tốt, nếu ngươi muốn tiếp tục nằm trên giường thêm mười ngày nữa thì ngươi liền tự trở về đi.”

Võ Kinh vốn định giãy dụa liền không nhúc nhích nữa, chỉ nằm trong lòng Phiêu Thịnh, nghe tiếng tim đập cùng tiếng hít thở chầm chậm của Phiêu Thịnh thì đột nhiên nở nụ cười.

“_Đây chính là lần thứ hai ngươi ôm ta về các.”

Ánh mắt lại nhìn về đống hoang tàn phía sau, trên mặt đất hỗn độn đất cát bị đào lên, vải vóc chưa bị đốt thành tro kia bị gió nhẹ thổi là là trên mặt đất, tro vải bay lên, quyện vào bầu trời rồi rơi xuống đất, trong nháy mắt đình viện phảng phất như chỉ còn hai màu đen trắng đan xen nhau, không còn màu đỏ của lá phong nữa. Võ Kinh chậm rãi xoay mặt lại nhìn về phía trước, ngắm nhìn muôn hoa khoe sắc bên con đường lát đá của Trần phủ.

Võ Kinh trở lại Hiên Văn các liền ngã xuống, thân thể còn chưa có phục hồi như trước, hơn nữa tâm tình lại đột nhiên bị kích động cùng bi thương, lại còn cậy mạnh đào đất khiến cơ thể mệt nhọc quá độ. Đầu óc mơ màng nằm trong gian phòng của mình, mơ hồ nghe được âm thanh đối thoại bên ngoài, thanh âm của Phiêu Thịnh cùng Phiêu Hưng thường xuyên đan xen vào nhau, Võ Kinh không muốn nghe, cũng nghe không rõ, các khớp ngón tay cùng ngón chân đều sưng phù cả lên, căn bản động cũng không động được.

Chỉ cần nằm như vậy, đúng giờ có người mang cơm đến cho ăn, thay áo quần, đổi chăn màn. Gian phòng của Võ Kinh rất thích hợp để dưỡng bệnh, hướng về phía mặt trời, thông gió, khô ráo, vì muốn giữ cho không khí trong phòng luôn trong lành, Phiêu Thịnh cố tình mở một cái cửa sổ cách xa giường, rất thoáng khí. Mỗi ngày Phiêu Thịnh vẫn thường giúp Võ Kinh tắm rửa, tuy rằng đã từng có tiếp xúc thân mật, tuy rằng quá khứ chính mình cũng đã từng giúp Phiêu Thịnh tắm rửa, nhưng hôm nay biến thành người khác giúp mình tắm, lại hoàn toàn xích lõa như vậy mặt đối mặt luôn khiến Võ Kinh mặt đỏ bừng bừng, liều mạng giãy dụa cự tuyệt, nhưng mỗi lần đều chỉ rước lấy Phiêu Thịnh chê cười Võ Kinh lo hão, một bên nói là có phải cũng muốn hắn giúp mình thoát y phục khi tắm luôn hay không, một bên ôm lấy Võ Kinh đến thả vào trong bồn tắm, còn nhẹ giọng nói:

“_Không muốn ta tắm, không lẽ gọi Xuân Thanh và Thu Tranh đến!?”

Võ Kinh đành từ bỏ giãy dụa, đem ánh mắt nghiêng qua một bên, vẫn là không có ý muốn nhìn Phiêu Thịnh.

Phiêu Thịnh rất cẩn thận giúp Võ Kinh tắm rửa, chậm rãi tẩy rửa, tắm xong liền mang Võ Kinh đặt trên giường, cũng giúp Võ Kinh mặc quần áo rồi giúp Võ Kinh xoa bóp. Nói hoa mỹ cái gì mà tắm khô, còn có hẳn một quy trình, chà bàn tay, chà cánh tay, xoa đầu, xoa mắt, xoa mũi, xoa ngực, xoa đầu gối. Làm xong một lượt đó lại trở lại chà sát eo, xoa bụng, mát xa gan bàn chân. Trong lúc làm Võ Kinh từ từ nhắm hai mắt lại, môi gắt gao cắn chặt, chỉ sợ từ trong miệng phát ra tiếng rên làm người khác hiểu lầm. Bình thường sau khi làm xong tất cả, Phiêu Thịnh vẫn là mặt không đổi sắc tâm không động, nhưng Võ Kinh cũng đã biến thành một con tôm luộc, từ đầu đến chân đều đỏ hồng một mảnh, đôi mắt nhắm chặt tuyệt không mở ra. Nhìn thấy Võ Kinh như vậy, Phiêu Thịnh luôn không nhịn được muốn cười, ngực từng đợt ôn nhu, nhưng Phiêu Thịnh mơ hồ cảm giác được loại ôn nhu này hoàn toàn không giống với ôn nhu khi đối với đệ đệ cùng Niếp Nham, nhìn thấy Võ Kinh tâm liền giống như luôn trở nên dịu dàng và ấm áp. Nhẹ nhàng lấy áo mặc vào người Võ Kinh, lại cẩn thận đặt Võ Kinh trên giường gỗ rồi nói một tiếng:

“_Ta đi.”

Đợi đến khi tiếng bước chân đã rời khỏi phòng, Võ Kinh lúc này mới mở mắt nhìn chằm chằm nơi âm thanh rời đi, vẫn không hề nhúc nhích.

Dần dần ngày cứ trôi qua bình thản như thế, những ngày như vậy đối với Võ Kinh mới tuyệt vời, ấm áp làm sao, nhưng cũng mang theo chút thương cảm nhàn nhạt, nếu như nói quá khứ là biển cuộn trào mãnh liệt thì hiện tại Võ Kinh cảm giác giống như một khe nước trong xanh bên nhà, chầm chậm chảy quá.

Ngẫu nhiên một ngày trong lúc Võ Kinh cùng Phiêu Thịnh trò chuyện, Phiêu Thịnh nói Niếp Nham đã rời Trần phủ về nhà, lại không nói cho Võ Kinh biết sở dĩ Niếp Nham rời đi chính là vì Phiêu Thịnh cuối cùng hiểu rõ ánh mắt của Niếp Nham nhìn mình biểu lộ điều gì, sau khi hết kinh ngạc, Phiêu Thịnh thái độ kiên quyết đưa Niếp Nham trở về. Phiêu Thịnh không muốn để cho Niếp Nham lại giẫm vào vết xe đổ, dù sao Niếp Nham vĩnh viễn là đệ đệ mình yêu thương nhất. Rời nhà cũng không có nói với Phiêu Hưng bởi vì Phiêu Thịnh muốn che chở Võ Kinh, sau khi tiễn Niếp Nham trở về cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.

“_Ta nghĩ hai ngày nữa sẽ rời đi.” Trong lúc nói chuyện, Võ Kinh đột nhiên cắn răng, nói ra điều hắn luôn không muốn nói nhưng không thể không nói, dù sao hắn đã có thể đi lại bình thường, không thể cứ ở lại mãi không đi.

Phiêu Thịnh không hề hé răng, chỉ nhìn lấy Võ Kinh, ánh mắt thâm sâu mà sáng ngời như vậy khiến Võ Kinh cũng nói không nên lời, chỉ đành cúi đầu không rên một tiếng.

“_Ngươi phải rời đi, cũng đúng, ngươi không thể cả đời ở lại nơi này, đối với ngôi nhà này, ta nghĩ ngươi đã không còn tình cảm lưu luyến gì nữa.” Phiêu Thịnh gượng gạo nói, chỉ cảm thấy tâm nhất thời giống như trống rỗng, cười cho có lệ rồi đứng lên.

“_Ta quên mất còn có chuyện cần làm. Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”

Không có níu giữ, không có cự tuyệt, nhìn Phiêu Thịnh rời đi khỏi phòng, Võ Kinh chỉ ngơ ngác ngồi trên ghế, trong tâm tràn đầy đau đớn.

Hai ngày sau đó, Phiêu Thịnh không còn xuất hiện nữa.