Edit: Zizi

Beta: Fin

Trong biệt viện của Hãm Không Đảo ở Lương Châu phủ, ngoại trừ Thiên Tôn và Ân Hậu ở bên ngoài, những người khác đều ngồi xung quanh bàn, hai mắt nhìn chằm chằm một khúc cây Vô Hoa trên bàn.

Mọi người nhìn bên trái một chút, bên phải một chút, cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Mà trong những người này, kích động nhất… Có lẽ nói hoang mang đến điên dại, cũng không phải là đồ đệ yêu Tiêu Lương của Triệu Phổ ngày ngày sùng bái sư phụ nhà mình, mà chính là Công Tôn.

Là một thần y, cây Vô Hoa xuất hiện đã có thể khiến cho y hưng phấn kích động tưng bừng… Loại vui mừng phấn khởi này trong phút chốc thì không sao, thái quá dễ trở thành khiếp sợ.

Công Tôn cảm thấy hoang mang không phải ở chỗ cây Vô Hoa cất giữ trái tim Yêu Trường Thiên cả trăm năm rồi mà vẫn còn đập… Mà là vì sao sau khi trái tim bị hủy thì Yêu Trường Thiên cũng sẽ chết?

Công Tôn gục ở trên bàn, than thở mà vò đầu bức tai, không yên lòng lăn qua lăn lại nhìn khúc gỗ kia.

Mọi người cũng đều bất đắc dĩ.

Tiểu Tứ Tử cầm cây quạt nhỏ liên tục giúp cha bé quạt, để y tỉnh táo lại.

Ngữ điệu lầm bầm lầu bầu của Công Tôn còn nhanh hơn cả Quảng gia, “Không thể nào a… sau khi đổi tim thì phải không có quan hệ gì mới đúng, vì sao bên này chết bên kia cũng sẽ chết? Vì sao chứ? Không có lý do gì nha! Y thuật chứ không phải Yêu thuật, xảy ra chuyện gì đây…”

Tất cả mọi người đồng tình nhìn Công Tôn rối loạn, thực sự là làm khó y rồi.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn phía cửa biệt viện, biết hắn chắc chắn đang lo cho Thiên Tôn.

Vừa rồi rõ ràng Thiên Tôn cùng đi với Tiểu Tứ Tử, nhưng đến khi bọn y trở lại biệt viện thì lại chỉ có một tình Tiểu Tứ Tử đang chơi đùa cùng Tiểu Ngũ, không thấy Thiên Tôn đâu cả.

Bạch Ngọc Đường vừa hỏi, Tiểu Tứ Tử nói, Thiên Tôn vừa nói có chuyện cần phải đi, vừa ra cửa liền không thấy tăm hơi, cũng chưa nói cụ thể là đi nơi nào.

Sau đó, Ân Hậu cũng đột nhiên không thấy đâu, cả hai người đều rời khỏi biệt viện, thị vệ Triệu Phổ an bài ở cửa thành thấy hai người bọn họ trước sau ra khỏi thành, đi về phía Bắc.

Triển Chiên suy đoán hai người có thể là đi tìm Yêu Trường Thiên. Trước tạm thời ngăn ông ta ở lại Cực Bắc hoặc Ánh Tuyết Cung, tránh đêm dài lắm mộng.

Thẩm phủ lúc này náo nhiệt không giống ngày thường, rất nhanh, toàn bộ người giang hồ ở Lương Châu phủ đều cùng đàm luận chuyện cây Vô Hoa và Bách Hoa Đăng.

Mà nan đề hiện tại trước mắt đám người Triển Chiêu là – Nên xử lý cây Vô Hoa này như thế nào đây? Kế sách giả vờ tiêu hủy có vẻ khả thi!

Đêm hôm đó, Triệu Phổ để một đám Ảnh vệ đến ngọn núi tìm cả đêm, rốt cục tìm được một khúc cây rất giống cây Vô Hoa nhìn trông không khác gì hai cây cọc, cầm về sửa lại một chút. Để tận lực tráo giả thành thật, Triệu Phổ còn đục một cái lỗ ở phía dưới, thả quả tim heo vào, cất vào trong rương sắt.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phổ ở trước cửa Thẩm phủ, căn cứ vào thánh chỉ mà đem đoạn gỗ giả này tiêu hủy.

Muốn thiêu hủy một khối gỗ như vậy cũng không dễ dàng, Triệu Phổ cùng Hồng Cửu Nương lấy một ít thuốc nổ cùng lân phấn, đem cọc gỗ cùng tim heo kia thiêu thành tro tàn.

Muốn một sự kiện chấn động như vậy nhanh chóng lắng xuống là chuyện không hề dễ dàng, mặc dù người đời không biết mối liên hệ cụ thể giữa Yêu Trường Thiên và cây Vô Hoa là gì, càng không rõ một trăm năm trước đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ biết trái tim này thuộc về Bạch Quỷ Vương, hơn nữa càng sợ hơn chính là thành viên duy nhất còn sót lại của Đại Tống nay lại trùng sinh. Triệu Phổ và Triệu Trinh đều có lý do chính đáng để hủy đi trái tim này.

Mặt khác, mặc dù không có Bách Hoa Đăng, mua bán đấu giá ở Lương Châu phủ vẫn không bị hủy bỏ, tất cả vẫn được tiến hành dựa theo kế hoạch đề ra… Tâm tình của người trong giang hồ qua vài ngày lại trở về bình thường, sau khi lòng hiếu kỳ được thỏa mãn, phần lớn lên đường hồi phủ. Dù sau, môn phái giang hồ có nhiều tiền như Hãm Không Đảo hình như cũng không nhiều.

Nhưng tâm trạng của bọn Triển Chiêu bên này vẫn bị ảnh hưởng, hay nên nói, một chút tâm tình tham giá bán đấu giá cũng bị mất.

Bạch Ngọc Đường đến Lương Châu phủ này góp vui, mua gỗ làm thuyền là thứ yếu, chủ yếu vẫn là muốn để Thiên Tôn mua vài món bảo vật trúng ý để y vui vẻ, nhưng lúc này người cũng đã chạy mất dạng, mua làm gì nữa?

Sáng sớm trước một ngày bán đấu giá, Triển Chiêu mang theo Tiểu Tứ tử và Tiểu Lương Tử xuất môn ăn điểm tâm, lúc trở lại sân chỉ thấy một bàn trong viện, ba người ngồi vây quanh đang thở dài, lần lượt là Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ và Công Tôn Sách.

Ngũ gia nâng cằm ngẩng đầu nhìn trời thở dài, Cửu vương gia gục lên trên bàn nhìn cây Vô Hoa thở dài, thú vị nhất là Công Tôn, một bên lật sách y, một bên lắc đầu thở dài.

Triển Chiêu nhìn cả ba thế này cũng rất bất dắc dĩ thở dài – Nhìn tình cảnh thảm đạm này.

Triển Chiêu chọt chọt Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử chạy tới bò lên trên ghế, ngồi giữa Triệu Phổ và Công Tôn, ngước mắt nhìn chung quanh một chút.

Triệu Phổ vươn tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử, chỉ vào trái tim Yêu Trường Thiên trong cây Vô Hoa được đặt trước mắt, hỏi Tiểu Tứ tử, “Con trai ngoan, con thử nhìn một chút xem!”

Tiểu Tứ Tử bám vào bàn cùng Triệu Phổ nhìn cây Vô Hoa, hỏi, “Nhìn cái gì ạ?”

Triệu Phổ chỉ vào cây Vô Hoa, “Trái tim kia có màu gì? Hay là hoa màu đen?”

Giữa chân mày Tiểu Tứ Tử nhăn một chút, nhìn Triệu Phổ đáp, “Trái tim đều có màu đỏ nha.”

Triệu Phổ bĩu môi một cái, “Xong rồi, trái tim của sư phụ ta nhất định là màu đen, con nhìn thử một chút xem Tà khí hay không Tà khí, cắn người hay không cắn người!”

Tiểu Tứ Tử hai tay ôm mặt, nhìn chung quanh một hồi, lắc đầu, “Không phải là màu đen đâu.”

“Có thật không?” Giọng Triệu Phổ nâng cao vài phần.

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, đưa tay sờ thử cây Vô Hoa, tựa hồ có chút nghi hoặc, “Cái thứ này rất dọa người sao?”

Triển Chiêu cũng đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Nghe nói là vật tà nhất thế gian, Tiểu Tứ Tử, cháu xem một chút thế nào?”

Tiểu Tứ tử dứt khoát bò lên trên bàn, vây quanh cây Vô Hoa xoay một vòng, khom lưng suy nghĩ một lát, lắc đầu, “Nhìn không giống a… Khi nở hoa trái lại rất xinh đẹp.”

Tiểu Tứ Tử nói hết lời, mọi người hai mặt nhìn nhau một cái, ngay cả Công Tôn đang vùi đầu lật sách cũng ngẩng đầu lên, “Nở hoa ư?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Vâng, hoa nhỏ này còn đổi màu đấy.”

“Nhưng bây giờ dù nhìn thế nào thì cũng chỉ là một đoạn đầu gỗ, cũng không có nhánh, hoa muốn mọc ở chỗ nào?” Triển Chiêu nghi hoặc.

Tiểu Tứ Tử vươn hai tay ra vừa so sánh với hoa, “Rất nhiều rất nhiều hoa nha!”

Mọi người cũng bất đắc dĩ, Tiểu Tứ Tử dù sao cũng còn nhỏ, có đôi khi cũng thần thần thao thao.

Chính lúc này, Thần Tinh Nhi chạy từ bên ngoài vào, “Thiếu gia!”

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy nha đầu cầm phong thư chạy vào, giao cho Bạch Ngọc Đường, “Cung chủ truyền tin tới.”

Bạch Ngọc Đường nhận thư, phát hiện có nhiều nếp nhăn, liền hỏi, “Dùng Tuyết Điểu đưa tới sao?”

Thần Tinh Nhi gật đầu.

Tuyết Điểu là một loài bạch điểu được Cung chủ Ánh Tuyết Cung Lục Tuyết Nhi nuôi, vóc dáng không lớn thế nhưng bay cực nhanh, lại vô cùng nghe lời, tốc độ so với bồ câu đưa thư còn nhanh gấp mấy lần.

Lục Tuyết Nhi tuyệt đối sẽ không để Tuyết Điểu truyền tin, trừ phi có chuyện rất khẩn cấp.

Bạch Ngọc Đường tiếp nhận thư đã cảm thấy đúng là rất khéo, gửi thư trùng hợp lúc này như vậy.

Đám người Triển Chiêu cũng mơ hồ nghĩ Lục Tuyết Nhi lần này gửi thư cũng có chút quan hệ với Yêu Trường Thiên, liền đều lại gần nhìn.

Nội dung bên trong rất ngắn gọn – Không ngoài dự kiến, nội dung trong thư Lục Tuyết Nhi gửi chủ yếu nói là, Lục Thiên Hàn cùng Yêu Trường Thiên đều không thấy đâu cả, nàng hoài nghi không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, nên liền hỏi tin tức từ Bạch Ngọc Đường, còn bảo hắn tìm ông ngoại mình.

Bạch Ngọc Đường xem xong thư thì cau mày, “Không ổn.”

Triệu Phổ hỏi, “Tuyết Điểu từ Ánh Tuyết Cung bay đến đây mất bao lâu?”

“Khoảng hai ba ngày.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Nguy rồi.” Triệu Phổ nhăn mày, “Lấy tiến trình của sư phụ ta, từ Ánh Tuyết Cung chạy tới nơi này nhiều nhất khoảng ba bốn ngày.”

Tất cả mọi người theo bản năng xoay mặt nhìn cây Vô Hoa trên bàn.

Công Tôn có chút khẩn trương, “Ông ta tới tìm trái tim này sao?”

“Tại sao ông ta lại biết?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy thời gian trên có chút không hợp lí, “Chuyện này chỉ mới xảy ra ba ngày mà thôi… Cho dù muốn truyền tới Ánh Tuyết Cung thì nhanh nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng, tại sao Yêu Trường Thiên lại chạy tới đây cùng ngày xảy ra chuyện?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi, “Có phải là có cảm ứng gì không? Dù sao cũng là bên trong thân thể ông ta ra mà, cũng coi như một phần của ông ta đi.”

Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triển Chiêu – Như vậy cũng được hả?

Tiểu Lương Tử nghĩ thật ra Triển Chiêu nói rất có lý, gật đầu, “Đó là chắc chắn! Sư công đệ cũng là thần nhân!”

Dĩ nhiên, xoắn xuýt nhất vẫn là Công Tôn, lúc này y đặt bút xuống cũng bắt đầu gõ đầu, trong miệng luyên thuyên, “Lại còn có khả năng cảm ứng nữa… Thay tim với cắt một miếng thịt có gì khác nhau, vì sao lại có thể cảm ứng được! Ai tới cho ta một quyền đi!”

Công Tôn nói xong, Tiểu Tứ Tử nắm bàn tay mũm mĩm đấm vào quai hàm của cha bé một chút.

Công Tôn nhìn chằm chằm con trai một lát, tiếp tục vò đầu, “Vẫn không nghĩ ra!”

Tiểu Tứ Tử ngồi trên bàn xoa mặt cho cha bé.

Mọi người đang nôn nóng, bên ngoài Lâm Dạ Hỏa chạy vào, cầm cái rương trong tay, thực tế là một hộp gỗ đen trông rất chắc chắn, có hình dáng quan tài, mặt trên có đầy phù chú cổ quái, hình dạng quỷ dị.

Lâm Dạ Hỏa đặt cái rương để lên trên bàn, nói, “Ở bên trong!”

Mọi người nhìn vào trong rương một chút, kết cấu bên trong cũng không khác so với quan tài lắm.

“Cái này là cái gì?” Triển Chiêu khó hiểu.

“Tỏa Hồn Quan đó! Ta đi một chuyến đến Ma Quỷ Thành cầm về!” Lâm Dạ Hỏa nói.

Mọi người nhìn thấy hồng y của hắn có vài hạt cát vàng, thảo nào sáng sớm đã không thấy người đâu, hóa ra là trở về Ma Quỷ Thành một chuyến.

“Tỏa Hồn Quan ư?” Công Tôn ngẩng đầu, buồn khổ nhìn Lâm Dạ Hỏa – Ý bảo, ta chịu đả kích đủ rồi, ngươi lại mang vật kỳ quái gì tới dọa người nữa?

“Trước đây sư phụ ta đã từng giết yêu ma Trấn Sơn Quái, đồ chơi kia rất khó làm thịt, theo truyền thuyết thì nhất định phải đem đầu và thân thể tách rời, bằng không thân thể sẽ tìm cách ghép trở lại, nếu tìm không được thì sẽ không cách nào sống lại cũng như không cách nào hại người, đấy là lí do sư phụ đem cái đầu kia cất vào Tỏa Hồn Quan.” Lâm Dạ Hỏa vừa nói, cầm cây Vô Hoa bỏ vào rồi đậy nắp quan tài lại, “Nghe nói sau khi bỏ đồ vào, chủ nhân của nó cũng sẽ không tìm đến nữa.”

Đám người Triển Chiêu trầm mặc một lát, cùng nhau hỏi hắn, “Cái đầu Trấn Sơn Quái vốn ở trong này đâu?”

Hỏa phụng thiêu mi một cái, “Cho chó ăn rồi!”

Tiểu Lương Tử đỡ trán, Đại hòa thượng sớm muộn gì cũng sẽ bị đồ đệ này làm cho tức chết.

“Như vậy tìm một cái hố chôn xuống!” Lâm Dạ Hỏa vỗ vỗ cái quan tài gỗ, vừa hỏi Triển Chiêu, “Không phải ngươi nói Ma cung có cái hố sâu ngàn thước sao? Ném vào đi!”

“Muốn ném vào cũng không kịp nữa, sư phụ ta phỏng chừng lúc này đã ở Lương Châu phủ.” Triệu Phổ thuận miệng nói một câu.

Hỏa phụng đang cầm quan tài trong tay, hít một hơi khí lạnh, “Cái gì?”

Bạch Ngọc Đường thuận tiện đem lá thư đưa cho hắn nhìn.

Hỏa Phượng vừa mở thư xem, há to miệng, nhìn trái phải, “Thiên Tôn và Ân Hậu đâu?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng loạt chìa tay – Trời mới biết.

Lâm Dạ Hỏa càng há to miệng hơn nữa, “Không phải chứ? Đại hòa tượng đang ở Khai Phong thành đi! Nếu Yêu Trường Thiên tới thì ai chống đỡ? Ngươi cản hay là ta cản?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Lâm Dạ Hỏa chỉ vào mấy người ngồi ở đây một vòng, “Không phải muốn mấy người chúng ta lên đấy chứ?”

Tiểu Lương Tử hiếu kỳ hỏi, “Bốn người các huynh liên thủ lại có thể bắt sống sư công đệ sao?”

“Ừ, đề nghị rất hay, năm đó Yêu Vương, Thiên Tôn, Ân Hậu cộng thêm Hòa thượng nhà ta liên thủ lại mới bắt sống được Yêu Trường Thiên đi…” Vừa nói Lâm Dạ Hỏa vừa xoa đầu Tiêu Lương, “Dựa vào mấy người chúng ta tất nhiên là không được rồi! Ngươi ngu xuẩn a!”

Tiểu Lương Tử sờ đầu, “Sư công ta cũng đâu nhất định là trở về lấy tim! Ông ấy cũng không muốn phải đánh với sư phụ ta a.”

Tất cả mọi người nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ trong lòng cũng không rõ, “Bà ngoại Bạch Ngọc Đường thật ra thì rất yêu thương ta… Bạch Quỷ Vương sao lại…”

Lâm Dạ Hỏa vội vàng đem quan tài gỗ mun kín đáo đưa cho Triển Chiêu.

Triển Chiêu không hiểu nhìn hắn.

“Giấu đi, ngươi chạy trốn mau!” Lâm Dạ Hỏa chỉ vào cửa viện.

Lúc ngón tay hắn vừa chỉ cửa viện, ở cửa đồng thời xuất hiện một người.